Baba 17 Tuổi

Chương 17: Lần đầu gặp phụ huynh








Đệ thập thất chương: Lần đầu gặp phụ huynh




Dung Thanh tựa ở cửa suy nghĩ một hồi, vẫn là đi đến. Tới bên cạnh Chu Hoàn, ngồi xuống, nghiêng đầu tựa cả người vào ông chồng đẹp trai của mình, mềm mại không xương. Chu Hoàn cảm giác được nàng đến gần, thả lỏng cơ thể tựa vào ghế, sau đó để nàng tựa lên vai mình, Dung Thanh xê dịch cơ thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng bạn già, sau đó nhẹ ngáp một cái, ánh mắt liếc về phía Chu Nguyên, "Con ai vậy?" Dáng vẻ rất quen mắt.


Chu Nguyên nghe nàng hỏi, quay đầu nhìn lại, "Của Tô Mộc Nhiễm lão sư." Sau đó đưa tay sờ sờ đầu Lạc Lạc, "Lạc Lạc, gọi nãi nãi*."
*Bà nội :">


Ánh mắt của Lạc Lạc vẫn đặt trên Quang Đầu Cường và Đại Cẩu Hùng, nghe Chu Nguyên nói như vậy cũng nghe lời quay qua Dung Thanh ngoan ngoãn gọi một câu, "Chào nãi nãi."


". . ." Dung Thanh nhìn bé ngoan, lại liếc mắt qua nhìn bé hư nhà mình, nheo mắt lại. Con nhỏ này, quả nhiên hỏng!


Nàng biết Tô Mộc Nhiễm, dù không dạy cùng một ngôn ngữ, thế nhưng chung một học viện nhiều ít cũng biết đến. Huống chi trong đám học sinh Tô Mộc Nhiễm rất nổi tiếng, tới nay cũng đã dạy được ba năm, năm nào nàng cũng đều được bầu chọn là giáo viên được yêu thích nhất, không muốn biết cũng khó.


Về phần đứa trẻ này. . . sát vách phòng làm việc đôi khi có mấy tên buồn chán tám chuyện, nhiều ít cũng biết chuyện Tô Mộc Nhiễm lão sư tuổi còn trẻ đã kết hôn sinh con, cơ mà lại không biết đứa trẻ này đã lớn như vậy.


Mẹ kế Dung Thanh tựa người trong lòng Chu baba, tâm tình phi thường tốt, nhẹ híp mắt như một con mèo lười biếng, hỏi cô bé bên cạnh Chu Nguyên, "Lạc Lạc, năm nay con bao nhiêu tuổi?"


"Bốn tuổi." Có lẽ người nhà Chu gia tỏa ra bầu không khí không làm người ta chán ghét, đứa nhỏ ngại ngùng này cuối cùng cũng thả lỏng người, ngay cả trả lời cũng mang về vài phần thân thiết. Hơn nửa tháng ở cạnh, ít nhiều Chu Nguyên cũng hiểu tính cách của con bé, ngoại trừ ở trước mặt nàng sẽ khá là hoạt bát một chút, ở trước mặt người khác đều là rụt rè, vâng lời, có chút nhút nhát. Có lẽ, liên quan đến những việc từng trải qua.


Nghe con bé nói, từ nhỏ đều ở bên ông bà ngoại, chỉ là năm nay cần phải đi học mới đến đây. Hơn nữa. . . nàng chưa từng nghe con bé nhắc đến ba. . . ngoại trừ lần đầu gặp. . .


Bốn tuổi à, ế, dựa vào tuổi tác các thanh niên có con hiện tại, Tô lão sư này thật đúng là rất sớm. Dung Thanh nhìn thoáng qua, thấy đầu gối của con bé, ẩn ẩn có chút đau lòng, "Lạc Lạc, đầu gối còn đau không?" Người lớn đều như vậy, thấy con nít bị thương, cũng không quản nhà ai, đều thấy xót ruột.


Lạc Lạc lắc đầu, ý bảo mình không sao, ánh mắt rút ra khỏi màn hình TV, hoàn toàn đặt trên người Chu Nguyên. Nàng giương mắt nhìn ánh mắt Chu Nguyên, vài sợi tóc tán loạn rơi xuống trán, mỏng manh nằm trên lông mi, gương mặt thoáng có vẻ trầm lặng lúc này càng trở nên an tĩnh.


Dung Thanh gật đầu, rốt cuộc cũng nhớ tới cháu ngoại đáng thương nhà mình, ánh mắt nhìn Chu Nguyên, giọng nói vẫn lành lạnh như trước, "Nhuận Nhuận đâu?"


Chu Nguyên rủ mắt, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay đánh qua đánh lại tự chơi đùa, "Lát nữa Trần Bân sẽ đưa nó về."


