Nay không có ca nên sẵn tiện tôi muốn hóng xem liệu trừ phong long là làm như thế nào. Nghe thằng Dũng nói coi bộ cũng có lí. Ít nhất là cho đến việc nó không đổ thừa cho những vong hồn mà nó vác tâm cúng kiếng. Mà đúng như lời nó cảm thán,nguyên một ngày không có khách nào lai vãng nữa. Không chừng số vốn để nhập rượu tết về bán sẽ ứ đọng đến ra giêng và không biết khi nào mới hoàn lại.
Năm giờ chiều,đang nằm trên phòng thì nghe tiếng chuông tiếng mõ vang lên. Hình như ông thầy đó đã đến làm lễ ở nhà thằng Dũng rồi thì phải. Tôi lò dò chạy quay xem,thấy hai cha con đang khép nép ở cổng,dõi theo nhất cử nhất động của ông thầy. Trước giờ chưa từng thấy lễ nghi nào như thế này nên cũng chẳng biết thực hư ra sao. Chỉ thấy sau khi đi qua đi lại,đốt giấy xông trầm xong thì buổi trừ phong long cũng mau chóng kết thúc.
- Xong rồi hả mày. Nhanh vậy. Ổng có nói gì không.
- Chưa đâu. Mới giai đoạn đầu thôi. Ổng nói nhà tao nhiều âm khí quá. Không phải là phong long đâu. Để ổng về tính toán lại cho kĩ rồi quay lại bàn chuyện tiếp.
- Ý là nhiều âm khí sẽ cản trở việc làm ăn hả mày.
- Đúng rồi. Nó che lấp may mắn với đường tài lộc. Hay là do hôm bữa tao cúng kiếng mời vong linh vong hồn vào nên mới bị như này. Tao nghi lắm. Trước giờ nhà tao đâu có cúng rằm hay thờ cái gì đâu,mà đâu có bị. Tao đi làm ăn xa vẫn bình thường mà.
- Chứ sao mày bảo mày không tin.
- Thì không tin nhưng biết đâu có thiệt sao mày. Thầy cũng nói rồi. Âm khí tức là có liên quan đến cõi âm rồi. Mà cõi âm là ma quỷ chứ còn ai nữa.
- Thế sao lúc đó mày lại cầu đường thuận lợi,may mắn từ họ.
- Thì đã bảo là tao không biết mà. Có làm thì mới rút kinh nghiệm chứ. Thôi bữa nay khỏi cúng kiếng gì nữa cho mệt. Chẳng được cái tích sự gì. Bao nhiêu vốn tao bỏ vào trong đó chứ đâu phải chuyện đùa.
Nghe đến đó,tôi chỉ biết cười trừ rồi lẳng lặng ra về. Đúng là như mình từng nghĩ,một khi lòng tham trỗi dậy nhưng ham muốn không được thõa mãn,lập tức sẽ phát sinh những hành động vô cùng bồng bột.
Hôm nay nhà tôi cũng làm tất niên nhưng chỉ cúng sơ nên không mời ai cả. Đúng ra là có sự góp mặt của hai cha con nhà chú Ba nhưng thấy tình cảnh hiện giờ tôi cũng ngại mở lời. Đang ngồi ăn bữa cơm gia đình,chan những câu hỏi về tình duyên xen lẫn giới tính,thì bỗng nhiên bên nhà chú Ba náo loạn cả lên.
- Gọi xe cấp cứu.... Goi xe cấp cứu mau lên. Mau lên bà ơi
Hai má con buông đũa hớt hải chạy sang,bên trong nhà,thằng Dũng đang nằm sóng soài dưới đất,tay chân giật liên hồi,mồm sùi bọt mép. Tôi vội vã lao đến lấy tay chặn lưỡi lại
- Chú Ba. Lấy con cái muỗng mau lên. Gọi cấp cứu đi.
Tay chân mỗi lú mỗi co giật mạnh hơn,may mà tôi kịp thời chặn muỗng vào nên cũng đỡ nguy hiểm hơn phần nào. Hai vợ chồng già mặt cắt không còn giọt máu. Tiếng còi xe cứu thường cùng lúc inh ỏi vang lên náo loạn cả xóm.
Các y tá vào sơ cứu bước đầu rồi chuyển thằng Dũng ra xe,nhưng điều làm tôi lưu tâm hơn chính là lúc chuẩn bị đóng cửa lại,bên trong ngoài các y bác sĩ,ba mẹ thằng Dũng,thì có thêm một người nữa,không rõ mặt mũi,đang ngồi trước đầu của thằng Dũng. Không xong rồi,tại sao họ lại xuất hiện ở đây. Phải chăng sự việc vừa rồi có sự can thiệp của họ. Nhưng là vì lí do gì.
- Từ nay không cúng kiếng nữa. Không được cái tích sự gì.
Chẳng lẽ là vì nó sao. Không xong rồi. Tôi vội vã lấy xe chạy theo lên đến bệnh viện. Thằng Dũng lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi cố dò la cái bóng đen nhưng không hề thấy tăm hơi đâu. Trong lòng bất an vô cùng. Chẳng lẽ nào đó là sự trừng phạt cho câu nói ngông cuồng của thằng Dũng hay sao.
Hai tấm thân già đang ngồi thẩn thờ trước phòng cấp cứu. Khuôn mặt khắc khổ,rơm rớm nước mắt vừa giãn ra đôi chút khi thấy tôi xuất hiện.
- Mà sao tự nhiên nó co giật tay chân vậy chú. Ngày hôm nay có đau sốt gì không.
- Vừa ăn cơm xong,tự nhiên ra ngoài thì nó ngã xuống,miệng ú ớ. Tao với bả muốn rớt tim ra ngoài. Xưa giờ có bao giờ bị vậy đâu. Khổ thân thằng nhỏ. Vừa đi xa về đã gặp chuyện rồi.
Hơn mười lăm phút sau thì bác sĩ ra ngoài. Tạm thời thằng Dũng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cần phải ở lại theo dõi sát sao. Chút nữa hồi sức sẽ đưa xuống phòng dưỡng bệnh. Nó không sao là yên tâm rồi. Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy mà rùng mình. Tuy nhiên bớt một nỗi lo thì nỗi bất an khác lại ập đến. Chính là sự xuất hiện bất thường của vong hồn trên xe lúc nãy.
- Sơn,con ở đây canh chừng giúp,cô chú chạy về lấy ít đồ đạc với chuẩn bị tiền mang lên. Chắc phải ở lại mấy ngày đó con.
- Dạ dạ. Cô chú đi đi. Để đó con lo.
Dù con có khôn lớn đến đâu,cũng vẫn là nhỏ bé trong mắt ba mẹ. Nhìn hai tấm thân già lụi cụi,tự nhiên khóe mắt cay vô cùng.