Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 16




Hôm nay là một ngày quan trọng đối với tất cả các bạn học sinh cuối cấp ba.

Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp.

Tuy nhiên, hôm nay cũng chính là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời Hoàng Như Kỳ, ngày ác mộng lặp lại.

Sáng sớm hôm nay, Như Kỳ tranh thủ đến trường sớm, mấy ngày nay nó liên tục tìm kiếm Cao Quân, đối với nó kỳ thi tốt nghiệp này không thể làm khó nó được, vậy nên nó hoàn toàn không quan tâm. Như Kỳ nghĩ chắc chắn rằng hôm nay có thể gặp được Cao Quân, bởi vì không một học sinh nào có thể vắng mặt vào một ngày quan trọng như thế này được. Nó đã chuẩn bị rất kỹ những lời mình muốn nói, từ giờ nó sẽ để cho Cao Quân hoàn toàn quyết định, bất kỳ cậu ấy muốn gì nó cũng có thể đồng ý, cậu ấy đã trở về bên cạnh nó, vậy là đủ rồi và đúng như nó nghĩ hôm nay nó đã gặp được Cao Quân, nhưng... mọi chuyện không như nó nghĩ.

Bên bờ ao cạnh khu lớp học, Như Kỳ và Cao Quân mặt đối mặt, giờ phút này Như Kỳ cảm thấy thật hoảng loạn, nó hoàn toàn không tin những gì người đối diện nói, nhưng sâu thẳm nơi nào đó nói cho nó biết rằng điều người này nói là sự thật.

- Anh nói cho cô em biết, anh đây không phải là người tình bé nhỏ Cao Quân của cô em, Haha... anh đây là được người khác trả tiền để diễn một màn kịch cho cô em vui, bởi vì người mướn anh đây không muốn thấy cô em sống tốt như vậy, haha... cô em nghĩ xem, giờ này anh bạn Cao Quân thật của chúng ta ở đâu... Hả?...

Cao Quân giả vừa nói vừa lấy tay khẩy khẩy chiếc cằm trơn bóng trên khuôn mặt đang đờ đẫn của Như Kỳ, hắn lộ ra sự ngã ngớn làm người khác thấy khó chịu. Tuy nhiên, giờ phút này Như Kỳ hoàn toàn không cảm thấy tên này có gì lạ, bản thân nó chỉ thấy một sự sợ hãi tột cùng đang dâng trào, muốn ngừng nhưng lại không thể khống chế được.

- Cao Quân, cậu sao vậy? Sao lại nói mấy lời đó? Cậu giận tui à... tui sẽ...

- Haha... Vui thật... Anh nói như vậy mà Cô em vẫn chưa hiểu hả?... Chậc... Chậc... khóc rồi, khóc thật đẹp... Thôi thì nể tình cô em đã tìm anh mấy ngày qua, coi như là cũng có chút tình cảm, anh đây nói cho em biết, anh bạn Cao Quân của em đó, nó chết rồi, chết hơn 10 năm rồi, cô em không nhớ à? Giờ này chắc xương cũng mục rồi cũng nên, cô em có muốn anh đây chỉ mộ của nó cho không? Haha...

- Không... Không... tui không tin... Cao Quân... tại sao cậu lại nói vậy? Cậu rõ ràng là Cao Quân.

- À... cô em đang nói đến khuôn mặt này? Chậc ... chậc... Nói ra thì hai người này chi cũng thoáng thật, bỏ ra cả đống tiền để đưa anh đây qua Mỹ chỉnh hình đấy.

Tên Cao Quân giả không tiếc nói ra tất cả sự thật, bởi vì anh ta biết, càng nói thì nó càng kích động, càng nói thật thì vết thương kia mới có có thể lan rộng ra được.

Như Kỳ vô lực ngã ngồi bên cạnh bờ hồ, nó hoàn toàn tuyệt vọng, hai người trong lời nói của người trước mặt nó biết là ai, đầu óc trống rỗng, nước mắt cũng đình chỉ rơi, bởi vì giờ đây nó chỉ có một cảm giác.

Đau.

Đau đến nghẹt thở.

- À... anh đây nói cho cô em biết, con bé Cao Duyên đấy số nó cũng may mắn lắm, tai nạn kinh hoàng như vậy mà nó có thể sống sót, đã vậy còn được nhà giàu nhận nuôi, nhưng mà có một việc cô em biết, không nó hoàn toàn mất trí nhớ rồi vậy nên mới không nhận ra cô em đấy... Chậc... chậc...

- Không...không phải... không phải như vậy... Không... Á...

Tên Cao Quân giả thành công kích động được Như Kỳ, Nó đứng bật dậy, ôm lấy hai tai mình, kích động gào lên, nó thật sự không muốn nghe tiếp, không muốn tiếp tục chịu đựng sự tra tấn này nữa, nhưng Như Kỳ không ý thức được, bờ hồ sau cơn mưa tối qua có chút trơn, nên khi nó vừa đứng bật dậy, chân vô tình đạp lên khoảng đất trơn, toàn thân mất điểm tựa ngã nhào xuống ao.

Như Kỳ cố gắn vùng vẫy nhưng hoàn toàn vô dụng, nó không biết bơi, cộng thêm cảm giác sợ hãi nên cả người nhanh chóng chìm hoàn toàn vào nước. Như Kỳ cảm nhận được sự bất lực của bản thân, cảm thấy cuộc sống này thật mệt mỏi, nó quyết định buông bỏ, ngẩng mặt nhìn ánh sáng lờ mờ chiếu qua tầng tầng lớp nước, cảm thấy nước mắt mình đang hòa vào nước hồ, là đau khổ, tuyệt vọng, cũng là một sự giải thoát.

Đủ rồi!

Buông thôi!

Từ giờ sẽ không còn mệt mỏi, không còn thất vọng, không còn đau lòng, không còn thống hận nữa, không còn...

Như Kỳ khép dần mắt.

Nhưng...

Đó là ký ức của ai?

Từng hình ảnh lờ mờ lướt qua trước mắt nó...

Kia là một cô bé, cô đang ngồi trong góc nhà ôm khung hình của một cậu con trai khóc đến lã người...

Kia là một người phụ nữ, bà ta đang kéo lê cô bé lúc nãy ra khỏi nhà...

Kia là một cô bé khác ôm con búp bê tinh xảo trong tay cười rạng rỡ nhìn cô bé lúc nãy nhưng trong mắt là sự tối tăm khó hiểu.

Và đó là... người phụ nữ hung ác vung tay đẩy cô bé xuống bể bơi rồi quay lưng bước đi

...

Như Kỳ nhẹ nhàng mở mắt, nhẹ nhàng cười, nước mắt cũng nhẹ nhàng hòa tan vào trong nước. Cuối cùng, nó cũng phải đối mặt với phần ký ức đó. Cuối cùng, nó cũng đã nhớ ra sự thật.

Một lần nữa, Như Kỳ nhẹ nhàng khép mắt, 10 năm trước nó không thể chấp nhận được sự thật, nên kiên quyết đóng chặt sự thật tồi tệ ấy vào nơi sâu nhất của bộ não rồi khóa kỹ cẩn thận, cũng tiện thể ném chìa khóa vào nơi bản thân không thể tìm thấy, nhưng giờ đây vô tình nó đã mở được cánh cửa kia, cánh cửa mang tên sự thật.

Còn gì để lưu luyến?

Đã không còn.

Cao Quân... tôi đi tìm cậu...

Chờ tôi...

Hy vọng không quá muộn...

Như Kỳ dường như đã thấy luồn ánh sáng trắng chói lóa trước khi chìm vào hôn mê.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.