Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 40




Nói là muốn đi ra ngoài hẹn hò, nhưng hai người đều là đại minh tinh, một người là ảnh đế có ngàn vạn fan, một người hiện là minh tinh đang bạo hồng, muốn quang minh chính đại dắt tay nhau ra ngoài, đó tuyệt đối không có khả năng.

Phàm là muốn ra khỏi cửa, mũ khẩu trang còn có kính râm ắt không thể thiếu.

Bất quá, may mắn hiện tại đã là tháng sáu, bên ngoài trời nắng gay gắt, bọn họ có che kín mít một chút, nhưng đi ở giữa một rừng người qua đường đeo khẩu trang mắt kính bung dù, cũng chẳng kì quái bao nhiêu.

Võ trang hạng nặng đầy đủ, hai người tay nắm tay đi đến rạp chiếu phim.

Thời gian làm việc buổi chiều, người đến rạp chiếu phim vốn dĩ ít đi rất nhiều.

Hơn nữa nơi Ôn Ninh chọn là rạp chiếu vị trí cách xa trung tâm thành phố, lượng người rất ít, khả năng hai người bị phát hiện cũng giảm bớt.

"Mấy phim này đều là mấy bộ điện ảnh đứng đầu, anh muốn xem bộ nào?"

Ôn Ninh hút một ngụm to nước chanh lạnh, lại đem giao diện phiếu bầu trên điện thoại cho anh xem, hưng phấn hỏi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đi ra ngoài hẹn hò.

Cứ việc trước mắt chỉ có thể lén lút như vậy, nhưng Ôn Ninh trong lòng cũng rất cao hứng, giọng nói đều ức chế không được sự vui sướng.

Chu Trạch Diễn nhìn tay cô bị lạnh do cầm đồ uống, còn mạo hiểm uống nước chanh lạnh, theo bản năng nhíu nhíu mày.

Rõ ràng là thể chất hàn, từ trước nghỉ lễ đến gần đây đều lặn lộn trên giường vì đau, bình thường chính mình lại một chút cũng không biết chú ý.

Đem nước từ trong tay cô lấy ra, anh nói: "Nước này quá lạnh, đối với dạ dày không tốt, trước tiên để anh cầm một lát, đợi chút lại uống."

Ôn Ninh không thèm để ý, thúc giục nói: "Phim sắp bắt đầu rồi, anh muốn xem bộ nào?"

"Bộ nào cũng được, em chọn đi."

"Ách......" Ôn Ninh nghe anh nói như vậy, ngón tay trên giao diện trượt trượt, quét qua khu bình luận 《 tối nay hải đường không mưa 》.

Sau đó, cô hỏi anh, "Phim này có thể chứ? Tuy rằng là phim văn nghệ, nhưng điểm đánh giá rất cao."

Chu Trạch Diễn nhìn tên diễn viên, giọng nói nhàn nhạt, "Anh không thích cái này, đổi một bộ khác đi."

"Tại sao? Phía dưới bình luận đều nói bộ phim này rất cảm động." Ôn Ninh kỳ quái hỏi.

Chu Trạch Diễn nhấp môi, không nói rõ lý do.

"Một giây trước em hỏi anh, anh còn nói phim nào cũng được, hiện tại lại bắt đầu bắt bẻ." Ôn Ninh bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Duỗi tay vừa muốn rời khỏi giao diện, cô nhìn tới tên nam phụ ―― Hứa Diệc.

Sửng sốt một chút, đột nhiên Ôn Ninh hiểu ra. Ai, cô không thể không bắt đầu thừa nhận Chu Trạch Diễn thật ra là một người ghen tuông rất nhiều.

"Vậy đây, phim kinh dị này đi. Lộ Lộ tháng trước xem qua, cô ấy nói bộ này không tệ."

Ôn Ninh lại kiến nghị nói: "Nhiều năm rồi em chưa xem loại phim này, có chút hoài niệm."

