“Thật sự người nhà họ Chu đều không có đầu óc như vậy sao? Thật là bất hạnh nếu như điều này bị di truyền, vậy, người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa nhỏ của mình, cũng xem là may mắn rồi.”
Chỉ cần không phải đầu thai làm con của Lý Lệ, thì cho dù là nhà nông nghèo khổ cũng hạnh phúc.
Người nhà họ Chu nghe được những lời này của Nghiêm Hi liền nổi giận, ngay cả Lý Lệ đang cúi đầu cũng lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy căm phẫn gắt gao nhìn Nghiêm Hi chằm chằm.
Nghiêm Hi nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt người nào người đấy đều là hận không thể ngay lập tức giết chết cô, cô vô tội nháy mắt mấy cái, “Không phải sao, người nhà họ Chu nhìn người đều chỉ xem trọng bề ngoài của người đó, chẳng lẽ không phải là di truyền? Như vậy cũng không có lợi cho sự phát triển lâu dài nha.”
Nghiêm Hi thản nhiên, tựa như chuyện này thật sự không liên quan đến cô, nhìn bà Chu và Chu kỳ tức giận đến mức cả người run rẩy, Nghiêm Hi cảm thấy trong lòng thoải mái, tâm trạng cũng tốt lên không ít, thanh âm nhàn nhạt tiếp tục vang lên: “Tiền đồ của nhà họ Chu, thật đáng lo.”
Hình như có chút lo lắng cho tiền đồ của nhà họ Chu, lại vừa là đang dùng cách của mình để nhắc nhở hai đời gia chủ của nhà họ Chu, thế nào thì, nhìn thấy ánh mắt kia của cô thì chỉ có người đứng gần cô nhất – Chu Khải là thân thể cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mà xem ra, người đã duyệt vô số người – Ông Chu, sắc mặt cũng không tốt hơn con trai mình bao nhiêu.
Lúc này, Nghiêm Hi mới nhìn Chu Khải, cô khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười thật lòng duy nhất ở nơi này, nhàn nhạt và yếu ớt.
Rồi sau đó, cô nghiêng đầu nói với Lý Duệ Thần, người vẫn im lặng nãy giờ: “Chúng ta đi thôi, ở đây thật là thối.” Nói xong, cái mũi nhỏ hơi nhíu lại, tay còn vô cùng phối hợp đưa lên quệt mũi, giống như thật sự có cái gì đó mà mùi của nó rất thối.
Lý Duệ Thần phì cười, tâm trạng cũng rất tốt, tùy ý nói một tiếng: “Được.” Sau đó liền cẩn thận đỡ Nghiêm Hi bước từng bước một rời khỏi phòng bệnh làm cho người ta không thoải mái này.
Trên hành lang bệnh viện, vẻ mặt của những người đi tới đi lui đều rất khẩn trương, trên khóe miệng Nghiêm Hi vẫn là nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, ánh mắt lại giống như đã nhìn rõ tất cả.
Trong thang máy, Nghiêm Hi kéo vạt áo Lý Duệ Thần, hơi nũng nịu nói: “Xuống vườn hoa phơi nắng nha.”
Lý Duệ Thần quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Hi quệt miệng, vẻ mặt giống như đứa bé đòi kẹo, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, giờ phút này biểu lộ một loại được gọi là tình cảm mới.
Lý Duệ Thần bị dao động, không chút suy nghĩ liền trả lời: “Được.”
Kết quả, Nghiêm Hi lấy được đáp án mình muốn, vui vẻ giống như mèo trộm được cá rán, cười hắc hắc, lúc này Lý Duệ Thần mới ý thức được mình đã bị mắc mưu, bất đắc dĩ nắm mũi nhỏ của Nghiêm Hi lắc lắc, “Em đó.” Giọng anh ngâm thật dài, vô cùng bất đắc dĩ.