"Ừm." Dung Thanh nhìn lướt qua tay nàng, cổ tay mảnh mai, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng. Thật đúng là, gầy muốn chết. Mím mím môi, lại hỏi một vấn đề khá là trọng điểm, "Ba mẹ của Lạc Lạc, chừng nào đến đón con bé?"


Chu Nguyên liếc liếc qua Lạc Lạc, thấy con bé đang long lanh nhìn mình, cũng liền nhẹ cười đáp lại nó, "Tô lão sư phải ra ngoài, có lẽ sắp về rồi. Lát nữa sẽ đến đón con bé về." Về phần bảo mẫu Tiểu Mai nhà con bé, Chu Nguyên thật lâu không có thấy nàng, đến tối hôm nay mới biết được bảo mẫu trẻ tuổi này đã bị Tô lão sư sa thải rồi, nhưng mà cũng đúng, bảo mẫu không đáng tin cậy như thế nên bị sa thải sớm a!


"Ừ." Nhạy cảm, Dung Thanh chú ý đến Chu Nguyên chỉ nói một mình Tô lão sư, mà không phải là hai người, trực giác phụ nữ để nàng ngửi được bên trong còn có cái gì đó, bất quá nguyên tắc của nàng là không xen vào việc người khác cho nên không cần nghĩ tiếp. Chỉ ngồi đợi Tô Mộc Nhiễm đến đón tiểu quỷ nhà nàng về.


"Gần đây trong trường có bận rộn gì không?" Hiếm khi Chu Nguyên ở nhà buổi tối, mà lại không phải thời gian họ đã ngủ rồi, Chu baba quyết định gần gũi một chút.


Quang Đầu Cường và Đại Cẩu Hùng đã rời màn ảnh, bây giờ là lúc quảng cáo. Chu Nguyên cầm remote, định đổi đài, "Dạ, bình thường. Lạc Lạc chúng ta cùng xem Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang được không?"


"Dạ, con muốn xem Lại Dương Dương." Lạc Lạc nhìn sườn mặt Chu Nguyên, ngoan ngoãn gật đầu.


Dung Thanh ở trong lòng Chu Hoàn nhẹ ngáp một cái, nhìn hình ảnh liên tục lóe trên màn hình TV, không có bao nhiêu hứng thú, Chu Hoàn cũng đã quen kiểu trò chuyện này, ánh mắt cũng nhìn TV nhẹ giọng hỏi một câu, "Sau hôm quốc khánh chúng ta về có phải còn một trận bóng rỗ không, năm nay con có báo danh không?" Nếu như nhớ không lầm, nghe bà xã mình nói hàng năm Z đại đều tổ chức cúp tân sinh tại một thời điểm.


"Không biết nữa, tùy lớp quyết định." Chu Nguyên lắc đầu, sau đó buông remote trong tay xuống. Vốn ban đầu nàng cũng không biết mỗi lớp học là một đội tham gia.


"Ế? Không đấu giải trường sao?" Chu Hoàn quay đầu nhìn Chu Nguyên, có chút nghi hoặc. Chu Nguyên nghe vậy sửng sốt một chút, "Có lẽ, sẽ đấu." Cúp tân sinh có hai cái, một là giải lớp, một là giải trường. Cha của nàng, vậy mà lại biết. Ngoài cảm động, còn cảm thấy trong lòng chua xót. Từ khi nào bắt đầu, người cha ngay cả nàng học năm mấy cũng không biết lại quan tâm đến những chuyện như thế này.


"Ừ, chừng nào thi đấu nhớ nói baba, baba đi cổ vũ cho con." Chu Hoàn nhìn nàng, chan chứa khích lệ. Năm ngoái trường Chu Nguyên giành được giải quán quân, Chu Hoàn vẫn bận rộn chuyện công ty. Nguyên bản Chu Hoàn còn định đợi Chu Nguyên tốt nghiệp cao trung rồi mới quan tâm tới nàng, quả thật quá là. . .


Cho nên năm nay mặc kệ thế nào, ông cũng phải cầm camera tới chụp ảnh.


"Vâng, được." Chu Nguyên mím môi, đáp lời.


Chuông điện thoại vô cùng hợp thời điểm vang lên, ba người trong phòng đồng loạt đưa mắt nhìn Chu Nguyên. Chu Nguyên nhìn ánh sáng phát ra từ trong túi tiền, lấy di động, phía trên ghi năm chữ ——


Tô Mộc Nhiễm lão sư.


Nàng nhìn qua Lạc Lạc ở bên cạnh hai mắt đang sáng quắc, sau đó bấm nút tiếp điện thoại, "Alo, lão sư?"


"Ừ, Chu Nguyên. Cô đến nhà em rồi, số tầng là?" Tô Mộc Nhiễm đã có thể nhìn rõ ràng cánh cổng chính, giương mắt nhìn đèn đuốc như sao trên cao lầu, tiếp tục bước tới.


