Ánh trăng trong suốt soi nghiêng xuống, vài tiếng chim kêu, một ít lá rụng theo làn gió, gió đêm ngẫu nhiên mang đến từng đợt hương
hoa, rượu thơm trong mát, hẳn sẽ là một buổi tối tốt đẹp thanh
tĩnh nhàn hạ biết bao? Nhưng sao lại có nhiều âm mưu đến vậy?
Quân Nho thầm than thở, tiếp đó vươn người đứng dậy, khẽ siết
chén rượu Dạ Quang trong tay, chất lỏng trong chén dao động theo
động tác của hắn ta, từ từ gợn sóng, xoay tròn một vòng quanh
miệng chén cuối cùng tĩnh lặng trở lại.
Quân Nho sóng vai đứng cùng nam tử áo lam, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười khổ: “Ngạn Khanh, sao phải tự làm khổ mình? Đệ nhẫn tâm nhìn nàng bị thương sao? Kết quả người đau chẳng phải vẫn là đệ
sao?”
”Tô Diễn đã đi rồi.” Sáng sớm Trầm Ngạn Khanh đã xuất phát,
chạng vạng liền về đến. Hắn đã đứng ở nơi này rất lâu, ánh
mắt vẫn luôn nhìn về phương ấy, có lẽ người khác không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng Quân Nho biết.
”Hẳn đệ cũng biết tình cảm của Tô Diễn với tiểu sư muội, nếu đệ
ấy không ngăn cản thì sao?” Quân Nho hỏi có chút không xác định,
đồng thời hắn ta cũng không đoán được tâm tư của vị tiểu sư đệ
này.
Trầm Ngạn Khanh thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn hắn ta, thấy
rượu ngon sóng sánh trong chén, nhe răng nở nụ cười hiếm có: “Vầng
trăng sáng tỏ, hiếm khi đệ mới có hứng thú một hôm, Quân Nho, huynh và đệ, không say không ngừng.” Những việc không muốn cho người khác biết, thì ai cũng đừng hòng biết được.
Quân Nho thở dài, đưa chén rượu trong tay tới: “Đệ đang giở thủ
đoạn gì vậy?” Quân Nho cũng không ngốc, chỉ nghĩ một chút liền
hiểu rõ vài phần, “Đệ bảo Thiển Ảnh đi để làm gì? Ngạn Khanh, đệ muốn thả chim về rừng ư?”
”Nàng khao khát tự do, tạm thời đệ sẽ cho nàng tự do.” Trầm Ngạn Khanh nhìn ngón tay thon dài trơn bóng của mình, tay phải hơi
nắm chặt, chén Dạ Quang trong tay vỡ vụn thành bột, rượu lại vẫn
chậm rãi sóng sánh trên thành chén, nhìn thấy mà ánh mắt Quân Nho
tối lại, “Ngạn Khanh, đệ lại đột phá rồi?”
”Đúng vậy, vượt qua trận hiểm nghèo này, công pháp đúng đã
tiến triển rất nhanh ngày đi nghìn dặm. Quân Nho, cơ thể đệ không
còn nguy cơ phát bệnh nữa, có nhiều thời gian để cùng nàng
vượt qua chướng ngại kia.”
Nụ cười của Trầm Ngạn Khanh khiến đáy lòng Quân Nho chợt lạnh, sao
sư tử lại thích thỏ trắng? Mà con thỏ trắng nhỏ này lại trời sinh
khăng khăng không chịu thỏa hiệp. Lý Minh Kỳ ơi Lý Minh Kỳ, hy
vọng nàng có thể sáng suốt một chút, đừng vọng tưởng trốn
thoát, môi mỏng mấp máy, cuối cùng cũng không cầu xin cho nàng,
ngược lại hỏi: “Tiểu sư muội bên đó, đệ tính thế nào?”
Tay phải Trầm Ngạn Khanh nắm chặt, rượu lỏng lập tức hóa thành
một làn sương trắng, theo cửa sổ bay ra ngoài, “Chút nữa Tô Diễn
quay lại, hãy bảo huynh ấy tới gặp đệ. Yên tâm đi, đệ sẽ không khiến
các huynh khó xử.”
Quân Nho vừa nghe liền hiểu: “Nhiễm Thu, đừng quỳ ngơ ra ở đây nữa, mau đi xem xem, nếu Tam gia đã quay lại thì bảo ngài ấy trực tiếp
đến đây.”
Từ lúc hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, Nhiễm Thu liền
quỳ ngồi phía sau bàn Bát Tiên, cúi đầu che tai, muốn sống lâu
một chút, có mấy lời không nên nghe, lúc này nghe thấy lời của
công tử mình, như được đại xá, dập đầu hành lễ, “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Bước sen nhẹ nhàng, rõ ràng là bên hông có treo một cái
lục lạc, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
”Thị nữ này huynh dạy không tồi.” Trầm Ngạn Khanh ngồi xuống
trước bàn, cười khen một câu, chỉ là trong cặp mắt kia hiện lên sự hứng thú, không biết lại đang mưu tính điều gì.
Quân Nho rất ít khi nghe hắn khen ai, rất hào phóng nói: “Nếu đệ thích, liền tặng cho đệ.”
Trầm Ngạn Khanh hời hợt hớp một ngụm rượu: “Tặng thì không cần, nếu huynh không tiếc, đệ muốn mượn vài ngày.”
Quân Nho cười gật đầu: “Không thành vấn đề, đợi nàng ta quay
lại, ta liền bảo nàng ta nghe theo lời đệ sai bảo.” Tiếp đến vội
chuyển đề tài, hỏi: “Ngạn Khanh, hôm nay đệ vội vã quay về là
vì muốn chơi đùa với người yêu mến?”
