Ánh trăng trải rộng trên con đường nhỏ trong rừng, ba tên áo đen
khiêng Lý Minh Kỳ rành đường rõ lối rời khỏi trang viên Bắc Sơn,
chạy băng băng một lúc trên con đường nhỏ đi xuống núi, nơi đường rẽ phía trước có một người đứng lặng thinh, xem ra đã đợi rất lâu rồi, đến gần nhìn rõ, còn ai ngoài Tô Diễn.
”Thả người xuống, hôm nay ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra,
bằng ngược lại, chớ trách ta xuống tay vô tình.” Tô Diễn lạnh
giọng quát.
Lý Minh Kỳ loáng thoáng nghe thấy giọng của Tô Diễn, tâm tình thả lỏng đồng thời lại nổi lên tâm tư khác, nói là giận dỗi cũng
tốt, là trốn tránh cũng được, nàng chỉ không muốn Trầm Ngạn
Khanh quá hài lòng vừa ý.
”Nghe đồn Tô Đường chủ chưa bao giờ giết nữ nhân. Hơn nữa, đây
chỉ là một dân nữ bình thường mà thôi, sao các hạ phải tức
giận đến vậy?” Người cầm đầu đè thấp giọng, cẩn thận đề phòng
nhìn nam tử trước mắt.
”Hừ, tự tìm đường chết.” Tô Diễn không nói lời vô nghĩa nữa, chân
bước theo hình sao bắc đẩu, trực tiếp ra tay, hai trong ba tên áo đen
đỡ đòn, tên còn lại khiêng Lý Minh Kỳ bỏ chạy, ả cũng biết hai
đồng bọn của mình không chống đỡ được bao lâu, liền bỏ qua đường lớn, chui vào rừng cây bên cạnh.
Trong rừng cây cối um tùm, rất nhanh liền che khuất thế giới bên
ngoài, nữ tử áo đen chỉ chú ý đến Tô Diễn, không ngờ Lý Minh Kỳ lại
đột nhiên làm loạn.
Lý Minh Kỳ vọt người nhảy xuống đất, tạo thành thế nửa ngồi, tay
phải vung một thanh đoản kiếm tinh xảo lên, trên đoản kiếm còn vương
dòng máu nóng. Mấy ngày này, Trầm Ngạn Khanh luôn dạy cho nàng vài chiêu thức thực dụng, chủ yếu là một chiêu trúng ngay chỗ hiểm,
khiến kẻ địch mất khả năng phản kháng.
Nữ tử áo đen ôm cái gáy đẫm máu, lộ vẻ không thể tin: “Ngươi.....”
Lời còn chưa dứt, Lý Minh Kỳ lần nữa tiếp cận, nhấc chân khụy
gối trực tiếp tấn công vào bụng dưới của ả, lúc ả ta khom người
ôm bụng đau đớn, khuỷ tay nàng vụt xuống, đánh người ngất xỉu.
Lý Minh Kỳ không có thiện cảm gì với người bắt cóc mình, lúc này không giết ả ta xem như là đã nhân từ, bên tai tiếng đánh
nhau đã dứt, nàng biết rất nhanh Tô Diễn sẽ đuổi đến, không
chút do dự, cất đoản kiếm, trong tiếng lá cây xào xạc, tung người
chạy đi.
Tô Diễn tới rất nhanh, chỉ thấy bóng trắng biến mất khỏi tầm
mắt, không phải y không muốn chặn lại mà là bị người ngăn cản,
người vừa đến toàn thân đỏ rực, cười hết sức yêu nghiệt, trong
mắt Tô Diễn bộ dạng đó thật đáng đánh đòn, tức giận hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”
Nam tử áo đỏ cũng bày ra vẻ mặt muốn bị đánh: “Sợ đệ làm chuyện điên rồ.”
”Đệ có thể làm chuyện điên rồ gì chứ, sao huynh lại không cho đệ
đuổi theo? Huynh đi mà nói rõ với Ngạn Khanh.” Tô Diễn tức giận,
đá tỉnh nữ tử áo đen đang ngất xỉu.
