Editor: Yuu
Ngay khi Vân Khê nghĩ mình sẽ bị đâm, có một người đã lao tới xoay người cô lại, chắn trước mặt Vân Khê.
Ngay lập tức sau đó, âm thanh của lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ bắp vang lên.
Bên tai Vân Khê truyền tới một tiếng rên nhẹ, vòng tay ôm quanh eo cô càng thêm chặt.
Tay cô che kín miệng, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.
“Đừng sợ.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.
Là Sở Mặc.
“Đừng khóc.” Người kia đưa bàn tay mang theo hơi ấm lên, giúp cô lau những hàng nước mắt đang tuôn ra nơi khóe mắt.
“Sở Mặc…” Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Vân Khê vang lên trong hành lang vắng vẻ, kinh động đến hai hộ gia đình xung quanh đều mở cửa ra nhìn xem có chuyện gì.
Lại chứng kiến một cảnh kinh hoàng.
“Ôi trời ơi!” Một bác gái vừa đi ra ngay lập tức hét lớn: “Làng nước ơi! Giết người!” Vừa dứt lời, hàng xóm xung quanh đều mở cửa ra.
“Cậu trai trẻ gắng gượng một chút!” Một chú hàng xóm bên cạnh nhìn Sở Mặc đang ôm chặt Vân Khê trong lòng, lập tức dùng gậy đánh một cái vào đầu Từ Tử Siêu: “Đánh hôn mê rồi! Mau gọi cảnh sát đi!” Chú đó lập tức quay sang nói với bác gái ở đối diện.
Bác gái đó vội vàng quay lại vào trong nhà gọi người tới.
Rất nhanh sau đó xe cảnh sát cũng tới, cùng với nó là tiếng xe cứu thương.
Vân Khê đi theo Sở Mặc lên xe cứu thương.
Từ Tử Siêu giống như kẻ điên thì bị đưa lên xe cảnh sát.
“Chàng trai này thật dũng cảm.” Bác sĩ một bên gây mê cho Sở Mặc, một bên khen ngợi: “Lại dám sẵn sàng chắn một nhát dao cho cô gái nhỏ này. Những chàng trai như này thật hiếm thấy.” Bác sĩ nói đùa: “Cô gái nhỏ, cháu phải biết trân trọng đó.”
Nước mắt lưng tròng trên gương mặt, Vân Khê cố nén lại để không khóc, yên lặng gật đầu.
Thật đáng thương.
Sắc mặt Sở Mặc có chút tái nhợt, nhưng cậu chịu đựng cơn đau, đưa tay lên chạm vào đỉnh đầu Vân Khê, nói: “Ngoan, đừng khóc.”
Nhìn như vậy, cậu rất lo lắng.
“Đau không?” Vân Khê cắn chặt môi, cố kìm những giọt nước mắt lại: “Tôi xin lỗi…Rất xin lỗi…” Giọng cô khàn khàn giống như là vừa hút thuốc xong: “Đều là tôi không tốt…” Cô khóc sướt mướt.
Cậu mặc kệ mọi chuyện, chỉ mỉm cười, vươn ngón tay cái ra lau nước mắt cho cô, nói: “Dù em có làm gì, vẫn là anh không bảo vệ em tốt.”
“Để em phải đi một mình ở hành lang vắng vẻ lạnh lẽo.”
“Tại sao cậu lại đi lên?” Cô dùng sức lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt, cố gắng làm cho mình trông bình thường nhất: “Tôi cho rằng cậu đã đi rồi.”
“Đèn nhà em không sáng.” Cậu tình cờ nhìn bác sĩ đang băng bó vết thương lại cho mình: “Anh nghĩ chắc chắn em đã xảy ra chuyện gì đó.” Cho nên, cậu mới tới kịp thời như vậy, may mắn mà cậu bắt gặp.
Nếu không, cậu không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
“Còn Từ Tử Siêu…” Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Sở Mặc mờ đi: “Giao cho anh giải quyết.” Tất cả mọi thứ luôn phải được xử lý sạch sẽ.
