"Tiểu Nha." Huyền Dịch đứng ở sau lưng người nhà họ Lý, đánh thức Tô
Tiểu Nha đang trong suy nghĩ của chính mình. Ánh mắt xuyên qua Lý Thành, đặt lên người đàn ông cao lớn kia, Tô Tiểu Nha có một loại niềm vui
giống như được giải thoát vậy, đi qua Lý Thành!
Lý Thành nhìn cô bước từng bước một về phía người đàn ông kia, sau đó
nghiêng người mỉm cười khoác tay anh ta, đi về phía dưới chỗ ngồi của
chủ tịch, vị trí mà không ai trong bọn họ có tư cách đến gần.
Người dẫn chương trình đã bắt đầu bữa tiệc."Cảm ơn mỗi vị khách quý đã
tới đây hôm này, bây giờ xin mời Tổng giám đốc của chúng ta."
Trình Vũ bước lên bục phát biểu dưới sự chú ý của mọi người, vẻ mặt điềm tĩnh đến mức không ai có thể nhìn ra anh mới chỉ có hơn hai mươi
tuổi."Cảm ơn các vị tiền bối trong giới kinh doanh có thể đến dự, trong
tương lai hy vọng các vị tiền bối có thể chiếu cố nhiều hơn."
Nghe những lời khách khí của Trình Vũ, mấy cụ già với tư cách là mấy vị
lão tiền bối trong giới kinh doanh không nhịn được khóc thút thít, bây
giờ người trẻ tuổi càng ngày càng biết quanh co lòng vòng rồi, hy vọng
sau này Nguyệt thị có thể chiếu cố họ nhiều hơn đã là không tệ rồi.
Thường thường mà nói là khi người mới lên nhậm chức, nhất định nên làm
như vậy, những người đã từng hợp tác với Nguyệt Thị cũng đang lo lắng có thể tiếp tục hợp tác nữa hay không, những người chưa từng hợp tác với
Nguyệt thị, trái lại lại hy vọng nhân dịp này có thể được vị Tổng giám
đốc trẻ tuổi này xem trọng, tương lai cũng có thể dựa vào điểm này nhiều một chút.
Lúc này có một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trên bục chủ tịch không
thể nghi ngờ lại khiến ánh mắt của bọn họ rung động một lần nữa.
"Anh Trình Vũ, thật xin lỗi, em tới muộn rồi." Bắc Đường Ly mười lăm
tuổi thật giống với cha của cậu ấy, phong cách lịch sự không dính bụi
trần, vị trí Đại Thiếu Gia Tàn Lang làm cho cậu ấy còn trẻ mà đã bị
người khác chú ý, cậu ấy đưa một túi tài liệu lên."Tâm ý nho nhỏ, coi
như là quà tặng anh mới nhậm chức."
Người tinh mắt có thể thấy mấy chữ trên túi hồ hơ."Kế hoạch xây dựng
phía Bắc thành phố." Phía Bắc thành phố là nơi mà Nguyệt thị chắc chắn
phải có, Nguyệt thị có ý định xây dựng ở đó một trung tâm giải trí được
xanh hoá lớn nhất ở Thành phố G, vốn ở phía Bắc thành phố là một nơi vô
cùng hẻo lánh, nếu Nguyệt Thị có ý định mở rộng quản lý, không thể nghi
ngờ rằng sẽ phát triển nơi đó thành Thiên địa(1) ở thành phố G, dùng
mông để nghĩ cũng có thể biết có bao nhiêu lợi ích trong đó. Hôm nay Bắc Đường Ly tự tay đưa phía Bắc thành phố lên, giảm bớt rất nhiều phiền
toái cho Nguyệt thị, chắc chắn là phần quà tặng vô cùng lớn.
(1)Thiên địa: hiểu nôm na là khu vực trên trời đi ngày mai quay lại hy vọng sẽ nghĩ ra được từ thích hợp.
