Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 46




Editor: Yuu
Bệnh viện.

Trước khi mở cửa phòng bệnh ra, Vân Khê vẫn có chút lưỡng lự.

Cả Vương Thu Từ và Hứa Công Thành đều cố tình bước nhẹ chân, nói: “Nhanh lên con.” Vương Thu Từ sốt ruột mà thúc giục: “Khê Khê, nam sinh đã cứu mạng con nằm ở tầng này sao?” Vương Thu Từ cẩn thận đánh giá phòng bệnh của bệnh viện tư nhân này, có chút kinh ngạc.

“Cậu ấy…” Vân Khê không biết nên giải thích như thế nào: “Gia cảnh tương đối tốt.” Cô chỉ nói thoáng qua một chút.

Hứa Công Thành đổi tay xách lẵng hoa quả, lau mồ hôi trên trán, nói: “Nào, nhanh lên con, đừng chần chừ nữa.” Hứa Công Thành thúc giục, nói: “Em quan tâm đến gia cảnh nhà người ta làm gì.”

Nhanh chóng giải quyết vấn đề này rồi còn tới công ty, vẫn còn rất nhiều mớ hỗn độn đang chờ bọn họ tới giải quyết.

Vương Thu Từ không hỏi gì nữa, Vân Khê ngoan ngoãn đưa bọn họ đến cửa phòng bệnh của Sở Mặc.

Vân Khê gõ cửa một cách lịch sự.

Người tới mở cửa chính là Tiểu K.

Anh ta không để tâm lắm khi nhìn thấy Vân Khê, nhưng lại vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Vương Thu Từ và Hứa Công Thành. Nhưng biểu cảm của anh ta nhanh chóng được thu hồi lại, giả vờ như không có gì.

Vương Thu Từ và Hứa Công Thành đi cùng Vân Khê vào trong phòng bệnh.

Vương Thu Từ mỉm cười rồi đặt lẵng hoa quả lên cái tủ ở đầu giường Sở Mặc, sau đó ân cần hỏi han. Sở Mặc cũng buông điện thoại xuống, ngoan ngoãn nói chuyện với Vương Thu Từ và Hứa Công Thành.

Cử xử rất đúng mực, lễ phép một cách dị thường.

Không hề có bộ dạng kiêu ngạo, ương ngạnh, không coi ai ra gì như trước kia.

Vương Thu Từ không ngờ rằng đứa trẻ nhà giàu trước mặt ở trong bệnh viện tư nhân này lại cư xử khiêm tốn, lễ phép như vậy, bởi vậy bà cũng hàn huyên với Sở Mặc nhiều hơn một chút.

Vân Khê chỉ đứng một bên mỉm cười không nói lời nào.

Hứa Công Thành cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới Sở Mặc đang dựa nửa người vào chiếc gối ở đầu giường, ông không bao giờ nghĩ rằng làm sao một đứa trẻ con nhà giàu có thể dũng cảm mà làm mấy việc trượng nghĩa như vậy được.

Nhưng nếu là cậu…

Hứa Công Thành lập tức suy nghĩ cẩn thận những khúc mắc ẩn sâu bên trong.

Nhìn vào mắt Sở Mặc lần nữa, có vẻ có chút sắc bén.

Vương Thu Từ hỏi cậu: “Vết thương của cháu đã lành chưa? Đã có thể đi lại chưa vậy?”

Sở Mặc trả lời một cách khiêm tốn, không kiêu ngạo, nói: “Nó gần như đã lành rồi ạ, thứ hai tới là có thể quay trở lại trường học. Mấy ngày nay cháu cũng có thể xuống đất đi trong chốc lát rồi ạ.”

Lúc này Vương Thu Từ mới cảm thấy nhẹ nhõm, bà đứng dậy gọt một quả táo cho Sở Mặc, nói: “Ừ, cháu tĩnh dưỡng ở trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, hẳn bài tập sẽ bị dồn lại rất nhiều. Không sao cả, nếu có chỗ nào không hiểu cháu cứ tới nhà hỏi Khê Khê nhà chúng ta. Bài tập thì Khê Khê vẫn có thể làm được.”

Vương Thu Từ không quá quan tâm tới việc làm bài tập về nhà của Hứa Vân Khê. Nhưng đối với múa ba lê, dù sao về sau nó cũng là cần câu cơm của cô trong tương lai, đương nhiên là bà không thể có chút lơi lỏng nào được.

