Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 15




48.

Lục Giang Minh cứ tưởng gặp được Hàn Lâm chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cho đến khi số lần gặp nhau càng ngày càng nhiều thì hắn mới hiểu trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy, việc này hơn chắc chắn là do Hàn Lâm cố ý 

Đối phương cũng chẳng có hành động lớn gì, nhiều lắm thì gặp hắn thì cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó không chút dọ dự rời đi.

Trong lúc nhất thời Lục Giang Minh cũng chẳng biết đối phương có phải đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với hắn hay không.

Nói là phải thì nhìn gã ta lại quá mức lạnh lùng.

Nói không phải thì số lần gặp nhau của bọn họ lại quá nhiều 

Lục Giang Minh thật sự không có tâm trạng để đoán Hàn Lâm trong lòng đang nghĩ gì.

Bởi vì suốt quãng đời còn lại của hắn chỉ đối mặt với bệnh tật dày vò (chắc là bệnh tương tư.)

49.

Lục Giang Minh nhìn dáng vẻ yếu ớt của Đại Ngư trong tay của bác sĩ, trong đầu của hắn bỗng nhiên nghĩ đến Dư Mục Ca.

“Cho dù tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải chữa khỏi nó cho tôi.”Lục Giang Minh vẻ mặt u ám nói với bác sĩ.

“Meo.” như là ngửi được hơi thở của Lục Giang Minh, Đại Ngư rên lên một tiếng nho nhỏ

Lửa giận trong lòng của Lục Giang Minh ngay lập tức biến mất.

Bác sĩ ôm Đại Ngư vào phòng giải phẫu.

Lục Giang Minh ngồi trên băng dài bên ngoài, hắn ngơ ngác nhìn bụi bay dưới ánh nắng mặt trời đầy chói chang, Mục Ca, ngay cả Đại Ngư được anh nhặt mấy ngày trước cũng sẽ biểu lộ gì đó để cảm nhận được sự tồn tại của anh, vậy tại sao anh có tìm như thế nào thì em vẫn nhẫn tâm không một lời hồi đáp?”

50.

Hôm nay là ngày kỷ niệm yêu nhau của Lục Giang Minh và Dư Mục Ca.

Chỉ tiếc là thiếu mất một nhân vật chính.

Lục Giang Minh nằm ở trên giường, hắn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Dư Mục Ca nằm trong lồng ngực của hắn rồi cùng nhau xem phim trên điện thoại.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên tay mình, ba chữ ‘YMG’ ở trên đó đâm vào mắt khiến hắn suýt nữa rơi lệ.

“Mục Ca, hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, không biết em còn nhớ hay không.”

“Em chắc chắn sẽ nhớ, anh biết, chuyện có liên quan đến anh thì em sẽ không bao giờ quên.”

“Anh vốn dĩ muốn đi qua những nơi mà chúng mình từng đến, nhưng sau đó anh lại từ bỏ, bởi vì không có em, những hồi ức đó đều trở nên chẳng còn ý nghĩa gì.”

Người đàn ông ấy chỉ lẩm bẩm một mình, giọng nói từ tính của hắn vang vọng trong căn phòng rộng lớn.

Lục Giang Minh nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Mục Ca, em trở về đi.”

Anh bây giờ ngay cả nằm mơ cũng không gặp được em nữa rồi.

Nếu không phải còn lại tấm hình kia, anh thậm chí có chút không nhớ rõ dáng vẻ của em trông như thế nào.

Anh biết dù có xin lỗi như thế nào thì cũng không xoá được những tổn thương em đã chịu, nhưng anh thực hy vọng rằng những ngày sau này anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.

51.10

Hôm nay Lục Giang Minh vẫn như cũ không thu được tin tức gì, người của hắn tìm khắp cả các thành phố lân cận cũng chẳng thấy dấu vết của Dư Mục Ca, điều này khiến tâm trạng của hắn đặc biệt tồi tệ.

Trợ lý nhắc nhở Lục Giang Minh, có thể Nguyễn Hướng Sâm sẽ biết được Dư Mục Ca ở đâu.

Lục Giang Minh nghe vậy thì những dòng suy nghĩ lộn xộn của hắn cũng đã được thông suốt, hắn nhớ những lời trước kia  Nguyễn Hướng Sâm từng nói với hắn, Dư Mục Ca đang bị trầm cảm, nếu không có thuốc cùng với sự hỗ trợ của bác sĩ tâm lý thì cậu có lẽ đã sớm kết thúc cuộc đời của mình, hắn có thể bắt tay điều tra từ bác sĩ tâm lý.

Lục Giang Minh có linh cảm lần này hắn chắc chắn sẽ tìm được Dư Mục Ca.

Mục Ca, anh sẽ không để em lại rời đi lần nữa, anh sẽ nắm chặt tay em cùng em già đi

L52.

Lục Giang Minh đã tìm được bác sĩ Lương.

Sau khi biết được mục đích của Lục Giang Minh khi đến đây, bác sĩ Lương tháo mắt kính xuống, nhàn nhạt nói: “cậu ấy chưa từng nói gì với cậu hay sao?”

Lục Giang Minh cảm thấy trái tim đau đớn khó chịu, giọng nói của hắn hơi khàn khàn: “Không có.”