"Được, chọn bộ này đi." Chu Trạch Diễn lần này không dị nghị gì nữa.

Đợi lấy phiếu xong, anh nắm tay Ôn Ninh cùng nhau vào phòng chiếu.

Bộ điện ảnh này ba tháng chiếu một lần, đến bây giờ đã qua một đoạn thời gian dài, nhiệt độ phim tất nhiên đã giảm.

Hiện tại còn cố ý chạy đến rạp chiếu phim không mấy người tới, cho nên khi phim vừa mới hiện logo ra, toàn bộ phòng chiếu ngồi vừa vặn mười người.

Cùng Ôn Ninh và Chu Trạch Diễn, nơi này tổng cộng có năm đội tiểu tình lữ, lác đác lưa thưa, phân bố ở bốn phương tám hướng.

Bởi vì ánh sáng trong rạp chiếu phim hơi tối, hơn nữa chung quanh lại không có người ngồi, Ôn Ninh cùng Chu Trạch Diễn rốt cuộc cũng có thể yên tâm gỡ khẩu trang kính râm xuống.

Tay cầm một bịch bắp rang bơ, Ôn Ninh ăn mấy miếng, lại quay đầu, lấy ra mấy miếng đưa cho người ngồi cạnh.

Chu Trạch Diễn rất ít ăn đồ ngọt, nhưng mỗi lần Ôn Ninh đút cho anh, anh đều sẽ ăn cả.

Hầu hết các cảnh mở màn của phim kinh dị đều lộ ra một cỗ hơi thở áp lực.

Ban đêm đen nhánh, trong con hẻm mà duỗi tay cũng không thể thấy khe hở giữa năm ngón, đến khe hở giữa góc tường cũng đầy một mảng rêu xanh.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, "Đăng đăng ——" thanh âm ở nơi hoang vắng nghe thấy rất rõ ràng.

Trên màn hình lớn xuất hiện một đôi giày cao gót đỏ tế. Màn ảnh chậm rãi lướt qua, một người phụ nữ mặc váy hai dây màu đen, móng tay sơn sắc màu mang theo một cái túi nhỏ, một bên gọi điện thoại, một bên lắc lư hướng chỗ sâu trong hẻm nhỏ đi vào.

Nói xong điện thoại, cô ta đem điện thoại nhét vào trong túi, khi ngẩng đầu lên, không biết nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp gì, cô ta hét "A ——" lên, sợ tới mức té xỉu ở trên mặt đất.

Chờ ngày hôm sau bị người khác phát hiện, người phụ nữ đã phát điên rồi.

Đây là trường hợp tương tự thứ năm được phát hiện trong năm nay, có mấy phóng viên muốn tìm ra chân tướng, mượn nó làm đề tài tin tức lớn, liền hẹn nhau đêm khuya cùng đi thăm dò con hẻm nhỏ huyền bí này.

Đấy là mở màn của bộ phim.

Theo tình tiết phát triển, càng ngày càng nhiều hình ảnh quỷ dị đột nhiên không kịp phòng ngừa mà xuất hiện ở trước mắt, kết hợp với nhạc nền dành riêng cho phim kinh dị, một giây dọa người thét chói tai.



Trên thực tế, một số cô gái trong rạp chiếu phim xác thật bị dọa sợ.

Màn ảnh lần nữa xuất hiện, các cô gái đều giống như con thỏ nhỏ sợ hãi, kêu to nhào vào lồng ngực bạn trai ngồi bên cạnh.

Mấy người bạn trai lúc này liền vỗ vỗ vai, an ủi các cô nàng, chờ cảnh tượng dọa người đi qua, mới để các cô tiếp tục xem.

Dĩ nhiên trong mấy cô gái đó không bao gồm Ôn Ninh.