“Khê Khê nhà dì ở trường học thế nào?” Vương Thu Từ cố tình lại như vô tình hỏi: “Có gần gũi quá với bạn nam nào không?” Vương Thu Từ đặc biệt quan tâm đến vấn đề này. Con gái lớn lên xinh đẹp như vậy, từ nhỏ cũng đã có nhiều người thích cô, bởi vậy bà đặc biệt chú ý đến vấn đề này.

“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!” Vân Khê đứng bên cạnh lập tức thấy không vui vẻ lắm: “Con đã bảo mẹ đừng lo lắng về chuyện đó rồi mà, với lại đừng hỏi bạn cùng lớp của con nữa.”

Ngày thường nói bóng nói gió hỏi Trần Nhân là quá đủ rồi, giờ còn hỏi tới Sở Mặc nữa.

Sở Mặc hơi mỉm cười, cậu nhìn Vân Khê bằng ánh mắt đầy ý tứ, nói: “Cái này thì cháu cũng không rõ lắm, nhưng mà mỗi ngày cậu ấy đều bận rộn với việc học hành, hẳn là sẽ không có tâm tư để yêu đương đâu ạ.” Cậu đưa tay lên chạm vào chóp mũi, thoạt nhìn có vẻ là một học sinh ngoan ngoãn.

Chỉ có trong lòng Vân Khê mới biết đây chính là biểu hiện nói dối không chớp mắt của cậu.

Bầu không khí trôi qua không nhanh cũng không chậm. Sở Mặc nói rất nhiều điều hài hước với Vương Thu Từ, khiến Vương Thu Từ cười không ngớt, Vân Khê đứng bên cạnh cũng thấy buồn cười, thỉnh thoảng cô mím môi, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn.

Cho đến khi cửa phòng được mở ra.

Người bước vào chính là Sở Từ đang mặc một chiếc áo gió màu be, trên đôi vai còn phủ đầy sương muối mùa thu. Anh ta đưa tay lên phủi đi như thể đó là những vết bụi vô hình.

Anh ta nhìn Vân Khê cùng với Vương Thu Từ và Hứa Công Thành, trên khóe miệng là nụ cười có lệ.

Thay vào đó, người vô cùng ngạc nhiên lại là Hứa Công Thành.

Ông cúi người xuống đưa một điếu thuốc cho Sở Từ, giọng điệu khiêm tốn lại có chút nịnh nọt: “Ồ, tôi không ngờ rằng người cứu đứa con gái nhỏ của tôi lại là em trai của Đại thiếu gia. Tôi thực sự không nghĩ, không nghĩ tới.” Nói xong, ông đứng dậy nhường chỗ cho Sở Từ, nói: “Đại thiếu gia, mời cậu ngồi ở bên này.” Ông cúi xuống châm thuốc cho Sở Từ, nói: “Tôi không ngờ rằng Tiểu thiếu gia lại có thể hành động như vậy. Lần này làm Tiểu thiếu gia bị thương, thật sự ngại quá.”

Vương Thu Từ lập tức đọc được một chút thông tin từ ánh mắt của Hứa Công Thành, bà cắt táo thành từng miếng rồi đặt vào trong một chiếc bát sứ nhỏ, cắm thêm một cây tăm lên đó, nói: “Chà, cháu ăn đi.” Bà đưa cái bát vào trong tay Sở Mặc.

Sở Mặc không chút để ý tới xung quanh mà ăn miếng táo ngọt, chóp mũi tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của quả táo.

Sở Từ nhìn Sở Mặc đang nằm trên giường bệnh, mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ em trai tôi lại ‘tốt bụng’ như vậy.” Anh ta còn cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, sau đó không khỏi nhìn sang Vân Khê ở bên cạnh: “Lại dám nguyện ý xả thân chắn một nhát dao cho bạn nữ cùng lớp. Nghĩ đến cũng thật dũng cảm.”

Sở Mặc nghe Sở Từ nói vậy thì nhíu mày lại: “Cũng không hẳn là như vậy, người qua đường gặp chuyện như này đều sẽ xông lên, không đáng để nhắc đến.” Cậu xua tay.