Bác sĩ Lương nghe vậy thì động tác chợt dừng lại” Vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của bệnh nhân khi chưa nhận được sự đồng ý của đối phương.”

“Tôi là người yêu của em ấy.” Đáy mắt của Lục Giang Minh như kết một tầng băng mỏng khiến người ta nhìn thấy mà run.

Bác sĩ Lương mỉm cười ” Dư tiên sinh chỉ nói với tôi rằng người mà cậu ấy yêu là một người thích bay nhảy, người mà cậu ấy nói đến là anh sao?

Lục Giang Minh sửng sốt.

Bác sĩ Lương cúi đầu, đeo lại mắt kính: “Nếu anh là người yêu của cậu ấy thì tự nhiên sẽ biết tất cả mọi chuyện của Dư tiên sinh, nhưng tôi xem ra anh cũng chẳng phải là người yêu của cậu ấy.”

Lục Giang Minh biết đối phương là đang âm thầm chỉ trích hắn không phải là một người yêu đủ tư cách.

Hắn nhìn xuống ghế sô pha, trong đầu hiện lên cảnh tượng Dư Mục Ca ngồi ở đây bình tĩnh kể lại chuyện giữa cậu và hắn.

Cậu khi đó, là dùng tâm trạng như thế nào mới có thể xé rách miệng vết thương cho bác sĩ Lương xem?

Là mỏi mệt, là bi thương hay là buồn bã thất vọng?

Nghĩ đến đây, Lục Giang Minh gần như cảm thấy không thể hít thở nổi.

Hóa ra, trong lúc hắn không quan tâm thì Dư Mục Ca lại đau thương đến thế.

Lục Giang Minh tay nắm chặt thành nắm đấm, là hắn có lỗi với cậu

Hắn không nghĩ đến Dư Mục Ca sẽ tổn thương sâu đến như vậy.

” Làm ơn hãy nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu.”

Bác sĩ Lương chăm chú nhìn hắn thật lâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bệnh trầm cảm nặng nếu không có thuốc ngủ cùng bác sĩ tâm lý thì sẽ không sống nổi, việc này anh biết chứ?”

Trái tim của Lục Giang Minh bỗng nhiên đập loạn, hắn có một dự cảm không lành.

“Cũng khoảng hai tháng rồi tôi đã không còn gặp lại Dư tiên sinh.”

“Nói không chừng em ấy chỉ là thay đổi một bác sĩ tâm lý khác mà thôi.” Lục Giang Minh vẫn trông chờ vào một hi vọng nào đó.

Bác sĩ Lương nhìn hắn đầy thương hại, chậm rãi nói,: “Trước khi cậu ấy đi đã để lại cho tôi một quyển sổ ghi chép, hơn nữa cậu ấy còn nói với tôi  nếu anh tìm được chỗ này thì nhất định phải giao nó cho anh.”

Lục Giang Minh hai mắt đỏ lên: “Quyến sổ ghi chép ấy đang ở đâu?”

Bác sĩ Lương đứng dậy, đi đến kệ sách ở đằng sau lưng tìm một lúc, sau đó đưa cho hắn một quyển sổ thật dày.

Lục Giang Minh chờ không nổi mà mở ra trang thứ nhất, đập vào trong mắt hắn là nét chữ quen thuộc.

‘Hôm nay thấy được một câu, rất thích hợp cho tôi và Lục tiên sinh: “Nguyện quân cả đời khỏe mạnh, vui sướng trôi chảy, con cháu đầy đàn, hạnh phúc dài lâu, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ gặp lại.”

Lục Giang nắm chặt quyển sổ ghi chép trong tay.

Đời đời kiếp kiếp, không bao giờ gặp lại?

Làm sao có thể?

Dư Mục Ca từng nói, cho dù cậu có đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ làm người yêu của hắn, không phải sao?”

Sao cậu có thể đổi ý?

Lục Giang Minh tiếp tục nhìn những trang tiếp theo thì kìm không nổi nước mắt, bác sĩ Lương thầm thở dài bên cạnh, thực xin lỗi, Mục Ca, tuy rằng cậu đã nói là không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng tôi biết rằng cậu sẽ không nỡ khiến hắn đau khổ như vậy.

Nhưng mà tôi cũng muốn làm điều gì đó cho cậu.

Tại sao một người đáng để nhận được sự yêu thương như cậu cuối cùng lại có thể rời đi thế giới này này với một thân thể tràn đầy đau khổ, mà người tổn thương cậu thì ngày ngày vui vẻ, không còn nhớ đến cậu là ai?”

53.

“Tôi không hối hận quen biết Lục tiên sinh nhưng tôi hối hận cùng anh ấy ở bên nhau.”

“Hôm nay là ngày lễ tình nhân,đi đâu cũng sẽ gặp những cặp đôi ngọt ngào hạnh phúc, nhưng tôi chỉ có một căn phòng lạnh lẽo, fan của tôi đều nói những bức tranh tôi vẽ thực ngọt ngào, nhưng bon họ sẽ không bao giờ biết được, các nhân vật chính trong truyện đã là những kẻ xa lạ ở ngoài đời từ lâu.

Lục Giang Minh đột nhiên đứng dậy, truyện tranh?

Truyện tranh gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.