”Khụ khụ, Quân Nho và Ngạn Khanh đang đợi chúng ta đến uống rượu, chúng ta đi thôi.”
Tô Diễn vừa nghĩ liền hiểu rõ ẩn ý trong đó: “Nếu chúng ta đưa
nàng về, có thể khiến nàng ta chịu chút ít khổ sở. Đến lúc đó
Ngạn Khanh cũng sẽ không thể nói thêm điều gì. Nhưng giờ huynh lại
cố ý thả nàng rời đi, vậy tính là lỗi của ai đây?”
Phong Thiển Ảnh huýt sáo một tiếng: “Tam gia tốt của ta, ngài
đang không phục sao? Lỗi của ai ư, đương nhiên là lỗi của nàng.”
Chính nàng quyết định trốn đi, có liên quan gì đến gã sao?
”Cút, huynh đang suy nghĩ lung tung gì vậy, nàng ta đã không còn là
người ngoài.” Tâm tình Tô Diễn không tốt, cũng có chút lo lắng
cho an nguy của tiểu sư muội.
”Ta đang nghĩ, gần đây cuộc sống tĩnh lặng quá mức, thật vất vả mới có chút sóng gió, không thể cứ như vậy mà yên bình trở
lại. Chậc chậc, tiểu Diễn Diễn, dù đệ có đưa nàng về, đệ cảm
thấy nàng sẽ thấu hiểu nỗi lòng lo lắng của đệ sao? Sẽ biết ơn đệ
sao? Đừng đùa, nàng ta bị ép buộc đó, có thể thoát được lúc nào
thì thoát lúc ấy, đệ vẫn nên đặt tâm tư lên người tiểu sư muội đi,
cái vị lòng dạ thảnh thơi này đệ không chạm đến nổi đâu.” Phong Thiển
Ảnh trương cái vẻ mặt việc không liên quan đến mình nhơn nhơn đắc ý - rất đáng đánh đòn.
Tô Diễn liếc trắng mắt, y mà nói gì thì cái gã kia sẽ thao thao bất
tuyệt nói không ngừng, kiếm lạnh xẹt qua, dồn tức giận lên người nữ tử
áo đen, cười lạnh một tiếng: “Chết đến nơi, còn muốn chạy?”
Phong Thiển Ảnh ngồi chồm hổm xuống trước người ả, mắt phượng
đầy ý cười, lại là cười lạnh: “Ôi, Lý Minh Kỳ xuống tay thật độc,
đoản đao bóng loáng đâm vào, rút ra đầy máu, thật chẳng ngờ được.” Tay
gã đặt vào miệng vết thương sau cổ ả: “Gia hỏi ngươi, ai là chủ của
các ngươi? Các ngươi muốn bắt vị cô nương này đi đâu?”
Nữ tử áo đen quay đầu, lúc nhận nhiệm vụ nhóm người bọn ả đã sẵn
sàng đón nhận cái chết, lúc này dự tính xấu nhất đã thành hiện
thực, trừ im lặng còn có thể làm gì?
Phong Thiển Ảnh không thèm để ý đến thái độ của ả, ngón trỏ
và ngón giữa chụm lại, vuốt ve miệng vết thương: “Không nói cũng không sao, Gia thích nhất chính là thúc ép người khác.” Miệng gã
nói lời dịu dàng, tay lại đột nhiên dùng sức, ngón tay đâm sâu vào
máu thịt, phát ra tiếng vang như xé vải.
Nữ tử áo đen kêu thảm thiết, sắc mặt lập tức trắng bệch: “A....
Công tử, công tử, van xin ngài, đừng ép hỏi, ngài giết nô tỳ đi, giết nô tỳ đi.” Hai mắt mở thật to, mồ hôi lạnh chảy dọc theo
hai má, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
”Giết ngươi? Gia thích máu tanh. Ngươi đã một lòng muốn chết,
Gia giúp ngươi toại nguyện, Bạch Trản, ả là của mày.” Phong Thiển
Ảnh chùi chùi vết máu trên tay lên người ả, lộ vẻ chán ghét.
