Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 20: Nữ trang?!




An ủi xong Liên Vũ Phi, Nhậm Tử Tuyền mang theo tâm tình rối bời trở lại ký túc xá.

Tư Huy nhìn thấy cậu, mở miệng muốn nói điều gì, cuối cùng lại thôi ── cậu ta sợ mình vừa lên tiếng, sẽ nổi giận với đối phương.

Nhậm Tử Tuyền cuối cùng hiểu được gậy đánh uyên ương đáng chết, cố nối dây hồng càng đáng chết, “hồng nương” là cậu đây đúng là nghẹn khuất!

“Này, Tư Huy, cậu tức giận à?”

Thần sắc Tư Huy phức tạp liếc cậu một cái, “Không, chuyện này có gì đâu mà tức giận.”

Nhậm Tử Tuyền thiếu chút thốt ra sự thật, dù sao Tư Huy là bạn tốt quan trọng của cậu, cậu không hy vọng bị đối phương hiểu lầm.

Nhưng về phương diện khác, lại đáp ứng Liên Vũ Phi không để Tư Huy biết chuyện của cậu ấy…

Ai! Vốn là làm chuyện tốt, sao lại thành giúp ngược rồi?

Ở bên ngoài thoạt nhìn quan hệ giữa Tư Huy và Nhậm Tử Tuyền vẫn thân thiết không gây hấn, nhưng Nhậm Tử Tuyền gần đây rõ ràng cảm giác được đối phương cố ý vô tình trốn tránh mình.

Trước kia mỗi ngày bọn họ gần như đều cùng vào lớp cùng ăn cơm, nhưng gần đây Tư Huy thường không nói một tiếng đã đi trước rồi.

… Không phải chứ anh hai! Tớ không phải đang giới thiệu bạn gái cho cậu à, huống chi còn là cô gái tốt, cậu có cần phải cho tớ một phiếu phủ quyết thế không?

Buồn bực.

Nhậm Tử Tuyền gửi tin nhắn cho Tiêu Trí, thuận miệng nói chuyện này với anh. Vốn hi vọng Tiêu Trí nghĩ ra kế hay giúp mình vãn hồi tình bạn này, kết quả Tiêu tổng vân đạm phong khinh nói: như vậy cũng tốt, cách cậu ta xa một chút.

Tiêu Trí ở phòng làm việc cầm lấy di động, nửa đêm mắt sâu gắt gao nhìn chòng chọc màn hình, biểu cảm mang theo một tia hung ác khó thấy.

Anh là người đã lăn lộn bao nhiêu năm, người khác nhìn không ra, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra?!

Tiểu tử tên Tư Huy này, rõ ràng có ý đối với Tử Tuyền của anh.

Tốt lắm, xem ra nên tìm cơ hội xử lý chuyện này một chút.

Tiêu tổng vừa ra, ai dám tranh phong! Người già đao chưa già, người đoạt vợ, giết!

Hôm nay sau giờ học, Liên Vũ Phi lại xuất hiện ở trước mặt Nhậm Tử Tuyền.

Đám bạn học dùng ánh mắt mập mờ nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ ở cửa phòng học, rối rít thảo luận xem hai người này kết giao lúc nào.

Tư Huy làm bộ không để ý liếc bọn họ một cái, chỉ thấy cô gái lần trước kia biểu tình gian gian (…), hai mắt tỏa sáng, quấn lấy Nhậm Tử Tuyền không biết đang nói cái gì.

… Quên đi, việc này không phải việc cậu ta nên quản.

“Xin cậu đấy.” Vẻ mặt kiên nghị ‘chưa tới phút cuối chưa thôi’ của Liên Vũ Phi, còn thỉnh thoảng trộm liếc Tư Huy trong phòng học một cái, “Mình bảo đảm kế hoạch mới chắc chắn an toàn!”

Nhậm Tử Tuyền 囧, Đại tiểu thư, ở đây là phòng học, cậu sao lại không phân biệt được cơ hội, chẳng phân biệt được địa điểm, túm lấy tôi bắt đầu phát biểu diễn thuyết truy phu hở?