Có điều chiếm được lợi ích thì đương nhiên là Trình Vũ cũng không ngại
đưa cho thằng nhóc Bắc Đường Ly cái gọi là quà đáp lễ."Nếu bây giờ cậu
chạy ra ngoài, nói không chừng có thể đuổi kịp Tiểu Nặc đó."
Bắc Đường Ly nhìn chỗ vừa rồi vẫn có người ngồi, bây giờ lại trống không thì ánh mắt bỗng trầm xuống nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên như
cũ."Anh Trình Vũ, có cơ hội sẽ tụ họp."
Trình Vũ nhìn bóng lưng rõ ràng là có vài phần vội vã lúc rời đi của Bắc Đường Li thì mỉm cười, sau đó quay lại nói những lời nói anh không am
hiểu nhất. Sau khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, Lý Thành cầm ly rượu đi đến bên cạnh Trình Vũ."Xin chào Tổng giám đốc Trình, tôi là Lý Thành
công ty xây dựng Tử Kim." Hôm nay Bắc Đường Ly đưa những tài liệu đó đến trước mặt Trình Vũ không thể nghi ngờ chính là muốn tuyên bố với mọi
người, kế hoạch xây dựng phía Bắc thành phố chính thức bắt đầu, nếu xây
dựng Tử Kim có thể được chia một bát canh thì bây giờ Tử Kim có thể đánh bại Thẩm thị nhảy lên trở thành công ty dẫn đầu trong việc mở rộng việc sở hữu đất đai, vậy mà Trình Vũ giống như không nhìn thấy anh ta, cầm
ly rượu bước lên hai bước đứng trước mặt Thẩm Tử Hằng đang đứng ở góc.
"Chú Thẩm."
"Tiểu Vũ." Thẩm Tử Hẳng, người đàn ông đến tuổi trung niên vẫn độc thân
thì không thể nghi ngờ rằng anh ta chính là kim cương vương lão ngũ(1)
trong mắt phụ nữ, cũng không biết người phụ nữ nào có thể hấp dẫn ánh
mắt của vị Tổng giám đốc Thẩm này đây.
--- -----
(1)Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ.
--- ----
"Chú Thẩm có hứng thú với kế hoạch xây dựng phía Bắc thành phố không?"
Thẩm Tử Hằng kinh ngạc, mặc dù anh ta cũng tặng một văn kiện, nhưng anh
ta cũng không nghĩ tới miếng thịt lớn như vậy sẽ rơi xuống đầu mình,
chuyện này đối với Trình Vũ cũng không quan trọng, ai làm mà chẳng vậy,
đương nhiên là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài."Chú Thẩm là anh trai nuôi của mẹ con, cũng là cậu con, hơn nữa Thẩm thị cũng là xí
nghiệp con tin được, chú có hứng thú không?"
Dùng một hai câu đơn giản lập tức nói rõ lợi hại trong đó, trên mặt Thẩm Tử Hằng căng thẳng, Trình Vũ nói rất rõ ràng, đương nhiên là cậu ta sẽ
đưa lợi ích cho người trong nhà, nhưng đồng thời cậu ta kiểm tra cũng
khả năng hợp tác trong tương lai của Thẩm thị.
"Đương nhiên rồi." Sau khi Thẩm Tử Hằng mỉm cười, hai người lập tức quyết định sự việc.
Người tinh tai tinh mắt đã sớm nghe lời của hai người không sót một chữ
nào, thấy bất động sản lớn này sớm muộn gì cũng sẽ là thiên hạ của Thẩm
Tử Hằng, về sau cần phải nịnh bợ Thẩm Tử Hằng nhiều hơn một chút. Bàn
tay cầm ly rượu của Lý Thành đã nổi đầy gân xanh.
"Trình Vũ." Lam Tĩnh đứng sau lưng anh, bộ lễ phục dạ hội màu xanh nước
biển tôn dáng người thon dài của cô ta càng thêm hoàn mũ, nhưng lại bị
chiếc máy thổi giấy kia làm lộ làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn lộng
lẫy êm dịu, cô ta nhìn thấy Trình Vũ quay đầu lại, khẽ nở nụ cười."Cậu
không mời mình nhảy sao?"