Nợ máu ắt phải trả bằng máu, nhưng…
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu ta như vậy chứ.
Bởi vì, cậu ta dám khiêu khích ngay trước mặt cậu mà.
Một mạch nước ngầm dâng lên trong đáy mắt cậu, nhưng cậu lại cố tình dịu mặt mày xuống, để Vân Khê không thể nhìn thấy những gợn sóng trong mắt cậu.
“Cậu vẫn nên giao cho cảnh sát đi.” Vân Khê vô cùng lo lắng, nói: “Cậu ta có lẽ bị rối loạn tinh thần một chút…” Cho nên, cậu ta mới thực hiện cái hành động khác người như vậy.
Bàn tay Sở Mặc nắm lấy tay cô, ngón tay cái vuốt ve không mục đích trên mu bàn tay cô: “Không có chuyện gì đâu. Nếu thật sự có bệnh thì nên uống thuốc. Bệnh viện tâm thần không trị được thì mình giúp bọn họ. Người như vậy mà vào đại học ở thủ đô thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
Giọng điệu của cậu dường như là đang nói về chuyện thời tiết hàng ngày, nhưng ở sâu bên trong, lại là quyết định tương lai cùng với sự sống và cái chết của một người.
Mà Vân Khê lại ngốc nghếch cho rằng Sở Mặc cùng lắm là mở miệng giáo huấn cậu ta một chút.
Trong bệnh viện.
Sở Từ nghe Sở Mặc xảy ra chuyện lập tức vội vàng chạy tới.
Sở Mặc uể oải nằm liệt trên chiếc ghế trong bệnh viện. Chiếc ghế này không được thoải mái cho lắm. Vóc dáng 1m85 của cậu dù ngồi hay nằm đều cảm thấy không thích hợp.
“Sao lại thế này?” Sở Từ cau mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Mặc, lập tức có chút tức giận.
Sở Mặc giơ cánh tay lên, tỏ vẻ không có vấn đề gì lớn: “Chuyện nhỏ thôi, vô tình bị đâm một nhát.” Cậu không nói gì về tình huống nguy hiểm lúc đó.
Chỉ là Sở Từ cũng không phải là người ăn chay, Tiểu K lập tức liên lạc với bác sĩ tham gia điều trị, dò hỏi về tình hình của Sở Mặc.
Sở Từ tránh Sở Mặc, đi đến cuối hành lang để nghe báo cáo của Tiểu K.
“Bác sĩ nói, bụng bị đâm một nhát, miệng vết thương không sâu lắm, không đến hai centimet, chỉ cần trở về tĩnh dương là được.” Tiểu K trả lời thành thật.
“Tại sao nó bị đâm? Nó bị đâm ở đâu?” Sở Từ mặc kệ là đang ở trong bệnh viện, châm một điếu thuốc: “Mẹ nó, tìm hiểu cho tôi.” Anh ta nhíu mày, ngữ khí không tốt đẹp lắm.
“Nghe nói là ở hành lang trong tòa nhà của một bạn nữ cùng lớp…” Tiểu K không dám nói nhiều, bởi vậy, càng về cuối câu giọng nói càng nhỏ lại.
“Cái gì?” Sở Từ ngậm điếu thuốc lá, không nghe rõ mà hỏi lại.
“Nói lại lần nữa.” Sắc mặt anh ta trầm xuống, ra lệnh cho Tiểu K nói rõ ràng mọi chuyện ngay lập tức.
Tiểu K không còn cách nào khác, đành phải nói với Sở Từ những gì anh ta biết.
Sau khi nghe được chân tướng mọi chuyện, Sở Từ im lặng không nói gì.
“Còn gì nữa không?” Sở Từ không lập tức tin những gì tiểu K vừa nói: “Cái nam sinh tên Từ Tử Siêu kia là nhân cơ hội mà trả thù? Chuyện này nghĩa là sao? Là tình sát?” Anh ta cười khẩy: “Đầu óc có bệnh phải không, vậy phải đi khám não xem như thế nào.” Anh ta gạt tàn thuốc vào trong thùng rác, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
“Nhưng Đại thiếu gia…” Tiểu K lại thì thầm, nói: “Có vẻ như Nhị thiếu đã cho người tới giam giữ lại…” Dường như Sở Mặc đã có tính toán khác đối với nam sinh tên Từ Tử Siêu này.