“Không phải tớ không giúp, nhưng thái độ của Tư Huy cậu cũng thấy đấy, tớ không thể bắt ép cậu ấy đúng không?” Nếu không phải từ nhỏ đã có nguyên tắc tôn trọng phụ nữ, Nhậm Tử Tuyền đã sớm quay đầu rời đi. Tìm đối tượng là chuyện riêng tư, sao cứ kéo cậu vào làm gì?

Vừa nghĩ tới bởi vì chuyện này mà tình bạn của bọn họ xuất hiện vết nứt, Nhậm Tử Tuyền đã hận không thể một hơi cự tuyệt.

Vấn đề nằm ở nữ sinh trước mặt này, cô nàng chính là nhân vật anh hùng bền gan vững chí điển hình, lại có thể một đường từ phòng học quấn lấy Nhậm Tử Tuyền tới nhà ăn.

── nếu nữ sinh này ở thời loạn thế, tuyệt đối là nhân tuyển gián điệp nói nhảm tốt nhất!

“Giúp đi nha, coi như làm chuyện tốt mà! Thượng Đế sẽ báo đáp bạn!”

“Thượng Đế?” Nhậm Tử Tuyền dở khóc dở cười, lúc nào thì chỗ của ông ấy kéo tới tận phương Đông rồi?

“Ừm! Tục ngữ nói, người đang làm, trời đang nhìn…”

… Đó là nói làm chuyện xấu được không?!

Nhậm Tử Tuyền giống như không còn đường chọn lựa ngồi xuống, “Cậu rốt cuộc muốn tớ giúp cậu cái gì?”

Dưới đáy lòng Liên Vũ Phi giơ lên chữ “V”, vẻ mặt tươi cười nói: “Tư Huy thích loại hình nữ sinh thế nào?”

“Việc này tớ cũng không rõ ràng lắm, cậu ấy cho tới bây giờ vẫn không đề cập đến chuyện nữ sinh.” Lúc nói lời này Nhậm Tử Tuyền cũng có chút lạ lùng, “Tớ tìm cơ hội hỏi giúp cậu.”

“Cảm ơn nhá!” Liên Vũ Phi cảm thấy Nhậm Tử Tuyền chính là người tốt trăm năm khó gặp, “Nhất định phải mau chóng hỏi đó!”

Nhậm Tử Tuyền vốn định quay về ký túc xá sau đó tìm cơ hội giải quyết chuyện này, nhưng thấy bộ dáng Tư Huy tựa hồ không muốn để ý tới mình, cũng đành thôi.

Sự kiện này gấp không được, chờ Tư Huy tâm tình tốt lên rồi lại nói đi.

Cuối tuần này là ngày ước hẹn đi dự tiệc của Tiêu Trí và Nhậm Tử Tuyền.

Mười hai giờ trưa, Tiêu tổng ngồi xe đúng lúc dừng ở cửa đại học F.

Vừa nhận được điện thoại của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền cực kỳ hưng phấn chạy xuống. Cậu cũng không phải muốn đi ăn tiệc rượu gì, chỉ là muốn có cơ hội ở cùng một chỗ với Tiêu Trí nhiều một chút, thuận tiện nhìn xem thế giới đàn ông là cái dạng gì.

Chứng kiến tiểu tình nhân đang thở ra khí xuất hiện ở trước mặt, trong lòng Tiêu Trí liền ngưa ngứa như bị sợi lông chim quét qua. Anh bất động thanh sắc để Nhậm Tử Tuyền tiến vào trong xe, cười hỏi: “Không chờ được nữa rồi?”

“Nói nhảm, cơm trưa em còn không ăn.” Nhậm Tử Tuyền ngồi ở sau tìm kiếm xem có lương khô gì để cậu lấp bụng trước không, kết quả là không tìm được đồ ăn, nhưng lại tìm được một lễ hộp đã bao gói hết sức tinh mỹ hoa quý.

“Đây là đồ gì? D-i-o-r…?” Cậu cầm lấy cái hộp trái nhìn phải xem, nhưng không nhìn ra được gì.

Tiêu Trí liều mình nhịn xuống ý cười mãnh liệt, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh lên tiếng: “Cái này… là đưa cho em.”

“Cho em? Vậy em có thể mở ra nhìn xem nhỉ?” Nhậm Tử Tuyền bê cái hộp lên muốn thử ── bao gói đẹp như thế này, nhất định là đồ tốt!