Trình Vũ sửng sốt một chút, đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ."Nếu như
tuần sau chú Thẩm rảnh thì chúng ta sẽ bàn bạc công việc cụ thể."
"Cô bé rất xinh, mắt nhìn của cháu thật không tệ." Thẩm Tử Hằng nhìn Lam Tĩnh, không nhịn được trêu chọc Trình Vũ, Trình Vũ cũng không giải
thích, đi thẳng về phía Lam Tĩnh.
Anh cúi người vươn tay ra, bàn tay mềm mại của Lam Tĩnh đặt vào lòng bàn tay của anh, Trình Vũ dẫn cô ta đi vào sàn nhảy, một mà kia vừa vặn bị
Lý Tư ở bên cạnh nhìn được, không cam lòng nắm chặt quả đấm.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, đường cong trên gò má của Trình Vũ dịu dàng lạ
thường, hơi mê hoặc ánh mắt Lam Tĩnh, nhưng cô ta lại biết rõ ràng, đây
chỉ là vẻ ngoài thôi, Trình Vũ lạnh lùng xa cách hơn vẻ bề ngoài của anh nhiều, cho dù với ai anh cũng đối xử lịch sự tao nhã.
"Thật ra thư tình lần trước không phải của cậu đúng không?" Bỗng nhiên Lam Tĩnh đặt câu hỏi.
Trình Vũ cười cười."Cậu cầm luận văn của tôi đi rồi."
Sau khi Lam Tĩnh nhớ tới đã nhìn thấy luận văn trong quyển sách thì bỗng nhiên hiểu ra, hoá ra Trình Vũ đuổi theo mình suốt một đường là vì mục
đích khác, ngẫm lại lập tức cảm thấy buồn cười, Lam Tĩnh không kìm được
cười lên tiếng."Vậy tại sao cậu lại không giải thích?"
"Giải thích chuyện gì, lời người khác nói không liên quan gì đến tôi."
"Vậy sao." Lam Tĩnh nói nhỏ."Chân tôi hơi đau, lái xe thì có việc nên đã về trước rồi, có thể nhờ cậu đưa tôi về không?"
Trình Vũ nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp lạ thường của Lam Tĩnh."Vinh hạnh của tôi."
Lam Tĩnh vẫn nở nụ cười hoàn mỹ trên mặt, đôi tay xinh đẹp khoác lấy
cánh tay của Trình Vũ, chính là một đôi kim đồng ngọc nữ, dưới ánh mắt
tập trung của mọi người bước ra khỏi hộ trường, xem ra trang nhất báo
ngày mai không thể thiếu chuyện thị phi về hai người rồi.
Trình Vũ mở cửa xe, Lam Tĩnh ngồi lên xe."Tôi tưởng cậu chỉ thích đi xe đạp thôi."
Đương nhiên nghe được ý tứ trêu chọc trong lời nói của Lam Tĩnh, Trình
Vũ cài dây an toàn."Xe đạp có gì không tốt, vừa vặn đạp xung quanh tập
thể dục."
Lúc xe dừng trước cửa nhà Lam Tĩnh, Lam Tĩnh tháo dây an toàn."Cảm ơn cậu."
Trình Vũ hạ cửa kính xe xuống, ở đó cỏ thể nhìn thấy một người đàn ông
đang đứng phía sau cửa sổ trên tầng hai, anh nhìn chằm chằm về phía đó
trong giây lát."Cậu không thích tôi vậy mà lại cười nhiều với tôi, cha
cậu có thể để cậu hy sinh vì ông ấy nhiều như vậy sao?"
Không ngờ Trình Vũ lại nói ra như vậy, động tác xuống xe của Lam Tĩnh
bỗng nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, trong khoảnh khắc
đó thấy Trình Vũ cũng không nói tiếp nữa thì tâm lý của Lam Tĩnh đã
thoải mái hơn rất nhiều. "Tại sao cậu biết tôi không thích cậu?"