“Hả?” Sở Từ bật cười. Một tay anh ta đút trong túi quần tây màu xám, ý cười trên khóe miệng càng sâu hơn: “Tên nhóc này lại muốn chơi gì vậy.”
Em trai của anh ta bây giờ càng ngày càng thú vị.
Một lúc lâu sau.
“Để mặc nó đi.” Trong lòng Sở Từ đã sớm có sự cân nhắc: “Đừng để bất cứ động tĩnh nào của nó phát triển quá lớn.” Anh ta phân phó với Tiểu K: “Bắt người lại rồi xả giận là được, đừng làm mọi chuyện đi sai quỹ đạo.” Anh ta sợ Sở Mặc xuống tay không nhẹ cũng không nặng, bởi vậy mới dặn dò riêng Tiểu K.
Tiểu K hiểu rõ, anh ta nói: “Đã rõ thưa Đại thiếu gia. Nhị thiếu gia bây giờ cũng lớn rồi, xuống tay đương nhiên cũng sẽ có chừng mực hơn.” Không giống như trước đây, vô pháp vô thiên không kiêng nể bất cứ điều gì.
Sở Từ không nói gì. Anh ta suy nghĩ một lúc, lại phân phó với Tiểu K: “Điều tra gia cảnh của nữ sinh kia cho tôi.” Anh ta có chút không yên tâm về Vân Khê: “Điều tra rõ ràng xong nói cho tôi biết. Đầu óc lẫn tinh thần Sở Mặc bây giờ đều nóng, nhưng nó cũng làm tôi khá ngạc nhiên.”
Còn học được cách chắn dao vì người khác.
Nữ sinh kia chính là người con gái mà cậu cam tâm tình nguyện dâng hiến cả tim gan mình sao?
Tên ngốc.
Anh ta xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện, lại châm thêm một điếu thuốc, suy nghĩ dần trôi đi xa.
Trong phòng bệnh.
Vân Khê cẩn thận thay băng cho Sở Mặc.
“Đau ——” Giọng nói của Sở Mặc vang lên trong phòng bệnh.
“Rất đau sao?” Vân Khê lại nhẹ tay lại, cô cúi xuống nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương trên bụng cậu: “Có cảm thấy tốt hơn một chút không?”
Cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự căng thẳng nơi cơ bắp của cậu.
Cậu cúi xuống nhìn cô đang ngồi xổm giữa hai chân mình, nghiêm túc nhìn vết thương trên bụng mình. Yết hầu cậu co chặt lại, vô thức nuốt nước bọt.
Giây tiếp theo.
Cậu siết chặt hai chân lại, giam Vân Khê lại ở phía trước.
Vân Khê hoàn toàn không nhận ra điều đó. Cô cẩn thận nhúng miếng bông gòn vào trong thuốc, sau đó cẩn thận lau trên vết thương của cậu. Cô sợ nơi miệng vết thương của Sở Mặc bị đau, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, còn thổi vào đó.
“Cảm thấy thế nào?” Cô ngẩng đầu hỏi cậu.
Một chút cũng không cảm nhận được tư thế này vô cùng ái muội.
Từ góc nhìn của Sở Mặc, cả người Vân Khê đều quỳ trên mặt đất, đầu vùi ở giữa hai bên đùi Sở Mặc, cánh tay hơi giơ lên, còn không ngừng run rẩy.
Một tay Sở Mặc chống đỡ chiếc giường ở phía sau, một tay nâng gấu áo mình lên. Khẽ cau mày lại, ánh mắt nhìn thẳng xuống, tập trung trên Vân Khê đang cúi đầu.
