Phấn hồng trên mặt Linh Tĩnh bị Sa Sa làm bong, đôi môi của Sa Sa lúc này đã đỏ ửng, hai thiếu nữ vội vàng chạy vào toilet, lúc hai người xuất hiện, Linh Tĩnh đã tẩy trang khuôn mặt, mái tóc thì buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, trên người vẫn mặc chiếc váy công chúa, bây giờ nhìn cô quả thật là đẹp kinh người.
Không bao lâu sau vợ bác Diệp đem cơm tới, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm trong bệnh viện, lúc này y tá cũng đã đem cơm tới cho Nguyệt Trì Huân, tuy hiện nay cô không hề có người thân ở nơi này thế nhưng bệnh viện biết được cô là người của đại gia tộc bên Nhật Bản nên cũng không dám tiếp đón chậm trễ.
Nhưng mà tuy nói là có hộ sĩ đặc biệt chiếu cố cho cô nhưng người trong bệnh viện lại ít, Nguyệt Trì Huân lại thích yên tĩnh một mình, những việc như đi vệ sinh cô đều có thể tự mình làm, tuy rằng trên giấy tờ có thêm phần chi phí hộ sĩ đắt đỏ, thế nhưng hộ sĩ từ đầu tới giờ vẫn luôn được bệnh viện điều đi làm việc khác, chỉ khi đến giờ cơm hoặc là có gì cần thì hộ sĩ mới xuất hiện. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thức ăn trong bệnh viện rất chú trọng dinh dưỡng nhưng lại khó ăn, nhìn thấy Nguyệt Trì Huân ăn những món như vậy, dưới sự phát động của Linh Tĩnh, ba người liền đem một phần cơm của vợ bác Diệp làm đưa qua cho cô.
Linh Tĩnh cũng đã nghe qua sự tình của cô nên rất thương cảm, hơn nữa cô lại có phần đồng tình vì thiếu nữ và Gia Minh có điểm giống nhau là đều bị đánh.
Lần này Nguyệt Trì Huân không nói "Ali Cada" nữa mà dùng "thankyou", Linh Tĩnh đã học tiếng Anh được một năm rưỡi nên ngay lập tức "Không có gì", "Tớ là Diệp Linh Tĩnh", cô dùng tiếng Anh trao đổi đơn giản với Nguyệt Trì Huân, hai người vừa dùng cơm vừa nói, Nguyệt Trì Huân dùng tiếng Anh hỏi thăm tên của ba người sau đó ba chữ "Cố Gia Minh" nhiều lần lập lại trong miệng cô.
Ăn xong cơm tối, hai thiếu nữ liền ở trong phòng bệnh làm bài tập, không lâu sau Gia Minh hỏi tình huống của cuộc thi đọc chậm, giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Linh Tĩnh vang lên:
"... Hôm nay mình đẩy xe đi từ từ trong vườn, mình có một cảm giác là mình đã quá mệt mỏi. Có một hôm mình kiểm kê lại những quyền sách, mới phát hiện được bên trong có một tấm ảnh đã chụp từ mấy chục năm trước - bên trong tám hình có một người trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn - đó chính là mình, phía sau mình là một gốc cây cổ thụ, xa hơn nữa là một ngôi đền cổ. Mình quyết định đi ra vườn tìm cái cây kia, dựa theo trí nhớ mình rất nhanh tìm thấy cái cây đó, nó không hề khác gì với cái cây bên trong bức hình thế nhưng nó đã chết, hơn nữa trên thân nó còn quấn một cây Đằng La to có thân to bằng miệng bát. Khi mình đến đây mình thấy một bà lão, bà nói nói:
"Ồ, sao cháu tới đây?"
Bà ta hỏi mình:
"Mẫu thân của cháu có khỏe không?"
"Bà là ai?"
"Cháu không nhớ ta nhưng ta lại nhớ rõ cháu. Có một lần mẫu thân cháu đến đây hỏi ta, mẹ cháu hỏi ta có thấy một đứa bé ngồi trên xe lăn hay không? ..."
"Mình đột nhiên cảm giác được mình đã chơi đùa quá lâu, có một đêm, mình ngồi một mình đọc sách dưới ánh đèn trong ngôi đền cổ, bỗng nhiên ta phát hiện từ bên trong căn nhà cổ có tiếng kèn Xô-Na; bốn phía đều là cổ thụ cao chọc trời, ngôi đền hình vuông trong khu vực trống trãi mấy trăm thước vuông đơn độc giữa trời. Mình không thấy người thổi kèn Xô-Na, mình chỉ có thể nghe được tiếng kèn Xô-Na vang vọng trong bầu trời, tiếng kèn lúc thì vui vẻ lúc thì bi thương, khi thì vui vẻ khi thì thê lương, nói chung là không thể miêu tả bằng lời được. Mình cảm giác được tiếng kẻng này vẫn vang trong quá khứ, trong hiện tại và cả trong tương lai, nó sẽ không bao giờ ngừng lại."
"Chắc chắn sẽ có một ngày mình tìm lại nó... ." (Tôi cùng với đàn)
Giọng nói thâm tình dễ nghe của thiếu nữ dùng để đọc "Tôi cùng với đàn" tuy rằng không thể nghi ngờ sẽ được khen ngợi thế nhưng khi rơi vào trong tai của Gia Minh thì cho là có chút già mồm cãi láo, dương nhiên hắn sẽ không nói ra.