Chu Trạch Diễn quay đầu, liếc mắt nhìn Ôn Ninh một cái. Đợi thật lâu cũng không thấy bạn gái mình sợ hãi nhào vào lồng ngực bạn trai giống như bạn gái người ta.

Ôn Ninh một bên ăn bắp rang, một bên xem cảnh tượng đẫm máu thích thú. Nhận thấy được có ánh mắt nhìn mình, cô tò mò nghiêng mặt lại, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Em không sợ sao?" Anh hỏi. Kỳ thật lúc mua vé phim, nhìn đến ba chữ phim kinh dị, trong lòng anh quả thực có chút chờ mong.

"Không sợ, bởi vì em biết đây đều là giả." Ôn Ninh dán ở bên tai anh, đè thấp âm lượng giải thích.

"Máu trên người vai chính, giống hệt huyết tương bình thường em hay đóng phim. Hơn nữa những cái nơi kinh khủng đó......"

Cô hút một ngụm nước chanh, tiếp theo bổ sung nói: "Có mấy bóng người đang bay bay đấy, em biết đều là nhân viên kỹ thuật làm hiệu ứng hậu kì đặc biệt, giống như chúng ta bị treo trên dây thép vậy. Cho nên em nhìn một chút đều không sợ, thế nào, em rất lợi hại đúng không?"

Đối mặt với vẻ mặt đắc ý cầu khen ngợi của cô, Chu Trạch Diễn trái lương tâm mà cười một chút, khích lệ nói: "Ừ, em rất giỏi."

Ôn Ninh được khen, thỏa mãn quay đầu, đem lực chú ý toàn bộ tập trung đến bộ phim.

Càng đến những cảnh quay sau, các cô gái càng sợ hãi, họ càng hét to hơn

Nhưng gặp được những cảnh tượng kinh hoàng này, Ôn Ninh ngược lại xem đến hứng thú bừng bừng, nhìn không chớp mắt.

Chu Trạch Diễn: "............"

Đó, bạn gái anh chính là ưu tú như vậy, muốn để cô ở rạp chiếu phim nhào vào lòng ngực mình là không có khả năng.

Kết thúc bộ phim dài hai tiếng, người lục tục từ trên chỗ ngồi đứng lên ra khỏi phòng.

Chu Trạch Diễn chờ mọi người phía trước đều đi hết, mới một lần nữa mang khẩu trang, nắm tay Ôn Ninh ra ngoài.

Đi ở trên đường, Ôn Ninh còn phàn nàn với Chu Trạch Diễn.

"Ai, rõ ràng cốt truyện đầu được sắp xếp chặt chẽ như vậy, kết quả đến cuối cùng, tình tiết đều bị phá vỡ hoàn toàn, căn bản chẳng đẹp chút nào. Em quá thất vọng rồi, nếu so với những bộ phim kinh dị nước ngoài em xem trước kia đều kém hơn rất nhiều."

Chu Trạch Diễn nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Ôn Ninh, nhịn không được cong môi cười khẽ một tiếng, mặc kệ như thế nào, anh đều cảm thấy bạn gái mình rất đáng yêu.

Anh hỏi Ôn Ninh: "Kế tiếp em muốn đi đâu chơi?"

"À....." Ôn Ninh suy tư trong chốc lát, nhất thời không nghĩ được nơi nào.

Ngẩng đầu, cô thấy khu trò chơi điện tử cách đấy không xa, ánh mắt sáng lên, chỉ chỉ hướng đó, "Chúng ta đến đấy đi."

Ánh đèn trong khu trò chơi đủ mọi sắc màu, âm nhạc còn rất lớn, khiến lỗ tai người khác khẽ đau.

Chu Trạch Diễn mua một trăm tệ tiền trò chơi, "Em muốn chơi gì trước?"

"Gắp thú bông đi." Ánh mắt đầu tiên khi cô bước vào đã bị tủ kính đủ loại thú bông hấp dẫn rồi.