“… Vì an toàn tính mạng chúng ta và người khác, em về đến nhà rồi nhìn đi.” ── anh phải xác định Nhậm Tử Tuyền xem xong có thể nổi bão hay không, tiếp đó trực tiếp tiêu diệt bên trong chiếc xe này…

Nhưng, hủy xe nghiêm trọng, hủy nhà, hình như nghiêm trọng hơn.

Lại nói Nhậm Tử Tuyền vừa đến nhà đã mở cái hộp kia, lấy đồ bên trong ra, tiếp theo…

“Tiêu! Trí!!” Tiêu gia bộc phát ra một tiếng gầm giận dữ kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, Trái Đất cũng muốn rung lắc chấn động!

Tiêu Trí suy nghĩ địa hình bao quanh ── anh nên ven theo tuyến đường nào để chạy trốn mới có thể bảo đảm không bị con báo nhỏ đang nổi bão này làm bị thương nhỉ?

“Cái này là cái gì?! A?” Nhậm Tử Tuyền cả người phát tán ra sát khí nồng đậm, trong tay run rẩy cầm một bộ dạ phục màu đen đại khí xinh đẹp. Nhìn kỹ ── thiết kế cổ rộng đường viền lá sen, phần vai bên trái khảm kim cương hoa văn dạ lan hương màu trắng, vạt váy từ màu đen dần dần đến màu xanh sậm, phập phồng phiêu đãng, những nếp gấp ở dưới ánh mặt trời hiển hiện ra một màu trắng bạc, giống như biển sâu trong bóng đêm thường mị hoặc mê người.

Váy có đẹp nữa, thì giờ phút này Nhậm Tử Tuyền xem ở trong mắt cũng chỉ có một cảm tưởng ── sấm chớp cuồn cuộn!!

Tiêu Trí cái đồ đàn ông sắc tâm không chết này, lại có thể vọng tưởng để đại gia cậu mặc nữ trang? Anh đi chết đi!

Nhậm Tử Tuyền bi thương lại buồn bực. Vốn vì Hiểu Hiểu, ba năm trung học cậu không dám để đầu tóc ngắn thoải mái mát mẻ. Tới đại học, thật vất vả mới được cắt tóc, Tiêu Trí lại dám vuốt mặt không nể mũi như thế, ngay cả nữ trang cũng lấy ra cho cậu!

“Khụ khụ, Tử Tuyền, em bình tĩnh trước đã.” Tiêu Trí hiếm khi xuất hiện một tia lúng túng. Nói anh không có tư tâm là giả, anh hận không thể ở trước mặt mọi người trên toàn thế giới tuyên bố thiếu niên này là sở hữu của mình, người khác muốn cũng không được.

Nhưng mà anh cũng không phải là người xúc động, mục đích làm như thế không gì ngoài hai điểm: điểm thứ nhất có thể đỗ lỗi cho hứng thú xấu xa không ai biết của Tiêu tổng, thứ hai chính là cho mọi người biết, Tiêu Trí anh là hoa đã có chủ!

“Cái đồ này chị em mặc còn được!” Nghe Tiêu Trí giải thích xong, trong tâm Nhậm Tử Tuyền tuy dễ chịu một chút, nhưng chủ yếu toàn bộ nam giới cũng không ai nguyện ý mặc nữ trang đi? Nếu là con gái mặc nam trang, những người khác có thể nói cô ta trung tính tiêu sái, con trai mặc nữ trang… đoán chắc những người khác sẽ chỉ biết nói hai chữ, bê đê!

Không không không, cậu tuyệt đối không muốn dính đến từ này! Cậu cũng không phải có thành kiến gì đối với văn hóa đặc thù của Thái Lan, nhưng không có nghĩa là bản thân cậu cũng muốn đi cái đường này.

Thấy Nhậm Tử Tuyền rõ ràng càng nghĩ càng thái quá, Tiêu Trí buồn cười lại nhẹ nhàng nói: “Nhiều nhất là hai giờ mà thôi.”

“Đây không phải là vấn đề thời gian, nếu bị người khác phát hiện, mặt mũi của em để ở đâu?”

“Sao lại bị người phát hiện được?” Tiêu Trí nhìn gần cậu ── ừ, ngũ quan tinh tế, mang thêm tóc giả không biết sẽ là cái dạng gì?