Vốn đêm nay định ở nhà chuẩn bị tài liệu tiếp đãi khách, nhưng mà lại nhớ ra có vài phần bỏ quên trong trường, đành phải quay lại đó lấy. . . nhận được điện thoại Chu Nguyên báo Lạc Lạc bị thương, trong lòng liền lo lắng, dù Chu Nguyên nói chỉ là trầy da, không có vấn đề gì nhiều, nhưng mà vẫn nhịn không được lo lắng, vội vã trở về. Tay nắm di động nhìn số thang máy từ từ giảm xuống, điện thoại đúng lúc truyền đến giọng nói của Chu Nguyên, "17."


"Ừm, cô biết rồi, lát gặp." Thang máy rốt cuộc cũng xuống tới, Tô Mộc Nhiễm nắm điện thoại bước vào trong, sau đó bấm số tầng.


"Ừm, bái bai lão sư."


"Ừm, bái bai." Cửa thang máy khép lại, sau đó cúp máy, Tô Mộc Nhiễm đem tầm nhìn đặt lên những con số không ngừng tăng cao, mím chặt môi.


Sau khi Chu Nguyên cúp máy, đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó quay qua Lạc Lạc vẫn nhìn nàng chăm chăm nãy giờ, nhoẻn miệng cười, "Mẹ em nói một lát sẽ đến đón em về. Giờ xem TV trước một lát được không?"


"Dạ." Lạc Lạc nhìn Chu Nguyên, mở to mắt ngoan ngoãn gật đầu.


Quay đầu lại, mím môi, nói với cha mẹ mình, "Một lát nữa, Tô lão sư đến, con ra cửa đón trước."


"Ừ, đi đi." Chu Hoàn ngẩng đầu, ôn hòa cười với nàng. Sau khi nghe xong, Chu Nguyên liền nhấc chân, đi về phía cửa.


Đến cửa ra vào mang giày của mình vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài, đứng canh giữ ở đó.


Thang máy leo đến đích rồi, ting một tiếng mở ra. Tô Mộc Nhiễm khoác túi xách đi ra, vừa ra khỏi thang máy, chuyển mắt liền nhìn thấy Chu Nguyên đang tựa ở cửa, hai tay cắm trong túi quần cúi đầu nhìn ngón chân của mình. Thả lỏng tâm trạng, vội vàng chạy qua, "Chu Nguyên."


Khi nãy còn đang tự cúi đầu nhìn ngón chân của mình, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, híp mắt nhìn xung quanh, khi thấy người rồi mới cười một cái, ngại ngùng chào hỏi, "Tô lão sư."


Tô Mộc Nhiễm giẫm giày cao gót đi đến bên người nàng, cười khổ, "Tối nay thật sự phiền em rồi."


Chu Nguyên lắc đầu, đưa tay mở cửa, "Là do em không chiếu cố con bé tốt, mới để nó bị thương. Tô lão sư, cô vào đi."


"Ừ."


Đèn trong nhà rất sáng, cửa vừa mở, ánh đèn rọi ra ngoài nhu hòa ấm áp. Chu Nguyên vừa tiến vào, chợt nghe tiếng mừng rỡ của Lạc Lạc truyền ra từ bên trong, "Mẹ. . ."


Tô Mộc Nhiễm đi theo sau Chu Nguyên, nghe được giọng của bảo bối nhà mình liền ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn đến người bên cạnh con bé, có chút kinh ngạc.


"Tô lão sư, chào buổi tối." Dung Thanh ngồi bên cạnh Lạc Lạc, cười bắt chuyện cùng Tô Mộc Nhiễm, phong tình vạn chủng.


Đáy mắt Tô Mộc Nhiễm hiện lên một tia kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nàng nhoẻn miệng cười, ôn nhu đáp lời, "Dung Thanh lão sư, chào cô."


Phải biết rằng, Dung Thanh là một vị tiền bối lão sư rất được yêu thích ở Z đại, hậu bối lão sư cũng thích nàng. Tô Mộc Nhiễm cũng biết nàng, dù không dạy cùng một ngôn ngữ, nhưng mà quan tâm không ít tin tức của Dung Thanh. Chỉ là, cô ấy và Chu Nguyên có quan hệ gì?


Rất nhanh, Chu Nguyên liền giải đáp vấn đề của nàng, mím môi giọng nói không chút nhấp nhô, "Tô lão sư, cô biết đấy, đây là mẹ em."


". . ."


Dung Thanh nằm trên sofa, đôi mắt xinh đẹp đáp lên mặt đứa con bất hạnh của mình, nhìn biểu tình của nàng, nhẹ nhàng nhếch khóe môi. . .








===

"Chỉ ngồi đợi Tô Mộc Nhiễm đến đón tiểu quỷ nhà nàng về."
Ý da cái câu này 😂  ahihi 😂 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.