Cô thả hai đồng xu vào máy, bắt đầu di chuyển nút bấm, sau đó đem cần gắp thú chậm rãi chuyển đến con thú cô muốn.

Sau khi căn chỉnh đủ mọi góc độ, cô bắt đầu nhấn nút, mắt thấy cần gắp kim loại sắp kẹp tới con thú, nhưng khi nó chạm tới, "Bang" một phát, con thú rơi xuống.

"A!" Cô thất vọng kêu một tiếng, lại tiếp tục thêm hai xu nữa.

Cùng một thao tác giống nhau, kết quả vẫn không kẹp được con nào.

Lần thứ ba, lần thứ tư...... Ôn Ninh không ngừng lấy xu từ trong tay Chu Trạch Diễn, trước sau vẫn không gắp được con nào.

Cô ủ rũ cụp mắt, bĩu môi nói, "Quên đi, chúng ta có duyên nhưng không có phận, em từ bỏ."

Chu Trạch Diễn buồn cười nhìn cô, "Vậy đợi anh một lát."

Nói xong, anh lấy hai xu ra, đem cần gắp lay động trong không khí vài cái, khi sắp hết thời gian, nhắm ngay một con một con rồi kẹp xuống.

"Thình thịch" một tiếng, thú bông chui xuống.

Chu Trạch Diễn khom lưng, lấy ra cho cô, "Em còn muốn cái nào?"

Ôn Ninh xuyên qua lớp kính nhìn vào bên trong, chỉ vào con lợn Bội Kỳ hồng nhạt trong đó, vui vẻ nói, "Em muốn cái này."

"Không thành vấn đề." Chu Trạch Diễn cười một chút, lặp lại động tác vừa rồi. Không bao lâu, con lợn nhỏ cũng được anh gắp ra.

Ôn Ninh không thể tưởng tượng được mà nhìn Chu Trạch Diễn, lần đầu tiên kẹp được cô còn có thể cho là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai anh cũng gắp được, này cũng quá thần kỳ đi!

Cô không tin vận khí anh mãi tốt như vậy, chọn một cái tận cùng bên trong, hệ số khó khăn nâng cao, "Vậy anh có thể gắp con này không?"

"Anh có thể thử một chút." Chu Trạch Diễn nhìn xuống, trả lời.



Sự thật chứng minh, vận khí anh siêu tốt.

Mấy con thú bông không chỉ bị anh gắp đi, đến mấy cái sau Ôn Ninh chỉ anh đều chưa thất bại lần nào.

Không đến hai mươi phút, trên tay Ôn Ninh đã cầm một loạt thú bông đủ mọi sắc màu kiểu dáng.

Mấy đồng xu trò chơi đều bị hai người tiêu hết cả.

Khi chuẩn bị rời đi, có một cô gái tóc cuộn sóng, trang dung tinh xảo, mặc áo Chiffon lộ vai cùng quần jean bó sát gọi Chu Trạch Diễn lại.

Cô gái tuy rằng không thấy rõ bộ dáng Chu Trạch Diễn, nhưng vẫn đà đà kêu một tiếng soái ca.

Chớp chớp mắt, cô gái hỏi: "Tiểu ca ca anh lợi hại như vậy, có thể giúp em gắp một con thú không? Em rất muốn con thỏ nhỏ kia, chỉ là em gắp mãi đều không được."

Thanh âm êm ái, ý vị khiêu khích mười phần.

Tuy rằng cô gái dùng giọng điệu thỉnh cầu nói, nhưng chính cô ấy cũng tự tin là mình sẽ không bị từ chối.

Bởi vì trong lòng cô gái rõ ràng, mình lớn lên xinh đẹp như vậy, dáng người lại tốt, ngày thường đi lại ở trên đường đều bị vô số đàn ông tìm đủ mọi loại cớ đến gần.

Mỹ mạo chính là vũ khí thuận lợi nhất, có thể được cô gái nhờ giúp đỡ, đàn ông cầu còn không được.