”Không chỉ vì thế, trên đường mắt thấy tai nghe một việc, Lâm Mộc Sâm của Cửu Hoa cung muốn tổ chức đại thọ sáu mươi, hiện đang phát thiếp mời khắp võ lâm. Những năm qua lão
sống quá thoải mái rồi, hôm đó đệ muốn đến thăm.” Lời nói thật
rất thờ ơ, chỉ là đôi mày kiếm kia lại như gươm sắc tuốt vỏ, tỏa
sát khí nồng đậm.
”Cũng tốt, Vô Trần cung chưa từng rời khỏi Kỳ Sơn, người đời vẫn ít biết đến, mượn cơ hội này cũng có thể xuất thế ngang trời. Vậy những nơi khác, đệ cũng muốn tự ra tay ư?” Quân Nho nhíu mày suy
tư một chút, thân thể quý giá, cần phải cẩn thận.
Trầm Ngạn Khanh tự rót cho mình một chén rượu, mặt giãn ra
nói: “Đệ còn có chuyện thú vị muốn làm, việc này liền giao
cho Tô Diễn, xem như huynh ấy trừng phạt, dọn dẹp thay tiểu sư
muội.”
Bạch Hổ đường vốn chịu trách nhiệm sát phạt, Ngạn Khanh, huynh vốn nghĩ lòng đệ có chút thiên vị, xem ra, ta đã trách lầm đệ rồi.”
Trầm Ngạn Khanh không đón nhận lời của Quân Nho, hắn vẫn còn tim sao? “Quân Nho, đã tìm được thứ đệ cần chưa?”
”Tứ gia đã căn dặn, nào dám không dốc sức chứ. Đây, mọi thứ đều ở
trong hộp.” Quân Nho trêu chọc một câu, đẩy cái hộp nhỏ trên bàn
tới gần Trầm Ngạn Khanh.
Trầm Ngạn Khanh mở hộp, lấy vòng trang sức bên trong ra, là hai
quả chuông Ngọc xinh xắn mới lạ tách biệt, to cỡ ngón cái, đính trên
lắc tay, có thể nới lỏng hay siết chặt, hắn lắc lắc, trong trẻo dễ nghe, “Không tệ, cảm tạ.”
Quân Nho vội xua tay: “Đừng nói cảm ơn, ta không nhận nổi. Chỉ là, Ngạn Khanh, đệ có thể thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta
không? Người đã bị đệ thả đi, đệ còn cần nó làm gì?”
Trầm Ngạn Khanh ngắm nghía một lúc rồi nhét vào lòng, mắt sâu như
biển, thản nhiên nói: “Không lâu nữa sẽ dùng tới.” Hắn từng
nói, kiên nhẫn của hắn có hạn, vì đạt được mục đích, sử
dụng một ít thủ đoạn hẳn cũng không đáng trách.
Quân Nho thật tò mò, rốt cuộc vì sao người này lại thích Lý
Minh Kỳ? Nàng có chỗ nào hấp dẫn hắn? Khiến hắn không từ thủ
đoạn muốn có được? Cũng không biết đây là phúc hay là họa của
nàng. Chỉ có thể nói đều do duyên số, trải qua mấy ngày tiếp
xúc ngắn ngủi, cảm nhận của hắn ta đối với Lý Minh Kỳ cũng
không tệ lắm, chỉ không thích tính tình kiên cường không chịu
thua của nàng, đây không phải là tự làm khó mình sao?
Trầm Ngạn Khanh nhìn hắn một cái: “Sao vậy? Đang nghĩ gì ư?”
Quân Nho có chút rối rắm, lại không muốn giấu giếm hắn điều
gì, “Tính tình Lý cô nương quả cần mài giũa, chỉ là ta cảm thấy đã mắc nợ nàng ấy, lại không biết nên đền bù thế nào.”
”Đẩy dê vào miệng cọp?” Trầm Ngạn Khanh cong khóe môi, “Chuyện
này, đệ còn chưa cảm tạ huynh, hôm đó huynh làm không tệ.” Chỉ là
không nên ôm nàng, tình thế ấy có thể tha thứ, đệ ghi nợ trước,
lần sau sẽ thanh toán với huynh.
Quân Nho ho khan một tiếng, che dấu sự gượng gạo của mình, thật hận
mình đã vạch áo cho người xem lưng, “Ngạn Khanh, đệ đừng tức
giận, ta nhận lỗi với đệ tại đây.” Nói rồi cầm bình rót rượu,
tự phạt liền ba chén, mạnh mẽ nuốt xuống, gương mặt tuấn tú nho nhã ửng hồng, nhìn thấy mà Trầm Ngạn Khanh hết sức hài lòng.
Chậm rãi thưởng thức, một bình rượu đã thấy đáy.
Nhiễm Thu vừa vào cửa liền mang theo mùi hương ấm áp vào phòng, “Bẩm công tử, Nhị gia và Tam gia đã về tới.”
Quân Nho phất tay áo, căn dặn: “Nhiễm Thu, mấy ngày nữa ngươi tạm
thời theo hầu nghe cung chủ sai bảo, lúc nào ngài ấy cho rời đi,
ngươi lại quay về, hiểu chưa?” Đồng thời cũng thầm than, quả
nhiên con cá nhỏ đã rỉa mồi bỏ chạy, chạy đi, chạy đi, chạy càng xa càng tốt.
Nhiễm Thu thắc mắc liếc nhìn công tử nhà mình, lại biết có một
số việc người hầu như mình không thể nghi ngờ, nàng ta chỉnh trang y phục, hành lễ, “Nhiễm Thu bái kiến cung chủ, tùy ý cung chủ
sai bảo.”
”Ừ, đứng lên đi, ngày mai xuống núi cùng ta, ta có việc cần ngươi làm.”