Nghiêm Hi cảm thấy mũi mình hơi nhột, khẽ chun lại, nhăn mày biểu thị sự bất mãn của mình, nhưng Lý Duệ Thần đứng bên cạnh lại không để ý tới, anh cởi áo khoác của mình ra, không nói gì khoác lên bờ vai thon gầy của cô, giọng điệu không cho phép cô từ chối:
“Ngoan, không được bỏ ra, bác sĩ đã nói em phải nghỉ ngơi cho tốt, em vốn đã yếu rồi, nếu không cẩn thận một chút, sau này sẽ phải ở bệnh viện dài dài đó.” Lý Duệ Thần rất là bất đắc dĩ, vừa rồi là anh không cẩn thận mới sập bẫy của cô bé này, cô bé này mới làm nũng một cái, anh liền váng đầu rồi đồng ý yêu cầu của anh.
Nghiêm Hi rất muốn phơi nắng, sợ mình không cẩn thận chọc Lý Duệ Thần tức giận, anh sẽ không cho cô ra khỏi cửa nữa, không thể làm gì khác hơn là ngoãn ngoãn khoác cái áo khoác đặc biệt lớn này.
Bệnh viện này là bệnh viên tốt nhất của thành phố G, không chỉ có những thiết bị y học tiên tiến nhất, mà phong cảnh cũng rất tốt.
Trong vườn hoa bệnh viện, Nghiêm Hi giở trò vô sỉ ngồi lì trên cỏ không muốn đi, Lý Duệ Thần không nói lên lời, tại sao hôm nay cô bé này đột nhiên lại lì giống như khi còn bé vậy.
Nghiêm Hi quang mình chính đại ngồi dưới tấm biển “Cấm giẫm lên cỏ”, sau đó lại lăn lộn trên thảm cỏ, làm như không thấy vẻ mặt bất mãn đến im lặng của Lý Duệ Thần.
Lý Duệ Thần đứng một bên than thở, nhắc cô nên đi thôi, khó khăn lắm mới thấy tâm trạng Nghiêm Hi tốt như vậy, thật sự không đành lòng phá hỏng. Nhưng nếu không lôi cô đi mà cứ để cô cố ý giẫm đạp, lăn lộn trên cỏ như vậy, nhìn thật là chướng tai gai mắt.
Nghiêm Hi cười hì hì: “Anh sợ cái gì chứ, Lãnh Diễm sẽ không như vậy, nếu Lãnh Diễm ở đây, anh ấy sẽ vô cùng tàn ác mà nói “anh thích”, sau đó nói không chừng còn cố ý dùng toàn bộ sức lực của anh ấy mà giẫm đạp lên những ngọn cỏ đáng thương này rồi.”
Lý Duệ Thần càng dở khóc dở cười, Lãnh Diễm rất ngang ngược, cậu ta ghét nhất là nói “không được” trước mặt cậu ta. Anh khẽ thở dài, muốn quản cũng không quản được những quy định phiền phức này rồi, đặt mông ngồi xuống, nhìn Nghiêm Hi khẽ mỉm cười: “Quả nhiên là được Lãnh Diễm nuôi lớn, giống nhau như đúc.”
Nghiêm Hi không thèm để ý, tiếp tục lăn qua lăn lại trên thảm cỏ.
Cách đó không xa dưới một gốc cây đại thụ, Lãnh Diễm nghe được khóe miệng không ngừng co rút, vì không yên lòng nên anh mới lặng lẽ theo sau, không ngờ lại nghe được Nghiêm Hi nhắc đến mình, có điều, nó lại không được tốt lắm.
Lãnh Diễm cúi đầu nhìn mình một thân âu phục chỉnh tề, nghĩ thầm, mình càng nhìn càng giống một thân sĩ ưu nhã, thành thục lại vô cùng chững chạc, anh sẽ tiếp tục làm chuyện ngây thơ như vậy ư, có không?
Trong lòng Lãnh Diễm vừa tức giận vừa bất bình, nhưng mắt vẫn cẩn thận quan sát.