Hứa Công Thành không nói tiếp, ông hỏi Sở Từ: “Sở đại thiếu, dù gì chúng ta cũng đều quen biết nhau. Nếu hôm nay đã gặp mặt rồi, hay để tôi mời cậu và em trai cậu ăn một bữa cơm?”

Vân Khê cau mày lại sau khi nghe câu nói của Hứa Công Thành: “Ba…” Cô kêu lên.

Hứa Công Thành phớt lờ Vân Khê, ông tự nhủ: “Dù gì cũng phải cảm ơn tiểu thiếu gia, bằng không Vân Khê nhà chúng tôi không biết sẽ như thế nào. Nói thế nào đi chăng nữa, bữa ăn này chúng tôi chắc chắn sẽ mời. Hy vọng Đại thiếu gia cùng Tiểu thiếu gia cho tôi chút thể diện, chúng ta cùng chọn ngày. Hay là chọn ngày hôm nay luôn?”

Sở Từ hơi nghiêng người trên sofa, không nói gì cả. Sau khi nghe Hứa Công Thành nói vậy, anh ta lập tức liếc nhìn Tiểu K đứng ở bên cạnh. Tiểu K lập tức bước tới, làm bộ đứng đắn nhìn bản ghi nhớ cùng danh sách công việc, hơi khó xử, nói: “Hứa tổng, có chút xấu hổ, lịch trình của Sở tổng đều đầy đến tận tháng sau. Hôm nay là có chút thời gian rảnh hiếm có mới tới thăm em trai.”

Hứa Công Thành nghe vậy vô cùng bối rối.

“Chuyện này…” Hứa Công Thành vừa nghe lịch trình bận rộn đến tận tháng sau. Như vậy với tình hình của công ty bây giờ, không biết liệu có thể kéo dài đến tận tháng sau không.

Sở Từ giả vờ ngạc nhiên: “Thực sự không còn lịch trống đến tận tháng sau sao?” Anh ta quay đầu xin lỗi với Hứa Công Thành: “Ngại quá, Hứa tổng, không phải là tôi không nhận lời, mà là gần đây tôi thật sự bận quá.” Anh ta vẩy tàn thuốc trên tay: “Lần sau tôi nhất định sẽ mời, còn dẫn theo em trai tôi nữa.”

Tâm tư của Hứa Công Thành rất trong sáng. Ông biết Sở Từ đây là không muốn bán chút nào mặt mũi của mình, bởi vậy, ông và Vương Thu Từ cùng với Vân Khê cũng không nán lại quá lâu.

Ông miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Vậy, Đại thiếu gia, chúng tôi không quấy rầy đến Tiểu thiếu gia nghỉ ngơi nữa. Chúng tôi đi trước nhé?” Ông biết gia đình mình ở lại chỗ này cũng chỉ là thừa thãi, càng khiến bọn họ thêm ghét bỏ.

Sở Từ cũng không có lý do gì để giữ bọn họ lại. Anh ta nhìn Vân Khê vẫn luôn cúi đầu, suy nghĩ trong lòng cũng đã thay đổi.

Hứa Vân Khê…

Xem ra cũng chỉ có thể là có duyên mà không có phận thôi.

“Anh.” Sở Mặc cảm thấy anh trai cậu kỳ quái không thể nói ra được: “Hứa gia làm sao vậy?” Cậu chưa từng điều tra quá nhiều về gia cảnh của Hứa Vân Khê, cậu vẫn luôn nghĩ gia đình họ là một gia đình khá giả.

Bây giờ dường như không phải như những gì mình tưởng tượng nữa.

“Nhà bọn họ làm sao vậy?” Sở Mặc nhấc chăn trên người, chuẩn bị xuống giường. Tiểu K thấy vậy chạy nhanh tới dìu cậu, lại bị Sở Mặc đẩy ra.

“Cũng không phải tàn phế.” Sở Từ nói một cách thờ ơ, anh ta duỗi đôi chân dài ra, xỏ đôi giày trên mặt đất vào: “Ngủ đến phế đi.”

Hiển nhiên Sở Từ cũng không muốn nói nhiều về sự tình của gia đình Vân Khê.

Không sao, cậu đều có phương pháp riêng của mình.

“Còn nữa, đối xử với Vân Khê và gia đình cô ấy tốt một chút.” Giọng nói của Sở Mặc phát ra từ nhà vệ sinh: “Cô gái em thích không phải tới đây để chịu sự tức giận của anh.”