Hơn chín giờ tối, hai thiếu nữ đi theo vợ bác Diệp trở về nhà, y tá cũng có đến đây vài lần nhưng ở lại không lâu, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại hai đứa bé, Gia Minh ngồi trên giường đọc sách còn Nguyệt Trì Huân thì nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà, thỉnh thoảng cô cũng có nhìn sang, đợi đến khi Gia Minh phát hiện thì cô lại tiếp tục nhìn lên trần nhà.
Hơn mười giờ sáng, Gia Minh xuống giường tắt đèn, dù sao Nguyệt Trì Huân từ đầu tới giờ vẫn luôn trầm mặc. Không lâu sau đó, hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Nguyệt Trì Huân:
"Cố... Gia Minh..."
"Sao?"
"Cảm ơn."
"Giữ bí mật giúp tôi, tôi sẽ cảm ơn cô."
Gia Minh dùng tiếng Nhật nói.
Ngày thứ hai là ngày thứ bảy, từ sớm hai thiếu nữ đã có mặt ở đây, mang tới cho Gia Minh món Cháo thịt, Nguyệt Trì Huân cũng được chia cho một chén, Linh Tĩnh một lần nữa giao lưu đơn giản với cô bằng tiếng Anh.
Linh Tĩnh biết nếu học tiếng Anh tốt thì có thể cùng người biết tiếng Anh nói chuyện, lúc này tuy chỉ mới học được một năm cơ sở thế nhưng cô rất có hứng thú nói chuyện.
Nếu có khi nào nàng không hiểu thì nàng sẽ nhờ Nguyệt Trì Huân ghi ra giấy, sau đó dùng từ điển tiếng Anh để tra nên cũng hiểu đại khài ý nghĩa.
Nếu có câu nàng không hiểu được, nàng liền viết ra một đống từ đơn, thiếu nữ Nhật Bản sau khi đoán được ý nghĩa liền viết lại câu chính xác đúng ngữ pháp.
Có lẽ Nguyệt Trì Huân lúc này đang buồn chán, nên cô cùng Linh Tĩnh nói tiếng Anh, viết câu, sau nữa buồi sáng hai người đã trở thành bạn tốt, Sa Sa thỉnh thoảng cũng có đi qua xem thế nhưng những từ viết trên giấy làm cho cô cảm thấy hoa mắt vì vậy cô vội vã lui lại, đi đến giường của Gia Minh nói chuyện.
Hơn mười giờ, vợ bác Diệp đến nói cho bọn hắn biết buổi chiều sẽ có cảnh sát đến để hỏi, bảo Gia Minh phải chú ý một chút. Trên thực tế việc ngày hôm đó những lời nói dối mà Gia Minh biên soạn ra đã nói hết một lượt, cảnh sát cũng đã tin tưởng, lần này đến đây bất quá chỉ là làm lấy lệ mà thôi. Hơn hai giờ chiều, một cái nữ cảnh sát đẩy cửa vào, khi Gia Minh vừa thấy thì ánh mắt liền trở nên sắc bén.
Việc này rất khác thường, người vừa mới đi vào trong mắt Gia Minh rất đáng ngờ.
Mũ kê-pi kéo thấp, tuổi tác của nữ nhân này quá nhỏ, nhiều lắm là học sinh cấp 3 mà thôi, tuy rằng bây giờ cũng có nữ nhân trời sinh có khuôn mặt của trẻ con thế nhưng Gia Minh từ trên khí chất của người này phát hiện người này chính là một học sinh. Vị trí của súng lục có chút gượng gạo, hơn nữa... Y phục có chút không hợp, đây là việc không đúng...
Chuyện có biến tất nhiên là có mê hoặc, Gia Minh giả bộ non nớt, việc giả heo ăn thịt cọp ngày thường hắn vẫn thường làm, lúc này hắn bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ trong đầu, có lẽ là có người muốn thử hắn, có lẽ là có người phái ra một nữ sát thủ ít tuổi tới giết hắn.
Khóe mắt hắn liếc qua cái nĩa trên bàn ăn, sau đó nhìn sang Nguyệt Trì Huân, hắn thấy trong mắt đối phương cũng có sự nghi ngờ, nhưng mà không biết sự nghi ngờ sâu bao nhiêu thôi.
"Khụ, cậu chính là Cố Gia Minh."
Nữ cảnh sát cố gắn làm ra dáng điệu lão luyện, trước tiên đem thức ăn trên bàn đặt vào ngăn kéo, sau đó đem một tờ giấy ghi chép dặt lên bàn, lần này, Gia Minh càng chắc chắn phán đoán trong lòng mình
"Tôi là Mục Trân Trân, tôi đến đây để hỏi cậu vài điều."
Nữ cảnh sát lấy huy hiệu tượng trưng thân phận của mình một chút, đương nhiên là không có ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt và tên trên đó.
Khi thấy Linh Tĩnh và Sa Sa còn đang ở trong phòng, Gia Minh nhanh chóng suy nghĩ, thật vất vã lắm hắn giấu diếm thân thủ của mình với Sa Sa, nếu bây giờ mà động thủ thì chẳng phải là mọi thứ mà mình giấu diếm đều bị lộ ra ánh sáng cả sao.
Hay là đem mọi việc ở đây giao cho con bé Nhật Bản.