“Vì sao lại không? Phụ nữ không phải có, có, có…” Khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền đỏ bừng, cái từ đó có thế nào cũng không nói nên lời.

“Ngực.” Tiêu Trí tốt bụng tiếp lời.

“Đúng! Có ngực!”

“Cho nên tôi mới chọn kiểu dáng này.” Tiêu Trí ước chừng bộ y phục kia ── ven cổ áo có tầng tầng lớp lớp lá sen vừa vặn che được bộ ngực.

“Không không không…”

“Tử Tuyền,” Tiêu Trí đột nhiên nghiêm túc chăm chú nhìn cậu, ngữ khí thương cảm, “Tôi vẫn luôn lo lắng một chuyện.”

Lo lắng cái gì? 囧.

“Em còn trẻ tuổi như thế, nhưng mà tôi ──” Anh cười khổ một tiếng, trong ánh mắt toát ra một thoáng thương cảm khó thấy.

Nhậm Tử Tuyền tâm mềm nhũn, lập tức an ủi: “Anh còn chưa già, thật sự.”

“So với người sáu mươi tuổi tôi còn chưa già,” Tiêu Trí chậm rãi ôm lấy cậu, “… Nhưng tôi sợ tôi không giữ được em.”

Âm mưu, đây rõ ràng là âm mưu trần trụi!

Đáy lòng Nhậm Tử Tuyền hô to không được bị cái tên âm hiểm này lừa, nhưng ngữ khí của anh lại chân thành như thế thương yêu như thế, Nhậm Tử Tuyền vô cùng hiểu rõ bản thân chịu không nổi cái chiêu này của Tiêu Trí nhất.

Cằm Tiêu Trí gác ở trên vai Nhậm Tử Tuyền, ở góc độ đối phương không nhìn thấy được lộ ra một nụ cười chiến thắng.

“Được rồi…” Nhậm Tử Tuyền thở dài, cứ coi như chơi trò mặc đồ COSPLAY đi, dù sao cũng sẽ không gặp phải người quen… “Nhưng anh phải đáp ứng em một điều kiện.”

Cứ như vậy, bạn học Nhậm đơn thuần dễ lừa bị lão hồ ly Tiêu dụ dỗ mặc vào bộ dạ phục mà một khắc trước đó cậu còn hận đến ngứa răng.

── mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sau khi Nhậm Tử Tuyền mặc quần áo xong đứng ở trước gương, ngay cả chính cậu cũng hai mắt tỏa sáng.

Dáng người cao gầy được mặc bởi bộ trang phục màu đen, lướt qua đường cong lung linh của con gái, phong tư của thiếu niên lộ ra tuấn tú còn có phong tình khác.

Khung xương nam sinh thường lớn hơn so với nữ sinh, thiết kế hoàn mỹ của bộ lễ phục này đã che được mấy khuyết điểm đó.

Cuộn sóng màu nâu sậm khoác lên bả vai, choàng ở trên lưng, che đi một phần xương quai xanh cùng xương bả vai, mà thế này lại mang hiệu quả như ẩn như hiện, càng khiến người ta muốn tìm tòi đến cùng.

Nhậm Tử Tuyền nhăn lại ấn đường, sờ sờ hầu kết, “Ở đây…”

“Không cần lo lắng.” Tiêu Trí cười từ phía sau ôm lấy cậu, lúc rời khỏi, trên cổ Nhậm Tử Tuyền dĩ nhiên xuất hiện một cái khăn tơ màu đen.

Không mang trang sức gì, phong thái thân mình cậu đã đủ để khiến mọi người chú mục!

Nhậm Tử Tuyền cùng Nhậm Tử Giai nhìn vô cùng giống nhau, nhưng cho dù là cậu giờ phút này mặc nữ trang, Tiêu Trí vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là Nhậm Tử Tuyền.

Trong ánh mắt không có sự dịu dàng, lúc nâng tay nhấc chân không có loại tư thái ra vẻ ưu nhã như ở phụ nữ, thiếu niên anh khí là từ trong xương cốt phát tán ra ── đây là Tử Tuyền của anh, tình nhân độc nhất vô nhị của anh.