Hơn nữa chỉ là giúp gắp một con thú bông, chuyện nhỏ không tốn sức, không tính là to lớn gì cả.

Lại nhìn đến Ôn Ninh, cô gái mỉm cười một cái, "Mượn bạn trai chị một chút, hy vọng chị không để ý."

Nhưng cô gái cũng không nghĩ tới, Chu Trạch Diễn không nghĩ ngợi gì đã cự tuyệt.

Anh đè thấp mũ mình, giọng nói nhàn nhạt, "Xin lỗi, tôi chỉ biết giúp bạn gái tôi."

Nói xong, anh liền lôi kéo Ôn Ninh rời đi.

Cô gái lần đầu tiên bị một người đàn ông không chút lưu tình nào mà cự tuyệt.

Nhất thời, cô nàng trợn mắt há hốc mồm, ở trong lòng âm thầm mắng một câu, "Loại người gì đây, ban ngày ban mặt còn mang theo khẩu trang đội mũ, là lớn lên xấu xí sợ người ta chê cười à!"

- --

Ôn Ninh ôm một đống thú bông, thắng lợi trở về.

Lúc Chu Trạch Diễn mở cửa, còn nghe được cô hưng phấn nói: "Lần đầu tiên em được nhiều như vậy! Chu Trạch Diễn, anh thật lợi hại."

Anh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Ôn Ninh, tâm tình không tự chủ được cũng vui sướng theo.

Vào đến cửa, Ôn Ninh đem từng con từng con thú bông xếp lên bàn, còn lấy ra di động ra chụp một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

Ôn Ninh: Bạn trai tôi siêu lợi hại. [ hình ảnh ]

Không bao lâu, phía dưới đã có rất nhiều người bình luận.

Thẩm Kiều Kiều: Cẩu lương lạnh lùng đập vào mặt tôi.

Lộ Lộ: Wow! Chu lão sư lợi hại như vậy sao, cầu được chỉ giáo.

Hoắc Minh: Anh cũng rất giỏi đấy, hơn nữa có thể gắp được nhiều hơn, lần sau gặp mặt anh bảo đảm gắp một phòng thú bông cho em.

......

Lúc Ôn Ninh hồi phục lại tinh thần, Chu Trạch Diễn đã đi tới, nhắc nhở cô: "Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ."

"Được, lập tức."

Ôn Ninh trả lời xong bình luận cuối cùng, đóng lại di động.

Từ trên sô pha đứng lên, cô dùng giọng điệu thông báo với anh, "Chu Trạch Diễn, em quyết định đêm nay sẽ ngủ ở phòng cho khách."

"Hả?" Chu Trạch Diễn khó hiểu.

"Không chỉ là đêm nay, cho đến khi vết thương của anh tốt lên, em sẽ ngủ lại phòng cho khách, đúng lúc đồ vật của em sáng nay vừa dọn tới đó."

Chu Trạch Diễn hướng cô bảo đảm, "Anh cái gì cũng không làm."

Ôn Ninh mặt đỏ lên, tỏ vẻ mình sẽ không tin, "Tối qua ôm em ngủ anh cũng nói như vậy, nhưng đến buổi sáng nay, nơi đó của anh còn không phải......"

Hai chữ cuối cùng cô không có mặt mũi để nói.

Dừng lại một chút, Ôn Ninh tiếp tục: "Túng dục quá độ đối với tốc độ khôi phục của cơ thể không tốt. Cho nên, em cảm thấy chúng ta hiện tại vẫn là nên tách ra ngủ thì tốt hơn."

Lúc Chu Trạch Diễn còn muốn nói, Ôn Ninh đã nhanh chóng đi vào phòng.

Sợ mình lại bị anh làm mềm lòng, cô "Bang" một tiếng, không do dự đem cửa phòng đóng lại.

Chu Trạch Diễn bị che bên ngoài cửa: "............"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.