Trong phòng bệnh yên tĩnh, tao nhã.
Hơi nhúc nhích thân thể một chút, Gia Minh cảm giác mình lúc này giống như một cái bánh chung, đương nhiên, cũng không cần tủi thân vì bên trong căn phòng, trên chiếc giường bên cạnh có người còn giống cái bánh cưng hơn hắn, nếu đối phương muốn xuống giường thì ngay cả y phục cũng không cần phải mặc vì từ trên xuống dưới đã bị bít kín.
Đương nhiên, đây chỉ ví dụ. Gia Minh nghĩ thầm: Lão già kia quả thật là biến thái, đánh tới nổi hai chân của thiếu nữ người ta cũng phải quấn băng .
"Gia Minh, tớ tới rồi, hôm nay tớ vừa mới mua được một túi quýt đóng hộp, cậu ăn một miếng nào, há mồm, aaaa -- "
"Nghe nói trong đồ hộp có chất...."
"Bảo cậu ăn thì cậu cứ ăn đi! Không được nói nữa!"
"Ác..."
Miệng hắn vừa bị nhét một trái quýt vào, nói:
"Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu thật là nhanh, có phải là cậu đã học nghề của sư phụ Tứ Xuyên?"
"Cậu muốn bị đánh sao."
Sa Sa cười vung lên tay, sau đó Gia Minh bị khuất phục trước dâm uy của cô nên không dám mở miệng nói chuyện nửa mà chỉ thành thật ăn quýt.
"Được rồi, Sa Sa, sau hôm nay cậu tới sớm vậy? Cậu không đi học ư?"
Một lát sau hắn mở miệng hỏi.
"Hôm nay trường học tổ chức thi đấu cuộc thi đọc diễn cảm, cậu đã quên rồi sao?"
Sa Sa cười cười cầm cái *** còn lại một nữa đi tới, Gia Minh lắc lắc tay, ý bảo đã ăn no, hắn nói:
"Linh Tĩnh cũng tham gia, cậu không đi xem cậu ấy biểu diễn sao?"
"Đương nhiên có đi xem rồi."
Sa Sa cười, nói:
"Dù sao Linh Tĩnh cũng sẽ giành giải nhất, không chừng bây giờ cô ấy đã cầm giấy khen rồi không chừng. Cậu không ăn, tớ đưa cho cô ta ăn?"
Người cô nói chính là thiếu nữ nằm trên chiếc giường bên cạnh.
"Ừ."
Cho dù là như thế nào thì cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, hai ngày qua, tuy Sa Sa có chút quan tâm tới thiếu nữ Nhật bản ở chung một phòng bệnh với Gia Minh thế nhưng chủ động tiếp xúc thì vẫn còn là lần đầu tiên.
Khi phát hiện có người tới gần, Nguyệt Trì Huân có chút nhúc nhích, toàn thân nàng từ cổ trở xuống đều có vết thương nhưng thể chất của nàng vô cùng mạnh mẽ hơn nữa lúc trước còn không có được trị liệu mà đã có thể giết người thì hôm nay càng không có vấn đề gì, nàng nằm trên giường ưu nhã hướng Sa Sa cúi đầu.
"Ách... Xin chào... Cái này...Cho cô."
Đối mặt với sự lễ phép và ưu nhã như thế, Sa Sa có chút luống cuống tay chân, nàng đưa nữa *** quýt lại rồi cuống quýt cúi đầu.
Nguyệt Trì Huân nhìn về nửa *** quýt sau đó nàng nhìn Sa Sa rồi quay đầu nhìn Gia Minh, Gia Minh lúc này đang ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ nên căn bản không hề có biểu hiện gì, nàng chần chờ trong chốc lát sau đó vươn bàn tay đang quấn băng trắng của nàng ra nhận lấy, nàng nói:
"Ali Cada."
"Ân, Ali Cada,Ali Cada..."
Sa Sa rất không văn hóa nói trả lại hai câu rồi chạy về bên cạnh Gia Minh, nói:
"Gia Minh, Ali Cada có nghĩa gì?"
"Cảm ơn."
Gia Minh liếc mắt nhìn cô.
"À, Ali Cada có nghĩa là cảm tạ, sa dương Nala là tạm biệt, ách tớ đã quên hết."
Sa Sa thè lưỡi,nói:
"Vừa rồi tớ trả lời có phải là ông nói gà bà nói vịt hay không?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng mà... Sao cậu lại sợ nàng như thế?"
Gia Minh nghi hoặc nói.
"Không phải tớ sợ cô ta mà tớ nghĩ cô ta rất lợi hại, cậu bị tên khốn Tào Đông Phong đánh như vậy còn không chịu nổi, còn cô ta lại bị lão già đó đánh ba ngày. Hơn nữa, cậu xem, cô ta ăn cái gì cũng rất ưu nhã."
Sa Sa lôi kéo Gia Minh chỉ chỉ tư thế ăn của cô nàng Nhật Bản, phong cách ăn ưu nhả của Nguyệt Trì Huân nhìn rất giống với tư thế ăn của những phụ nữ Trung Quốc cổ đại, Sa Sa liên tục khen ngợi, cô nói:
"Cô ta so với Linh Tĩnh còn lợi hại hơn."
"Có phải là không giống người không?"