Tiêu Trí nhịn không được ôm chặt lấy cậu, sau một lúc lâu, giọng nói buồn bực của Nhậm Tử Tuyền từ trong lòng truyền tới: “Anh không phải đem em trở thành bà chị chứ?”

Tiêu Trí nhịn không được gõ đầu cậu, “Đoán mò cái gì.”

Nhậm Tử Tuyền cong khóe miệng. Cậu đương nhiên biết Tiêu Trí không phải loại người đó, nhưng thỉnh thoảng vui đùa một chút cũng không ảnh hưởng đến phong tình.

Sau đó Tiêu Trí mang Nhậm Tử Tuyền đi trang điểm kiểu tao nhã thịnh hành hiện thời, cứ giày vò như thế, cũng không sai biệt lắm tới thời gian yến hội.

Trước kia từng nghe nói qua cảnh tượng liên hoan của giới thượng lưu, Nhậm Tử Tuyền tuy tò mò, nhưng đích thân đến lại là một phen cảm thụ.

Hội trường bố trí khí thế phi phàm, mọi người ăn mặc sang trọng đi lại ở bên trong. Hoa tươi rượu ngon tùy thời có thể thấy, cốc rượu chạm nhau, tiếng nói cười vui vẻ ── mặc kệ có kín đáo thế nào, nhưng vào thời khắc này, bọn họ lộ ra sự tươi sáng mà xinh đẹp.

Lúc Tiểu Vương nhìn thấy người bên cạnh Tiêu tổng, nhất thời biểu tình như thấy quỷ ── người này nhìn quá giống Tiêu phu nhân tiền nhiệm! Nếu không phải khí chất khác hẳn, anh ta sẽ tưởng là cùng một người!

Tiêu tổng đáng thương, nhất định là chuyện cũ khó quên, cho nên tìm một người có dung mạo tương tự đi, ai…

Thế là ánh mắt Tiểu Vương nhìn Tiêu Trí nhiều hơn một tia thân thiết đồng tình.

Nhậm Tử Tuyền khoác lấy cánh tay Tiêu Trí, nhìn Tiêu Trí chào hỏi với người khác, lúc cần thiết, mình sẽ cười một cái ── giọng cậu là nam sinh chính tông, có thể không lên tiếng thì tuyệt đối không mở miệng.

Mọi người chỉ coi “bạn gái” của Tiêu tổng trời sanh tính thẹn thùng, lại thấy “cô nàng” có khí chất độc nhất, dáng người cao gầy, lại càng không giống những người phụ nữ khác trang điểm rất đậm, mà là mỹ mạo tự nhiên, một cái nhăn mày một nụ cười đều động lòng người, thường nhịn không được liếc nhìn về hướng “cô nàng” nhiều một chút, cho đến khi nhận lấy ánh mắt cảnh cáo lạnh như băng của Tiêu Trí mới dừng lại.

“Tử Tuyền, không ngờ mị lực của em lại lớn như thế.” Tiêu Trí ôm lấy cậu đi đến một góc của yến hội, cầm hai cái ly đựng rượu đỏ, đưa một trong số đó cho cậu.

“Đều do anh.” Nhậm Tử Tuyền hừ lạnh một tiếng, tiếp lấy rượu đỏ, ngẩng đầu, một hơi uống hết.

Đáng tiếc chiếc khăn tơ buộc xung quanh cổ cậu, nếu không Tiêu Trí sẽ nhìn thấy hầu kết xinh đẹp của Tử Tuyền thuận theo động tác nuốt xuống run rẩy lên xuống.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh nhất thời lửa nóng một trận, vội vã ra vẻ bình tĩnh dời tầm mắt đi.

Dáng vẻ này của Tử Tuyền… thật sự là khiến anh có chút không cầm giữ được.

Mặc dù trên tâm lý coi đối phương cũng cùng dạng là đàn ông như mình, anh tôn trọng cậu, yêu cậu, cho cậu toàn bộ sự thành thật mà anh có thể cho. Nhưng làm một người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công, lúc đối diện tình nhân, sâu thẳm trong nội tâm của anh luôn có một loại đen tối, dục vọng chinh phục cường thế. Cái loại tâm lý không thể bỏ lại không cách nào lờ đi, lúc tình hình tiến hành đến khi lửa nóng, luôn hoặc nhiều hoặc ít bộc phát ra.