"Cậu là người kiêu ngạo, trước kia cậu cũng không chú ý nhiều tới tôi,
sau khi bị tôi từ chối hai lần thì không tiếp cận to nữa, nhưng thái độ
hôm nay của cậu rất khác, cha cậu và Phạm Chấn đang trong lúc tranh cử
vị trí thượng tướng, cậu xuất hiện ở phía sau, không phải rất dễ khiến
người ta liên tưởng sao."
"Thảo nào cha tôi nói Nặc không đơn giản như trong suy nghĩ của tôi như vậy."
Giọng điệu của Trình Vũ vẫn lạnh lùng như cũ, anh thờ ơ nhìn Lam Tĩnh,
cũng không vì giờ phút này có một cô gái xinh đẹp trước mặt này mà thay
đổi."Chẳng qua tôi nghĩ cha cậu đã đánh sai nước cờ rồi, bây giờ Nặc là
do em gái tôi quản lý, mà hiển nhiên danh hiêu bộ trưởng bộ an toàn cũng thuộc về em ấy, nếu cậu có em trai, cậu có thể đề nghị cha cậu tặng nó
cho em gái tôi, đương nhiên có nhận hay không là quyền của nó."
Không ngờ Trình Vũ lại nói chuyện sắc bén như vậy, Lam Tĩnh nhíu
mày."Nhưng thật đáng tiếc, cha tôi chỉ có một đứa con gái là tôi thôi,
hơn nữa dù nói thế nào cậu cũng là con trai của Nguyệt Độc Nhất, bây giờ chủ nhân của Nặc là em gái cậu, lời nói của cậu chắc chắc cũng có chút
ảnh hưởng."
"Đúng, chỉ có điều tôi là một nhà kinh doanh, nếu là chuyện không có giá trị lợi ích thì tôi sẽ không làm, tôi ủng hộ cha cậu cũng không cảm
giác được sẽ lấy lại được lợi ích tương đương."
Lam Tĩnh nhìn xe của Trình Vũ biến mất trong bóng đêm, có thích cậu ta
không? Gió đêm thổi qua đôi vai trần của cô ta, khiến cô ta cảm thấy có
chút lạnh lẽo.
Trình Vũ vẫn đi xe đạp của anh đến trường như trước đây, đi đến đâu cũng có thể nhận được có một số ánh mắt tò mò cẩn thận đáng giá, thỉnh
thoảng còn bị người khác ngăn lại, không biết tại sao lại nhận được một
đống quà tặng. Lúc Trình Vũ ôm một đống quà không biết là ai tặng đi vào phòng học, đi đến vị trí anh thích nhất thì Lucy đã sớm ngồi bên cạnh
chỗ đó rồi. Cô thấy anh ôm một đống quà tặng đi vào thì bĩu môi nói một
câu tràn ngập vị chua."Bây giờ Tổng giám đốc Trình là người được coi
trọng trong trường."
Trình Vũ không hiểu chuyện gì xảy ra, Lucy quơ quơ tờ tạp chí mới nhất
của trường trên tay, trên bìa có dòng chữ vô cùng rõ ràng."Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất Nguyệt thị, là người có hơi thở hoàng tử quý tộc lớn nhất học viện Ngân Hoa...Trình Vũ.", cô cảm thấy hơi xấu hổ với năng lực bát quái của Tôn Linh Huệ.
"Cậu muốn thì tặng cho cậu." Trình Vũ đặt những thứ đang cầm trên tay
trước mặt Lucy, anh đang lo không biết để ở đâu, vẫn còn cảm giác muốn
ngủ. Lucy không khách khí nhận toàn bộ, lát nữa tan học lập tức dùng một mồi lửa đốt hết.
Lucy lấy ra một hộp quà được gói rất cẩn thận từ trong ngăn bàn ra."Tặng câu, chúc mừng cậu nhậm chức, hôm qua không thể tham gia bữa tiệc, thật xin lỗi."
"Cái gì thế?" Trình Vũ tò mò mở to mắt, ánh mắt tỉnh ngủ giống hệt một con mèo.
"Mở ra xem một chút đi."