Đột nhiên, giày da bóng loáng bị thứ gì đó đè lên, ống quần còn bị một hơi sức không nhỏ ra sức kéo về phía sau, trong đầu Lãnh Diễm chợt nghĩ đến một chuyện, lần đầu tiên gặp mặt mà Tiểu Yêu lại nhẫn tâm tè lên giày da của anh.
Cảnh tượng này sao lại quen thuộc như vậy?
Lãnh Diễm liền hất chân lên, liếc mắt một cái, quả nhiên chính là Tiểu Yêu!
Lãnh Diễm sợ động tác của mình quá ác liệt sẽ kinh động đến Nghiêm Hi ở bên kia, cẩn thận núp lại sau thân cây, ngồi xổm xuống, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, giọng không tốt, “Mày muốn làm gì?”
Tiểu Yêu phát hiện, người đàn ông này sao lại cao như vậy, rõ ràng mình đã cố hết sức ngước đầu lên nhìn anh ta rồi, sao lại không thể nhìn được đầu của anh ta đây, quả cầu nhỏ xám xịt Tiểu Yêu lại bắt đầu dùng sức, đứng tại chỗ nhảy vào trong ngực Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm cả kinh, suýt chút nữa vì hành động này của Tiểu Yêu mà ngã ra sau, anh cẩn thận ôm lấy Tiểu Yêu, nhìn Nghiêm Hi vẫn đang lăn lộn ở bên kia một cái, Lãnh Diễm quay đầu lại, ra sức nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, dùng ma trảo trêu chọc hai cái tai nhạy cảm đang vểnh cao của nó.
“Vật nhỏ, dám tới trêu chọc tao, gan cũng lớn quá nha.” Trên tay hơi dùng sức một chút, lỗ tai nhạy bén của Yêu Yêu liền chịu tội.
Cảm thấy lỗ tai bị đau, Tiểu Yêu cũng biết mình đã đắc tội với Lãnh thiếu gia rồi, không muốn kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng kêu lên, một tiếng lại một tiếng giống như bị uất ức vô cùng lớn mà không dám gọi Nghiêm Hi.
Lãnh Diễm bất lực lắc đầu, thật đúng là, làm sao lại càng ngày càng giống Nghiêm Hi vậy hả?
“Được, được, được, tao sai rồi, đừng kêu nữa.”
Lãnh Diễm vốn rất thích chó, nhất là loại chó như Tiểu Yêu, dáng dấp của nó cũng tương đối giống chó săn, nhìn ánh mắt uất ức của nó, lại nhìn đôi tai đang vểnh cao, Lãnh Diễm thở dài.
Vươn tay nắm lấy hai chân trước của Yêu Yêu, kéo nó đến trước mặt mình, đôi mắt to tròn nhìn đôi mắt như ngọc đen của Yêu Yêu, làm bộ hung ác nói: “Vật nhỏ, nhớ, về sau ta là chủ nhân của mày, Nghiêm Hi cũng thế, nhưng mày phải trung thành hơn với tao, hiểu chưa?”
Tiêu Yêu chớp chớp đôi mắt to đen láy, cố ý làm bộ nghe không hiểu những gì Lãnh Diễm nói.
Lãnh Diễm xòe tay, vỗ vỗ lên đầu Tiểu Yêu, Tiểu Yêu liền giãy giụa, Lãnh Diễm cười lạnh: “Đừng nghĩ là tao không biết, mày nghe hiểu, về sau còn dám làm trái lời tao, xem tao xử mày như thế nào.”
Lúc này Tiểu Yêu đã có kinh nghiệm, ỉu xìu dựa đầu vào vai Lãnh Diễm giống như là chết rồi.
Lãnh Diễm phì cười, aiz, chẳng lẽ thật là người nào nuôi thì chó cũng như vậy?
Lãnh Diễm nhớ tới khi còn bé lúc Nghiêm Hi tới nhà họ Lãnh, bộ dạng tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng lại vì ngại mình không bằng người, không thể làm gì khác hơn là uất ức như vậy mà nghe theo.