Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 8: Đêm khuya yên tĩnh từ biệt gia đình




Đêm khuya yên tĩnh từ biệt gia đTrương Tử Tuấn lộ vẻ khó hiểu, lẳng lặng nhìn biểu muội đang yên lặng quỳ trước Phật, những lời vừa rồi của biểu muội không ngừng lọt vào tai gã. Gã cảm thấy dường như giữa bọn họ có một cây cầu, trên cầu đầy chướng ngại vật, nhất thời kéo khoảng cách của bọn họ ra xa, từ đó về sau, hắn không còn cảm thấy sự ấm áp từ biểu muội nữa. Trái tim gã bỏng rát từng cơn, rõ ràng mấy ngày trước biểu muội vẫn còn dịu dàng nương tựa vào gã, sao bệnh một trận liền thay đổi? Trong mấy ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Gã sống cùng biểu muội nhiều năm như vậy, yêu thích biểu muội bao nhiêu e là chỉ có mình gã rõ nhất, vốn đã cho rằng nàng sẽ thành người của mình, lúc này đột nhiên nói với gã chuyện trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng không thể làm cùng nhau, bảo gã sao có thể cam lòng? Tuyệt không buông tay, “Dì ơi, dạo này biểu muội làm sao vậy ạ?”

Lý phu nhân thở dài một hơi, con gái bị làm sao người làm mẹ như bà cũng mờ mịt không rõ, khẳng định duy nhất là trái tim con gái đã thay đổi, có chủ kiến hơn trước kia, “Tử Tuấn, con rất thích Minh Kỳ phải không?”

Trương Tử Tuấn không do dự gật đầu, “Dì, tấm lòng của con với biểu muội, trước giờ chưa từng giấu giếm mọi người, con thật lòng muốn cưới muội ấy làm vợ, chỉ là không biết tại sao biểu muội lại đột nhiên không muốn gặp con nữa, lần trước con gặp muội ấy, muội ấy đâu như vậy.” Bọn họ dắt tay nhau đi dưới hàng liễu xanh, bọn họ ngọt ngào gắn bó, nồng nàn nhìn nhau, rõ ràng tất cả đều tốt đẹp như thế, sao lại đổi thay? Sau một đêm, biểu muội như biến thành một người khác.

“Làm khó cho con rồi, ta thay Minh Kỳ xin lỗi con, tính tình Minh Kỳ không phải con không biết, con hãy để nó yên tĩnh suy nghĩ, dồn ép quá trái lại sẽ không tốt, còn chuyện hôn sự của hai đứa, ta và Tấn Dương đều vui nếu việc thành.” Chỉ là vẫn cần con gái gật đầu mới được.

“Có câu nói này của dì, con yên tâm rồi, con nhất định sẽ giúp biểu muội tháo gỡ khúc mắc.” Trương Tử Tuấn thầm vui vẻ, trên mặt cũng lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Lúc Lý Minh Kỳ bước đến, Trương Tử Tuấn đang đùa chọc Lý phu nhân vui. Hắn khéo miệng, rất biết cách dỗ người, quanh năm lại ra ngoài học tập, kiến thức cũng uyên bác. Ở điểm này, Lý Minh Kỳ thừa nhận, hắn có chút bản lĩnh khiến người ta thích.

“Mẹ, chúng ta về phủ thôi, không cha lại lo lắng.” Lý Minh Kỳ cũng không muốn làm mẹ mình mất vui, chỉ là nàng càng không muốn làm khó bản thân, phải ở cùng với người mà nàng không thích.

“Ừm, được, Minh Kỳ, tâm tình đã đỡ hơn chưa?” Lý phu nhân nắm lấy tay con gái, quan sát một lượt, thật sự nhìn không ra là đang vui hay đang buồn.

“Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ cần cha mẹ khỏe mạnh bình an, mỗi ngày của con đều là những ngày tươi đẹp.” Lý Minh Kỳ rất ít khi nổi cáu với người khác, đối với người mà nàng không thích cũng chưa từng nói lời khích bác, nên ngươi đối xử với ta thế nào thì ta vẫn vậy. Chỉ có người rất thân thiết với nàng mới biết, đây là một loại coi thường rất lễ độ, cũng là một loại tự cô lập mình. Loại tính cách này tạo thành từ từ, nhất là sau khi song thân nàng qua đời. Cho nên Lý phu nhân thấy nàng cười cười nói nói, lời nói với Trương Tử Tuấn cũng không lạnh nhạt nữa, tưởng rằng hai người lại tốt đẹp rồi, cười mắng, “Miệng lưỡi trơn tru.”

Trên đường về Trương Tử Tuấn đè nén tâm tình, với ai cũng đều dùng vẻ mặt dịu dàng nho nhã lễ độ, sau khi tiễn người về phủ, liền lễ phép cáo từ, từ chối lời mời ở lại ăn tối của Lý phu nhân, Lý Minh Kỳ nhìn bóng lưng gã sải bước rời đi, trong lòng có nỗi đau không tên, không biết là đau vì ai.

Buổi tối, Lý Minh Kỳ đích thân xuống bếp nấu một bàn thức ăn, lúc ăn cơm, lại tự mình bới cơm, gắp thức ăn cho cha mẹ.

“Minh Kỳ, hôm nay con làm sao vậy?” Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Lý phu nhân lộ vẻ nghi ngờ, cảm thấy con gái có chút không bình thường.