Mười ngón tay thon dài của Trình Vũ tháo chiếc nơ hình con bướm vô cùng
xinh đẹp phía trên ra, chiếc nhẫn! Dù cho đầu óc của Trình Vũ vô cùng
tỉnh táo, cũng không biết phải đưa chiếc nhẫn đi đâu, được một cô gái
tặng chiếc nhẫn là có ý gì, không phải bình thường đều là đàn ông tặng
nhẫn cho phụ nữ à?
"Đẹp không?" Dáng vẻ của Lucy giống như quà cô tặng không phải là chiếc nhẫn mà chỉ là đồng hồ đeo tay, hoặc là cà vạt.
Hình như cô đang hỏi vấn đề của mình, Trình Vũ liếc nhìn chiếc nhẫn vẫn còn trong hộp, đánh giá đúng trọng tâm."Rất đẹp."
"Vậy thì đeo đi." Lucy lấy chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón tay áp út của Trình Vũ."Cậu xem, rất đẹp mắt!"
Trình Vũ nhìn ngây người chiếc nhẫn trên tay không xác định hỏi."Có phải cậu đang cầu hôn mình không?"
"Cậu đồng ý không?" Lucy nháy mắt hỏi anh.
"Mẹ mình nói tảo hôn không tốt." Trình Vũ suy nghĩ một chút.
"Nhưng mình nghe nói lúc mẹ cậu lớn bằng mình cũng đã sinh cậu rồi."
"Cũng đúng." Trình Vũ vuốt cằm, suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
"Vậy cậu không phản đối đúng không?" Lucy cẩn thận lấy lòng."Thật ra thì lấy mình có rất nhiều điểm tốt, cậu xem mình dáng dấp không khó coi, ra ngoài cũng không ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, nhất định sẽ cung
cấp gen tốt nhất cho bảo bảo đời sau của nhà họ Nguyệt các cậu, mình
biết nấu rất nhiều món ăn, món ăn Trung Quốc, món ăn Nhật Bản, món ăn
Pháp, cả món ăn của Italy cũng vô cùng thành thục, đương nhiên nếu cậu
thích thức ăn của các quốc gia khác thì mình có thể đi học, mình cũng
biết làm việc nhà, sau khi cậu cưới mình thì có thể tiết kiệm tiền bạc
thuê người giúp việc, đồ cưới của mình cũng vô cùng phong phú, nếu cậu
cưới mình, Dawson sẽ là của cậu, mặc dù mình biết rõ cậu không thiếu
tiền, nhưng làm gì có ai ngại mình nhiều tiền hơn đúng không, mình đảm
bảo sau khi kết hôn sẽ dịu dàng chăm sóc với cậu, cậu muốn gì được đó,
cậu nói hướng đông mình tuyệt đối sẽ không ở trước mặt cậu đi tướng
tây."
"Này, người anh em, gả đi thôi, cô gái nhà người ta có điều kiện tốt như vậy, cậu không cần làm chuyện người thần đều căm giận đâu." Nam sinh
đang ngủ phía sau đột nhiên bật người dậy, cho Trình Vũ lời khuyện chân
thành nhất của cậu ta.
Trình Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào
mắt của Lucy, nghiêm túc lạ thường hỏi."Vậy có phải cậu nên nói là cậu
yêu mình không?"
"Em yêu anh." Trong chốc lát lời Trình Vũ nói ra khiến Lucy không thể
bắt kịp lối suy nghĩ của anh, có điều là cô đã trả lời câu hỏi của Trình Vũ rồi.
Trình Vũ gật đầu thể hiện rằng mình đã nghe được."Ừ..."
Ừ...Là sao? "Anh đồng ý rồi?"
"Ừ."
"Thật tốt quá." Lucy không có cách nào che dấu tâm trạng vui vẻ của
chính mình, hôm nay cô chỉ muốn thử một chút, vậy mà không ngờ Trình Vũ
lại đồng ý thật, cô nhảy lên người anh, không keo kiệt lưu lại dấu ấn
tình yêu trên gương mặt anh khiến anh phải rước lấy sự tức giận nhưng
không dám nói gì của rất nhiều người đàn ông khác, có lẽ trước kia còn
có lá gan đó, nhưng bây giờ thân phận của Trình Vũ đã khác rồi.