Eo bụng của Sở Mặc đều lộ ra bên ngoài, tám khối cơ bụng rõ ràng cứ như vậy khắc sâu vào mi mắt Vân Khê. Vân Khê không hề dao động, nhưng bộ dạng của cô lại làm tâm can Sở Mặc vô cùng ngứa ngáy.
Muốn trêu trọc cô, trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ, đầu lưỡi vô thức chọc vào má.
Tư thế lúc này vô cùng ái muội.
Tất cả đều rơi vào trong mắt Sở Từ.
Anh ta đứng ở cửa phòng ho khan một tiếng thật mạnh. Vân Khê không đề phòng nên lực tay có hơi tăng, làm Sở Mặc thở nhẹ một tiếng. Vân Khê thấy người tới đột nhiên đứng dậy, thiếu chút nữa va phải cằm Sở Mặc.
“Anh…” Sở Mặc theo ánh mắt của Vân Khê, nhìn thấy sắc mặt tái mét của Sở Từ đang đứng ở cửa, cậu nói lớn: “Anh không thể đi mà phát ra chút tiếng động được sao?” Cậu phàn nàn.
Sở Từ ném cho Sở Mặc một cái liếc mắt đầy ý tứ.
Sở Mặc chậm rãi buông vạt áo xuống.
Lúc này, Sở Từ mới thấy rõ là bọn họ đang thay băng.
Mà không phải là cảnh tượng anh ta vừa tưởng tượng ra.
“Đóng cửa lại làm gì.” Sở Từ cố tình mở cửa ra, nhưng dừng lại ở bên tai Vân Khê lại là mang theo một ý nghĩa khác.
Nó có vẻ là lời trách móc nặng nề, cũng có vẻ là một lời cảnh cáo.
Trong lòng Vân Khê như có một hòn đá đè nặng lên.
“Anh, đang thay băng mà.” Sở Mặc liếc nhìn Vân Khê, kéo cô ngồi xuống giường bệnh của mình: “Anh, anh cứ tùy tiện nhé.” Cậu hất cằm với Sở Từ.
“Xin, xin chào…” Vân Khê đứng dậy chào hỏi với Sở Từ: “Em, em là Hứa Vân Khê…Là…Cùng với Sở Mặc…”
Mấy chữ bạn học cùng lớp còn chưa phát ra, liền bị Sở Mặc ngắt lời: “Hứa Vân Khê, cô gái em thích, là bạn gái cũng là vợ tương lai.”
Những lời nói vô cùng thẳng thắng, không chút do dự.
Vân Khê nghe được mấy lời cắt ngang của Sở Mặc, lại thấy môi mỏng của Sở Từ hừ nhẹ mấy tiếng.
Mà Vân Khê lại nghe thấy rõ ràng bốn chữ, tự mình đa tình.
Trái tim cô dường như rơi vào trong hầm băng.
Tự mình…Đa tình?
Là nói cô tự mình đa tình sao? Cô vô thức nghĩ về bản thân mình, bàn tay không khỏi siết chặt thành nắm tay, móng tay đâm vào da thịt.
Sở Mặc sửng sốt một lúc, sau đó lập tức phản bác lại.
Cậu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, là em tự mình đa tình.” Cậu quay đầu sang nhìn Vân Khê: “Nhưng làm sao bây giờ, là em cam tâm tình nguyện.”
Giọng điệu vô cùng sủng nịnh.
“Không, không…” Vân Khê vội vàng xua tay phủ nhận: “Cậu không có tự mình đa tình.” Cô vội vàng nói.
“Được rồi, anh nói đùa với em thôi.” Sở Mặc vươn tay ra xoa xoa đỉnh đầu Vân Khê: “Anh trai anh biết chuyện giữa hai chúng ta.” Cậu sợ Vân Khê nghĩ nhiều, vội vàng giải thích với cô.
“Ồ.” Vân Khê gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, ngay sau đó cúi đầu xuống.
Vì thế mà bỏ lỡ ánh mắt tràn ngập tia lửa điện cùng ý tứ không rõ ràng giữa Sở Mặc và Sở Từ.