Nghiêm Thiên Hoa ở trong yến hội tiếp khách khắp nơi, thấy được Tiêu Trí trong góc.

Ông đi qua, nói: “Tiêu tổng thật giữ chữ tín, quả nhiên không khiến tôi thất vọng.”

“Lần trước đã bỏ qua mặt mũi của tiền bối, lần này nói thế nào cũng phải đến.” Tiêu Trí cùng đối phương bắt tay.

Nghiêm Thiên Hoa tự nhiên chú ý tới người khoác lên cánh tay Tiêu Trí, nhìn rõ khuôn mặt của Nhậm Tử Tuyền, thì lặng đi một chút, “Đây là…”

Tiêu Trí thuận thế ôm lấy bả vai Nhậm Tử Tuyền, trong ánh mắt lộ ra sủng nịch, rồi sau đó hai vị giám đốc liền lòng hiểu mà không nói đều cười.

“Thì ra như thế! Đều nói nổi tiếng không bằng gặp mặt, hoan nghênh Tiêu phu nhân.”

Khóe miệng Nhậm Tử Tuyền co giật chỉ chốc lát, vươn tay bắt tay đối phương.

Tiêu phu nhân? ── đây là xưng hô quái quỷ gì?!

Nghiêm Thiên Hoa hàn huyên xong thì rời đi, trước khi rời khỏi còn quan tâm hai người chơi cho tận hứng.

Vừa nhấc đầu đã liếc thấy nụ cười đắc ý của Tiêu Trí, Nhậm Tử Tuyền hừ hai tiếng, “Anh có phải cao hứng quá sớm rồi không? Đừng quên việc anh đã đáp ứng với em.”

“Đương nhiên, 『Tiêu phu nhân』.”

Nhậm Tử Tuyền trong lòng buồn bực, trực tiếp nâng một cước, hung hăng giẫm lên mu bàn chân Tiêu Trí.

Tiêu Trí tự nhiên sẽ không để ý một cước tức giận này của Nhậm Tử Tuyền, đáy lòng anh đang cười rất thoải mái, cao hứng còn không kịp!

Hai người nắm tay ở trên yến hội ăn càng nhiều mỹ thực, kỳ thật phần lớn là Nhậm Tử Tuyền ăn, cậu không cần giao tiếp, đành phải đặt hết tinh lực đi lấp no bụng.

Có điều Tiêu Trí không đi trêu chọc người khác, không có nghĩa là người khác sẽ không trêu chọc anh.

Nhậm Tử Tuyền yên lặng nhìn một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đỏ lộ áo lót vẻ mặt vui mừng đi tới, thầm nghĩ: lại tới.

“Tiêu tổng, chào anh.” Đây là một giọng nữ hết sức hoa lệ ── hoa lệ như thế nào à? Cứ nghe giọng trên đài phát thanh sẽ biết.

“Lý tiểu thư.” Tiêu Trí lộ ra nụ cười mỉm lễ tiết ── mặc dù Nhậm Tử Tuyền biết đây là bất đắc dĩ, nhưng vẫn khó tránh khỏi sản sinh một chút phiền muộn khi anh cười với người khác.

“Không nghĩ tới Tiêu tổng cũng đến, thật là khéo.” Cũng không biết cô ta là cố tình hay vô tình, động tác ngón tay trượt qua trong lòng bàn tay Tiêu Trí lộ ra một tia mập mờ.

Trong lòng Nhậm Tử Tuyền nhất thời xuất hiện dục vọng độc chiếm, cậu lập tức thoải mái khoác bên Tiêu Trí, lạnh lùng nhìn qua hướng đối phương.

Lý tiểu thư không chút tránh né nhìn thẳng cậu, thấy bộ dạng đơn thuần của đối phương rõ ràng ra đời chưa lâu, liền khiêu khích cười, nói: “Tiêu tổng, vị này là?”

Tiêu Trí còn chưa kịp trả lời, một cô gái đã từ chỗ không xa chạy đến, thân mật giữ chặt tay Lý tiểu thư, xán lạn cười nói: “Chị, chị đang ở bên này làm gì thế? Em tìm chị rất lâu đó!”

Mí mắt cùng tâm tạng Nhậm Tử Tuyền trùng điệp nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu!

── Liên Vũ Phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.