"Nếu bây giờ anh là người đàn ông của em, có phải em nên đặt ra một số yêu cầu nho nhỏ không?" Lucy đáng thương tội nghiệp hỏi.
Trình Vũ sửng sốt một chút, cảm thấy yêu cầu vủa Lucy cũng là điều đương nhiên."Em nói đi."
Lucy bẻ ngón tay bắt đầu."Đầu tiên, từ nay về sau trong lòng anh chỉ có
thể có em, ánh mắt của anh cũng chỉ có thể nhìn em, không cho phép khiêu vũ với bất cứ người phụ nữ nào khác, không cho phép đưa bất kỳ người
phụ nữ nào khác về nhà, không cho phép nhận bất kỳ quà tặng nào của
người phụ nữ khác, không thể cười nói với bất kỳ người phụ nữ nào.Thứ
hai, em gọi điện không cho phép anh không nhận, muốn trước tiên anh phải nói cho em biết anh đang ở đâu, nếu như có chuyện phải ra ngoài đều
phải xin phép em, thời gian xin phép không thể quá một giờ, nếu quá thì
phải giải trình nguyên nhân. Thứ ba, anh phải dẫn em đến gặp cha mẹ anh, nói cho em biết những thứ mà người nhà anh thích. Thứ tư, chỗ ngồi phía sau xe đạp của anh ngoại trừ em ra không cho phép có người phụ nữ khác
ngồi. Thứ năm, mỗi lần em không vui anh phải hôn em, dỗ em vui vẻ.Thứ
sáu, anh phải nói cho em biết cô gái lần trước tới đón anh..."
Mặc dù hôn phớt cực kỳ nhạt nhẽo nhưng đây là lần đầu tiên Trình Vũ thân thiết với mình, nụ hôn kia mang theo mùi vị bạc hà sảng khoái quanh
quẩn nơi chóp mũi của Lucy khiến cô ngây người. "Là ai?"
Cô bắt được tay của Trình Vũ."Anh hôn em rồi! Anh thật sự đã hôn em đúng không?"
"Cậu ta thực sự hôn cậu rồi, tôi làm chứng. Hội trưởng hội học sinh vĩ
đại có thể nhờ cậu đừng làm người khác giật mình không, tôi còn phải ngủ đấy."
Lucy không để ý tới nam sinh ở phía sau, xem cậu ta là người qua đường
Giáp, Trình Vũ cảm thấy Lucy như vậy thật sự rất đáng yêu."Người lần
trước tới đón anh là em gái anh, lần sau sẽ giới thiệu với em. Cha anh
là Nguyệt Độc Nhất, mẹ anh chính là thứ mà ông thích nhất . Mẹ anh tên
là Trình Trình, phòng thí nghiệm của bà chính là thứ bà thích nhất. Anh
có một người em gái, lần trước em cũng gặp qua rồi. Con bé Nguyệt Nặc đó không thích cái gì nhất cả, nếu em nhất định phải đưa thì hình như gần
đây nó từng nói qua là gấu Bắc cực rất đáng yêu, rất muốn nuôi một con.
Anh còn có một người em trai mười mấy tháng tuổi Nguyệt Sơ, việc nó
thích làm nhất chính là nghịch giấy ăn, nếu không ai nhìn thì nó có thể
rút sạch một trăm hộp trong một ngày, hơn nữa nó còn vô cùng vui vẻ. Số
điện thoại của anh chắc em đã biết từ lâu rồi, có điều anh là người chỉ
nhận điện thoại có người quen, nếu là em anh sẽ chờ cả ngày. Anh hoặc là ở công ty, hoặc là ở nhà. Nếu anh muốn ra ngoài, anh sẽ xin phép em đầu tiên, còn yêu cầu gì nữa không?"