“Mẹ, hôm nay con gái lên chùa dâng hương, cảm khái rất nhiều, lại thấy tóc mai của cha đã thêm sợi bạc, trong lòng con càng chua xót. Mấy năm nay con khiến hai người hao tổn không ít tâm tư, lại luôn cảm thấy là chuyện đương nhiên. Giờ ngẫm lại, con thật không xứng đáng.” Lý Minh Kỳ vốn muốn nói mấy lời vui vẻ, nhưng những lời này mới chính là nỗi lòng của nàng, lại nghĩ mình sắp phải rời khỏi nhà, sẽ khiến cha mẹ lo lắng sợ hãi, lòng nàng liền áy náy không yên.

“Phu nhân, con gái chúng ta thực sự trưởng thành rồi, ừm, ngon, tay nghề của con gái ta đúng là tốt.” Lý Tấn Dương thấy đôi mắt phu nhân ửng đỏ, vội vàng gắp một đũa thức ăn, “Phu nhân, phu nhân, mau ăn cơm đi, Minh Kỳ à, cha mẹ tự hào về con.” Lý Tấn Dương nâng tay vỗ vỗ tay phu nhân, ý an ủi không nói cũng rõ.

“Cha, người yên tâm, sau này con gái nhất định sẽ hiếu kính hai người gấp bội.” Lý Minh Kỳ có chút nghẹn ngào, cúi đầu gắng gượng nhịn xuống.

“Con có lòng là tốt rồi, hơn anh trai con nhiều, cả nửa năm cũng không viết thư về nhà, đến sinh thần của muội muội cũng quên luôn, còn phải để ta viết thư mời nó về.” Lý phu nhân ăn thức ăn con gái làm, trong lòng ngọt ngào vô hạn, duy nhất không vui chính là con trai lớn không có mặt, đến lúc nào cả nhà mới có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên đây.

“Ca ca bận mà cha, nói không chừng năm nay ca về còn dắt theo cả chị dâu về ấy chứ”. Lý Minh Kỳ đã hơn nửa năm không gặp anh trai, cũng không biết anh trai hiện giờ ra sao. Biết rằng mình cũng rời đi, cha mẹ sẽ càng cô đơn trống vắng.

“Hừ, nó sao.” Lý lão gia cười nhạo một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Bữa ăn này xem như hòa thuận, chỉ là Lý Minh Kỳ có tâm sự, ăn cái gì cũng không nhớ nữa, chỉ cảm thấy nhạt hơn nước ốc.

Người hầu dọn bàn, Lý lão gia cùng Lý phu nhân dắt nhau ra hoa viên đi dạo tiêu cơm. Lý Minh Kỳ đứng ở hành lang lặng lẽ nhìn hồi lâu, nhìn cha mẹ dắt tay nhau, nhìn một cánh tay cha ôm mẹ. Khóe mắt nàng ươn ướt, đó là nguyện vọng kiếp trước của nàng, đầu bạc không chia lìa, đáng tiếc mình không phải là mẹ, Trương Tử Tuấn cũng không phải là cha.

Lý Minh Kỳ khắc sâu bóng dáng cha mẹ vào trong trí nhớ, tạc vào trong tim, rồi mới quay người trở về phòng mình.

Đêm khuya tĩnh lặng, Lý Minh Kỳ đứng dậy khỏi giường, nương theo ánh trăng mờ nhạt, mặc quần áo nam tử, búi kiểu tóc nam tử. Mặc xong quần áo, bắt đầu tô phẩm màu lên mặt. Ánh sáng lờ mờ, chỉ bôi trát đại khái một lúc. Ngay sau đó lấy một cái bình nhỏ trong hộp trang sức giấu trong tường kép, trong bình có ba viên thuốc sáp, nàng lấy một viên, mở ra, bên trong là một cái mặt nạ da người rất mỏng. Nàng mở mặt nạ da người ra, phủ lên mặt, tỉ mỉ vuốt nhẹ.

Mặt nạ da người này làm rất thật, đến cả lớp da trên cổ cũng bị che đi, còn lộ ra yết hầu của nam tử. Không lâu sau nữ tử trong gương liền biến thành một nam tử có diện mạo bình thường, trên mặt không có nét nào đặc biệt, là loại người nhìn qua sẽ lập tức quên ngay.

Lý Minh Kỳ rất hài lòng, cuối cùng lại bôi phẩm màu lên bàn tay và cánh tay, soi gương lần nữa, thấy không còn gì bất ổn nữa mới nhìn gương gật đầu. Thuật dịch dung này là do sư phụ Bách Biến lão nhân của ca ca dạy cho nàng, nàng chỉ học được sơ sơ, cuối cùng cứng rắn dọa chết cầu xin ca ca làm cho ba cái mặt nạ tốt này, vốn muốn giữ lại để chơi, không ngờ giờ lại phát huy công dụng.

Mọi thứ chỉnh đốn xong xuôi, nàng khoác bọc hành lý đã thu xếp trước đó, nhìn ngọc bội đã theo nàng mười mấy năm đang nằm ở trên bàn, do dự mãi, rốt cuộc vẫn đeo lên người, cuối cùng lưu luyến nhìn một lượt ngôi nhà mình đã sống hơn mười năm, để lại một phong thư, trèo tường mà đi. ình​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.