Trong rừng truyền đến tiếng hổ gầm, một con quái vật khổng lồ
cực kỳ hung ác nhào ra, cắn lên vai phải của ả, răng nanh cắm sâu
vào tận xương, hất đầu một cái là có thể cắn nát nửa người:“Không... Đừng, công tử, đừng, nô tỳ nói, nô tỳ nói, ngài muốn
biết gì, nô tỳ đều nói hết.” Nữ tử áo đen đau đớn, mồ hôi lạnh
thấm ướt toàn thân, đồng tử co lại vì sợ hãi.
Tô Diễn nhếch chân mày, hôm nay Thiển Ảnh có chút khác thường,
trước giờ chưa từng bạo lực đến vậy, bị cái gì kích thích rồi
sao?
”Ngươi chịu nói?” Phong Thiển Ảnh nhướng mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
”Nô tỳ nói... nô tỳ nói.” Nữ tử áo đen hoàn toàn ngây dại, chết
không đáng sợ, sống không bằng chết mới thật là kinh khủng.
Bạch Trản như có thể nghe hiểu tiếng người, nó thả lỏng răng,
móng vuốt vẫn đặt trên người ả. Phong Thiển Ảnh ung dung hỏi:“Vậy ngươi nói đi, chủ nhân của các ngươi là ai?”
”Nhị gia, ngài cần gì mà phải ép nô tỳ, nếu nô tỳ sự thật nói
ra, các ngài định sẽ làm gì? Nô tỳ chết không đáng tiếc, chỉ không thể làm hỏng tình cảm huynh muội của các ngài.” Lời này vừa
nói ra, xem như đã khai nhận.
”Ừm, ta thật tò mò, chủ tử của các ngươi định xử lý Lý Minh Kỳ
thế nào?” Phong Thiển Ảnh quả nhiên chẳng lộ ra chút bất ngờ
nào.
”Chủ tử... Chủ tử, người bảo bọn nô tỳ bán Lý cô nương vào Hoan
Hỷ cung. Nhị gia, Tam gia, nô tỳ tự biết mình không thể sống qua
đêm nay, các ngài hãy cho nô tỳ chết thoải mái đi.” Nữ tử áo đen
nằm trên mặt đất, gương mặt đầy nước mắt, cộng thêm nổi sợ cái
chết.
Mặt Tô Diễn tối sầm: “Lần này muội ấy làm quá rồi, Ngạn Khanh xử
lý thế nào đệ cũng sẽ không nhiều lời, muội ấy quả thật cần
phải nhớ lâu một chút.”
Phong Thiển Ảnh chỉ chỉ nữ tử buồn bã tuyệt vọng nằm trên mặt
đất: “Làm gì đây? Hình như bên kia còn hai người nữa, chúng ta
cũng không nên giằng co với họ.”
”Chủ tử phạm lỗi, nô tỳ cũng nên chịu phạt, cứ giết hết toàn bộ đi.” Gương mặt Tô Diễn lạnh băng, mỗi chữ đều nặng nề, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng thoải mái, trong mắt y, mạng người dường như vô cùng rẻ mạt.
”Giết gà dọa khỉ? Ta thích, đến lúc tiểu sư muội nổi đóa, đệ
ráng mà chịu đựng.” Phong Thiển Ảnh cười thờ ơ, thấy Tô Diễn đã
xoay người bước dọc con đường lên núi, gã hô lên: “Bạch Trản, bọn họ đều cho mày, làm gọn gàng một chút.” Bạch Trản gầm nhẹ một
tiếng, trước khi nữ tử áo đen kịp cắn lưỡi tự sát, tàn bạo cắn đứt cổ ả, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông trắng tuyết, ánh trăng chiếu rọi
vào đôi mắt trừng lớn - chết không nhắm mắt kia.