"Không...không còn." Tình trạng bây giờ của Lucy chính là hơi ngốc, cô
cũng chỉ tùy tiện nói một chút, không hy vọng Trình Vũ có thể đáp ứng,
không ngờ Trình Vũ không nói câu nào lập tức đáp ứng toàn bộ, khiến cho
đầu cô thiếu không khí trong chốc lát vẫn còn chưa tỉnh lại.
Lúc Lam Tĩnh đến nơi vừa vặn nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Trình Vũ,
trong lúc này cô ta cảm thấy chiếc nhẫn kia hơi chói mắt, nhưng vẫn nở
nụ cười xinh đẹp như cũ."Ở đây còn chỗ trống không?"
"Xin lỗi, không còn chỗ trống rồi." Lucy cười nhìn Lam Tĩnh và Chu Lan,
người phụ nữ này dám thừa dịp cô không có ở đó quyến rũ người đàn ông
của cô, thật không biết xấu hổ. Cô đã sớm đặt mấy tờ báo sáng nay dưới
mông rồi, nhất định cô phải đóng cửa mấy toàn soạn báo này, không có
việc gì lại viết mấy chuyện linh tinh.
"Rõ ràng ở đây vẫn còn chỗ trống." Chu Lan không nhìn được Lucy trợn mắt nói dối.
Lucy ôm một đống "đồ bỏ đi" mà Trình Vũ vừa mang tới trải vào những chỗ kia."Bây giờ không có nha."
"Cậu đừng quá đáng."
"Thôi mà Tiểu Lan. Trình Vũ, vẫn nên cảm ơn hôm qua cậu đã đưa tôi về nhà." Lam Tĩnh kéo Chu Lan ngồi vào vị trí phía trước.
Lucy không cam lòng nhéo vai Trình Vũ, có điều là không nỡ nặng tay,
chính là không vui chuyện hôm qua anh đưa Lam Tĩnh về nhà, động tác mờ
ám của Lucy khiến Trình Vũ mỉm cười."Hôm qua em đi đâu vậy, ngủ không
ngon sao?"
"Cơ thể ông nội không tốt." Nhắc tới ông nội, trong lòng Lucy có chút
khổ sở, mặc dù biết bây giờ ông nội cũng đã lớn tuổi, sớm muộn gì cũng
sẽ rời xa mình, nhưng lúc thực sự đến thời điểm ấy thì vẫn không thể
tiếp nhận được.
"Sẽ không có việc gì đâu." Lời an ủi của Trình Vũ, khiến Lucy thêm ấm áp trong lòng.
"Ừ."
"Bạn học đang nói chuyện kia." Thầy giáo môn kinh tế chỉ về phía Trình
Vũ, tại sao luôn có người nói chuyện khi mình đang giảng bài thế.
Trình Vũ thấy mình bị chỉ thì đứng lên."Thầy gọi em phải không ạ?"
"Đương nhiên..." Thầy giáo nói được một nữa, lại cảm thấy bạn học này
tại sao lại nhìn quen mắt như vậy, nhất định là đã thấy ở đâu rồi, có vẻ như là trên báo, ông ta nhìn tờ báo đặt trên bàn giáo viên, thấy mấy
chữ phía trên hình người đàn ông trẻ tuổi ."Tổng giám đốc Nguyệt Thị."
Nuốt nước miếng."Đương nhiên không phải...Tôi nói là bạn học phía sau
em."
"Vâng...." Trình Vũ nhàm chán ngồi xuống, khổ thân cho nam sinh không làm chuyện gì phía sau kia.
"Nhìn cái gì! Chính là cậu, thử dịch đoạn văn phía dưới cho tôi." Thầy
giáo chỉ vào học sinh nam phía sau lưng Trình Vũ, thở phì phò giao bài.
Tội nghiệp nam sinh kia không thông thạo phiên dịch tiếng pháp, mắc dù
mọi người đều biết thầy giáo môn kinh tế học không có việc gì cuối cùng
sẽ gọi người ta đứng dậy dịch bài, đều có chuẩn bị từ trước, nhưng bị
yêu cầu phiên dịch ngôn ngữ mình không am hiểu luôn luôn là chuyện không thu được kết quả tốt.