Cậu bước từ trong nhà vệ sinh ra, dựa người vào khung cửa, bộ dạng vô cùng lười biếng, nhưng ánh mắt lại không như vậy: “Cô gái em thích, chính là đặt ở trong lòng bàn tay mà sủng nịnh.” Cậu nói với Sở Từ: “Cho em đi đi thì anh sẽ thấy dễ chịu hơn.” Giọng điệu của cậu không chút khách khí với Sở Từ.

Sở Từ không để trong lòng. Anh ta bật lửa, nói với Tiểu K: “Thoạt nhìn hồi phục khá tốt, hôm nay có thể xuất viện sao?”

Tiểu K gật đầu, nói: “Có thể ạ, bác sĩ phụ trách cũng đã gật đầu. Nếu thiếu gia nói muốn trở về thì bây giờ có thể đi.”

Sở Mặc mím môi, nói với Tiểu K: “Mấy người về trước đi, tôi còn có việc phải làm.” Nói xong liền cầm lấy chiếc áo hoodie ở đầu giường rồi mặc nó vào.

Vết thương bởi vì chuyển động mạnh của cậu mà bị kéo ra, cậu nhe răng trợn mắt. Sở Từ liếc nhìn cậu, giọng điệu không chút mặn mà: “Tự làm tự chịu.” Nói xong cũng không nán lại quá lâu, liền rời đi.

Sở Mặc nhìn bóng dáng Sở Từ và Tiểu K rời đi, đôi mắt dần trở nên âm u. Cậu cầm lấy điện thoại trong tủ lên, ấn một dãy số.

“Ừ, mang người đến.” Sở Mặc ra lệnh trên điện thoại. Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường, nói: “Hơn nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.”

“Ừ, phòng cũ.” Giọng nói của Sở Mặc có chút không vui: “Nhân tiện, giúp tôi điều tra chút về gia cảnh của Hứa Vân Khê.”

Người trong điện thoại nghe sự phân phó của cậu thì có chút sửng sốt, sau đó nói: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì với nhà cô ấy sao?”

“Điều tra” Sở Mặc thốt ra hai từ xong, lập tức cúp điện thoại mà không hề do dự.

Bên trong hộp đêm.

Sở Mặc mặc một chiếc áo hoodie màu đen, bên dưới là một chiếc quần jean được mài rách tối màu cùng với đôi giày bóng rổ màu trắng dưới chân. Đôi chân dài bước xuống từ chiếc xe thể thao, sau đó tùy ý ném chìa khóa xe cho một người anh em trong bãi đỗ xe.

“Mang người đến chưa?” Cậu bước vào hộp đêm.

Ban ngày hộp đêm khá là thưa thớt, đa số đều là nhân viên đang làm vệ sinh cùng với các công nhân trong giai đoạn chuẩn bị, còn có một vài vũ công nhảy nhót trên sân khấu, vặn vẹo cơ thể.

Thấy Sở Mặc tới, các cô gái đó càng uốn éo vòng eo rõ ràng hơn, càng vui sướng hơn.

Đáng tiếc, Sở Mặc đến một cái liếc mắt còn lười không thèm nhìn đến.

Người quản lý biết Sở Mặc. Anh ta bước tới, mỉm cười nói: “Ngài đến rồi sao, người đều đã được mang tới, ở trong phòng cũ, để tôi đưa ngài lên đó.”

“Không cần.” Sở Mặc từ chối: “Mang rượu tới, muốn rượu mạnh.” Cậu nói.

Người quản lý là người biết nhìn sắc mặt của khách hàng. Anh ta vội vàng cúi người chạy tới quầy mang rượu tới cho Sở Mặc. Sở Mặc đi một đoạn, rồi biến mất trong hộp đêm.

“Sở nhị thiếu tới?” Những người được Tiểu K phái tới cũng lẻn vào trong hộp đêm.

Người quản lý biết anh ta, biết anh ta là người của Sở Từ, bởi vậy anh ta trả lời thành thật: “Đúng vậy, trong phòng cũ.” Anh ta chỉ ngón tay lên trên: “Xem chừng là muốn giáo huấn người khác.”

Bằng không cũng sẽ không tới chỗ bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.