Tiết tự học kết thúc, cô giáo dạy Văn vẫy tay với Minh Nguyệt: “Thầy Ngô gọi em đấy, em đi cùng cô tới văn phòng nhé.”
Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng chạy theo cô giáo.
Minh Nguyệt biết lần này thầy gọi cô là vì liên quan tới cuộc thi Vật lý cấp quốc gia.
Tới lúc đến văn phòng, Minh Nguyệt vốn đang bình tĩnh, bỗng nhiên cô lại căng thẳng, cô chào thầy Dương rồi mới tới bàn làm việc của thầy Ngô: “Em chào thầy ạ.”
Ngô Khắc mở ngăn kéo đưa giấy khen cho cô, ông hắng giọng, nói: “Tứ Trung có hạt giống tốt rồi, mai sau tuyển sinh cũng không phải phát sầu nữa.”
Minh Nguyệt nhìn nụ cười tươi rói của ông, trái tim cô cuối cùng cũng được thả lỏng, Minh Nguyệt nhìn giấy khen, cô được giải nhất.
Ngô Khắc nói tiếp: “Thầy thấy lão Vương bảo giải nhất sẽ có suất tới thủ đô ôn thi, mai sau cũng có cơ hội tuyển thẳng vào các trường top đầu, em nghĩ sao?”
Minh Nguyệt trầm mặc, cô lắc đầu: “Em muốn dành thời gian cho kì thi đại học ạ.”
Ngô Khắc hiểu rõ: “Lão Vương cũng bảo con đường tuyển thẳng khó hơn thi đại học nhiều, nhất là các trường top đầu, thầy ủng hộ quyết định của em.”
“Em cảm ơn thầy ạ.”
Minh Nguyệt đang định cầm giấy khen về lớp thì lão Dương gọi cô lại.
Thầy cười tủm tỉm nhìn cô: “Mấy hôm trước khi thi thầy thấy em còn ngủ trong lớp, còn tưởng lần này chỉ là thi thử thôi, không ngờ em lại cho thầy bất ngờ lớn thế đó.”
Minh Nguyệt hơi xấu hổ, cô giải thích: “Bởi vì giành giải toàn quốc chỉ được cộng hơn 5 điểm so với thi tỉnh nên em không căng thẳng như lần trước ạ.”
Lão Dương nói sâu xa: “Em đấy, có những chuyện đơn giản lắm, càng thoải mái thì kết quả lại càng tốt, thế nên sau này em cũng đừng để bản thân áp lực quá, lúc nào học thì nên học, lúc nào nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi.”
Minh Nguyệt gật đầu.
Lúc cô về lớp, Lâm Thính kể Trình Bắc Diên cũng được giải nhất.
Hai người bạn thân đều có giải cao, Lâm Thính kích động bảo: “Cuối tuần bọn mình đi ăn uống chúc mừng đi?”
Phùng Thư Nhã hùa theo: “Được nha.”
Minh Nguyệt cười hỏi: “Cậu có gọi Trình Bắc Diên đi cùng không?”
Lâm Thính chưa kịp trả lời thì Phùng Thư Nhã bảo: “Phải gọi chứ, với Thính Thính nhà ta, thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu Trình Bắc Diên được.”
Lâm Thính lườm Phùng Thư Nhã, giả vờ muốn đánh cô nàng: “Phùng Thư Nhã.”
Phùng Thư Nhã vội vàng trốn sau người Minh Nguyệt: “Huhu Ánh trăng, cậu mau bảo vệ tớ đi, có người thẹn quá hóa giận này…”
Minh Nguyệt cười: “Được rồi được rồi, mau học bài đi, các cậu đừng làm loạn lên nữa.”
Lâm Thính chợt chớ tới tin nhắn Trần Chiêu vừa gửi cho mình: “À Ánh trăng, sinh nhật cậu là khi nào thế, dạo này tớ tiêu tiền ác quá, tớ phải biết sinh nhật các cậu là bao giờ để tớ còn biết đường tích góp tiền.”
Minh Nguyệt sửng sốt, cô cười: “Cậu không cần góp tiền đâu, sinh nhật tớ qua rồi, nhưng mà các cậu vẫn có thể chúc tớ sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Thính giả vờ lơ đãng, hỏi: “Không phải hôm nay đó chứ?”
Thấy Minh Nguyệt không nói gì, mắt Phùng Thư Nhã trợn tròn, hậm hực bảo: “Ánh trăng, cậu quá đáng quá, sao cậu không bảo hôm nay là sinh nhật cậu, nếu Thính Thính không hỏi thì thật sự là qua rồi đấy.”
Minh Nguyệt ôm tay cô nàng: “Vẫn chưa qua mà, tí nữa bọn mình xuống căn tin nhé, các cậu thích ăn gì thì cứ mua, được không?
Phùng Thư Nhã còn chưa kịp trả lời thì chuông vào học vang lên.
Lâm Thính và Phùng Thư Nhã nhìn nhau, chỉ bảo “Cứ thế nhé.” Rồi chạy về chỗ.
Minh Nguyệt thở dài một hơi, cô thấy giáo viên môn Sinh trên bục giảng, lấy sách ra học bài.
Giữa trưa ăn cơm xong, Minh Nguyệt, Lâm Thính và Phùng Thư Nhã xuống căn tin, tới lúc về lớp, cô lại chăm chú làm bài, không phát hiện hai cô bạn chạy đi đâu.
Làm được một nửa, lớp trưởng gõ bàn cô: “Này học sinh giỏi, Lâm Thính với Phùng Thư Nhã gọi cậu tới phòng tự học đấy.”
Minh Nguyệt nhận ra điều gì, cô chạy một mạch tới phòng tự học, chạy tới cửa rồi mới dừng lại.
Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa che kín mít, không nhìn thấy bên trong.
Minh Nguyệt hít một hơi, lấy can đảm rồi mở cửa ra.
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Dù Minh Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lúc nhìn thấy các bạn, mắt cô vẫn đỏ lên.
Lâm Thính đi tới đóng cửa lại, kéo tay cô tới chỗ bánh kem ở trước mặt Trần Chiêu.
Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu, cậu cũng nhìn cô không chớp mắt.
Ánh nến lung linh chiếu xung quanh, gương mặt Trần Chiêu thanh tú, mũi cao môi mỏng, đường nét sắc bén gọn gàng, bàn tay bưng bánh kem cũng rất đẹp, đốt tay trắng nõn thon gầy nhưng cũng rất khỏe khoắn.
“Cậu mau ước đi.” Trần Chiêu trầm giọng nhắc cô.
Minh Nguyệt cố khống chế tiếng tim đập thình thịch, cô hoảng loạn nhắm mắt lại, vài giây sau mới mở mắt ra, nói: “Tôi ước xong rồi.”
Phùng Thư Nhã: “Ánh trăng, cậu mau thổi nến đi, còn có tiết mục khác nữa đó.”
Minh Nguyệt gật đầu, khẽ thổi nến.
Tôn Hạo Vũ đứng ngoài cửa, bỗng chốc đèn trong phòng sáng lên, cậu ta bảo: “Sinh nhật Minh Nguyệt mà bọn mình tổ chức tạm bợ quá, tốt xấu gì cũng phải book một phòng bao riêng chứ, tổ chức ở phòng học không ổn lắm đâu.”
Lâm Thính đáp: “Tối nay Ánh trăng có tiết tự học buổi tối, sáng nay tôi cũng hỏi cậu với Hà Chu rồi mà, hai cậu đều bảo tối nay bận nên tôi mới tổ chức vào buổi trưa, Trình Bắc Diên chạy từ Nhất Trung tới đây còn chưa than thở thì cậu than cái gì?”
Tôn Hạo Vũ: “Cậu có bảo hôm nay là sinh nhật Minh Nguyệt đâu, nếu cậu nói thì kể cả không có thời gian thì chúng tôi cũng tới.”
Thấy hai bọn họ sắp sửa cãi nhau, Phùng Thư Nhã vội vàng cầm giấy bút ra: “Có giấy note ở đây rồi, mọi người có thể viết gì đó gửi gắm cho thọ tinh, có thể là hỏi gì đó, chúc sinh nhật cũng được, các vấn đề khác cũng ok, viết xong thì đưa cho Minh Nguyệt nhé, cậu ấy rep lại thì có thể về lớp.”
Nghe cô nàng nói, Lâm Thính quay sang nhìn Trần Chiêu.
Tôn Hạo Vũ bật cười: “Sinh nhật của bọn con gái hay thật đấy, sinh nhật mà như đi thi…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu thì bị Trần Chiêu cảnh cáo nhìn mình.
Cậu ta không dám ho he nữa, cầm bút ngồi sang một chỗ, nhanh chóng viết cho Minh Nguyệt.
【Này em gái, ở đây có người cậu thích không?】
—— Có, tôi yêu bản thân mình lắm.
Tôn Hạo Vũ không ngờ Minh Nguyệt tự luyến thế này, cậu ta bật cười, cầm tờ giấy đi ra ngoài.
Thấy cậu ta rời đi, Phùng Thư Nhã lập tức tới chỗ cô.
【Ánh trăng, tớ hy vọng cả đời này chúng mình sẽ mãi là bạn thân của nhau.】
—— Tớ cũng thế.
Lâm Thính: 【Tớ có phải bạn thân nhất của cậu không?】
—— Phải.
Trình Bắc Diên:【Chúc cậu thi đại học cũng sẽ thuận lợi như kỳ thi toàn quốc】
—— Cảm ơn cậu, chúc cậu thi tốt nhé.
Hà Chu:【Nếu tôi thi đỗ đại học ở thành phố B, tới lúc đó tôi sẽ tìm cậu và lão Trình ăn cơm nhé.】
—— Được nha, cố lên nhé.
Hà Chu thấy lời Minh Nguyệt viết cho mình, cậu ta lẳng lặng nhìn Trần Chiêu, bàn tay giấu trong áo khoác siết chặt rồi lại buông ra, rồi lại nắm chặt lại, lát sau, cậu ta bước ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Minh Nguyệt và Trần Chiêu.
Minh Nguyệt lén nhìn cậu, Trần Chiêu cúi đầu viết chữ, dáng vẻ bình tĩnh chăm chú.
Cô cau mày, bỗng nhiên không biết có phải Lâm Thính và Phùng Thư Nhã biết cô thích Trần Chiêu nên mới cố ý hay không…
Trong lúc Minh Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì có người đi tới bao trùm người cô, không biết Trần Chiêu lại đây từ khi nào, cậu ngồi xuống cạnh cô.
Minh Nguyệt nhìn bốn tờ giấy cậu giơ ra.
Trần Chiêu viết ngoáy, nối liền với nhau, nét chữ tiêu sái thảnh thơi nhưng lại hơi khó đọc.
Minh Nguyệt nhìn một lát, cô cầm bút, nghiêm túc trả lời.
【Tôi gặp cậu lần đầu tiên là khi nào?】
—— Buổi chiều thứ 2 tuần học thứ 2 sau khai giảng học kì 1 năm lớp 11.
【Thích cái gì?】
—— Tôi thích rất nhiều thứ?
【Hoan nghênh tôi tới Thanh Đại tìm cậu không?】
—— Hoan nghênh.
【Cậu có vui không?】
—— Rất vui.