Nếu Sa Sa đã thích nghị luận như thế thì Gia Minh cũng xấu xa nói:
"Cậu xem, miệng cô ta chỉ mở ra có một chút như thế thì làm sao ăn được bánh bao? Cô ta luôn luôn khép miệng lại, ngay cả khi cười cũng không lộ hàm răng, cô ta biểu hiện mất tự nhiên như thế chắc chắn là do có một cái răng mọc quá dài, hoặc là hàm răng của cô ta có cây màu vàng hoặc màu đen cũng không chừng. Hơn nữa cô ta ăn bất cứ thứ gì nhìn cũng giống như chuột gặm, nhìn qua không hề có chút thành ý nào..."
Gia Minh một bên không ngừng nóiNguyệt Trì Hân ở bên kia đang ăn dường như nghe thấy được cái gì đó nên quay sang gật đầu một cái, Gia Minh và Sa Sa nhịn cuồi tới mức mặt mũi đỏ bừng vội vàng quay sang hành lễ.
"Cậu đi chết đi, dám nói người khác như vậy."
Nàng đánh một cái vào vai của Gia Minh sau đó chui đầu vào chăn cười một hơi, lúc này Linh Tĩnh mang theo cặp sách sau lưng cũng đã đến, nàng u oán nói:
"Sa Sa, sao cậu không chờ tớ."
Sa Sa từ trên giường chạy qua, nàng nói:
"Sao rồi, có được khen thưởng không?"
"Có."
Linh Tĩnh không thềm để ý gật đầu, nàng từ sau lưng lấy ra một tấm giấy khen và một cái máy tính xách tay, nàng nói:
"Hạng nhất còn được thưởng thêm thứ này."
"Quá tốt, thứ này thuộc về tớ!"
Linh Tĩnh từ nhỏ tới giờ đoạt được vô số giải thưởng, nhưng mà từ khi ba người ở chung một chỗ thì tất cả phần thưởng của nàng đều bị Sa Sa giành lấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Dù sao tính tình của Sa Sa cũng không tốt, từ nhỏ tới giờ nàng không hề nhận được bất cứ phần thưởng nào, nàng cầm phần thưởng của Linh Tĩnh quơ quơ, nàng một bên hoan hô, một bên nói:
"Linh Tĩnh hôm nay rất đẹp phải không?"
Mỗi lần khi học sinh biểu diễn thì những thiếu nữ xinh đẹp từ trước tới nay không có gì khác đều được trang điểm rất xinh đẹp, Linh Tĩnh lúc này má đánh phấn hồng, môi tô son, trên người mặc một bộ vày công chúa nhìn rất đẹp.
Nhưng mà Gia Minh từ nhỏ đã nhìn quen, hắn biết nếu Linh Tĩnh không trang điểm vả mặc bộ quần áo bình dân thì sẽ càng thêm mê người, nhưng Sa Sa lại thích trang điểm, mà tóm lại là con gái, ai chẳng thích quần áo đẹp.
"Tới đây Linh Tĩnh tiểu mỹ nữ, lại đây để Hoài Sa ca ca hôn một cái."
Sa Sa một bên cười một bên xông lên định mạnh mẽ hôn lên gương mặt của Linh Tĩnh, lúc này Linh Tĩnh đang tháo túi xách ra nên không thể nào tránh né được, vì vậy nàng chỉ còn cách cười cười rội liều mạng lui sang bên cạnh.
"Không nên a -- "
"Bịch... "
Bịch một cái, cả hai thiếu nữ đều ngã xuống sàn nhà, Sa Sa nằm lên người Linh Tĩnh sau đó hôn xuống một cái.
Trên thực tế, hai cô bé mỗi cuối tuần đều phải ở biệt thự của Liễu Gia ngủ cùng giường ít nhất ba lần, hôn nhẹ như vậy chỉ là trò đùa thường ngày của hai người mà thôi, bọn họ có nhiều lần tắm xong rồi trần như nhộng nằm cùng giường, họ nhiều lần thiếu chút nữa là đến bước cuối cùng, thiếu chút nữa đã từ hoa bách hợp do Gia Minh tưởng tượng trở thành hoa bách hợp thật sự.
Nhưng cho dù thế nào thì lúc này cũng là bệnh viện, bọn họ vẫn có chút xấu hổ nên nhanh chóng bò dậy, Gia Minh ở trên giường nhìn thấy vậy, tâm tình có chút kỳ lạ.
Thời gian làm sát thủ ở kiếp trước hắn không phải là chưa thấy qua nữ đồng tính luyến ái.
Cuộc sống sinh hoạt trong thế giới Hắc ám rất nguy hiểm, ai cũng không thể chắc chắn được mình có thể nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai, vì vậy, có người có tính cách giống như khổ hành tăng.
Cũng có người có tính cách gần như biến thái, có một số nữ sát thủ từ trước tới nay không hề có kiêng kỵ gì, có một lần hoàn thành xong nhiệm vụ, nhiệm vụ lúc đó là mang theo hai nữ sát thủ cùng đi mướn một phòng.
Sau khi hắn tắm rữa xong đi ra thì thấy hai nữ sát thủ kia đang ở trên giường chơi đùa kịch liệt, hắn ngồi ở sô pha nhìn hai người khàn cả giọng la hét và cọ sát đậu hủ của mình, sáng sớm ngày thứ hai, một người thì nghi hoặc hỏi hắn vì sao đêm qua không lên, một người thì cảm tạ hắn, nói có một bảo tiêu lợi hại bên cạnh nên có thể đặc biệt thả lỏng và đã nghiền.
Nhưng mà, nếu không phải tâm lý bị bóp méo, thì hai cô gái từ nhỏ sống chung một chỗ sao có thể lớn lên rồi yêu nhau? Sau này bọn họ có thể sống hạnh phúc và vui vẻ bên nhau được ư? Hắn vô cùng mong đợi về việc này.