Ác Ma Doanh Địa

Chương 47: Nơi Không Có Mùa Xuân




Ông ta vừa dứt lời, tiệm rèn lại quay về với tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng rèn sắt nung đỏ trên trụ sắt vang lên không ngừng.

Không thể nào, lại nữa sao? Lại là kiểu NPC biến thái sở lập này. (lập: dựng cờ, đại ý là phát động một sự kiện quan trọng.)

Ông bác à, thợ rèn trong tiệm rèn như ông không biết sửa vũ khí, kiêu căng như vậy ai mà đỡ cho nổi hả? Chẳng lẽ nếu tôi muốn sửa hai món đồ chơi vứt đi này thì lại phải nhận ủy thác sang trộm quần lót của bác gái nhà bên mới được hả?

Cái hệ thống này, dùmày có muốn tăng tính thú vị cho game thực sự không nên đùa như thế này đâu, đây rõ ràng không phải thú vị bình thường, mà là biến thái rồi đấy, có biết hay không hả?

“Cháu không muốn tiếp xúc thân mật thêm với các NPC trong trận doanh Ác Ma rồi, xin bác đấy, giúp cháu sửa đôi dao găm này đi mà.” Tiêu Phàm khổ sở van nài người thợ rèn vẫn đang chuyên chú làm việc.

Nghe được lời khẩn nài đầy tình cảm của Tiêu Phàm, người đàn ông kia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, gương mặt vô cảm đầy uy nghiêm nói: “Đã nói rồi, ta không biết sửa.”

“Đừng đùa cháu nữa được không, chỉ có món đồ hư này thôi, bậc thầy như bác sửa nó cũng chỉ cần một nhát búa, sao lại không đồng ý giúp cháu một chút thôi?” Tiêu Phàm nhìn người đàn ông vẫn mang vẻ mặt vô cảm, thực sự có chút sụp đổ rồi.“Không phải ta không bằng lòng giúp ngươi, là ta thật sự không biết sửa thứ này.” Người đàn ông ngừng vung búa, buồn rầu nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm vẫn nghĩ cái ông bác kiêu căng này còn đang đùa giỡn với mình, thật sự không nhịn được nữa: “Ông không thể sửa được trang bị, vậy ông mở tiệm rèn làm gì?!”

“Tiệm này không phải ta mở.”

Tiêu Phàm nổi giận đùng đùng, vẫn chưa nghe lọt tai lời ông bác kia vừa nói đã mở miệng đáp: “Đúng vậy, ông mở tiệm rèn thì chắc chắn phải biết sửa đồ trang bị chứ!” Chờ đến khi hoàn hồn thì, “A! Ông vừa nói gì?”

“Ta nói, tiệm này không phải ta mở.” Người đàn ông tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai.

“Vậy ai mở?” Tiêu Phàm đơ mặt ra.

“Kìa.” Người đàn ông chỉ vào giá vũ khí bên cạnh.

Tiêu Phàm nhìn thấy một người có làn da đen bóng, mặc một cái áo 3 lỗ trắng, trên vai vắt một chiếc khăn lông, vừa nhìn đã biết là thợ rèn truyền thống, đang ngã trên mặt đất.

Người đàn ông ấy trong tay còn cầm một vại rượu, tư thế ngủ say trên mặt đất từa tựa như lần đầu Tiêu Phàm gặp cha Bach, còn đang khe khẽ ngáy lên...

Ông bác ngã dưới đất trong lò rèn nghe Tiêu Phàm la lên thì tỉnh lại, nhìn thoáng quá hai khối đồng nát trên tay Tiêu Phàm rồi tiện tay móc ra một cây gậy sắt lớn: "Lúc..."

"Được rồi." Tiêu Phàm lấy bạc vụn ra đổi lấy hai dao găm bằng xương nhỏ, sau đó ngước mặt lên trời ngáp một cái, rồi lại ngã xuống đất.

Một loạt động tác vô cùng ăn khớp, vô cùng gọn gàng, không khác gì nước chảy mây trôi.

"Vậy là xong rồi, mẹ nó, mình vừa mới phí hết nhiều nước bọt như vậy cuối cùng làm cái gì không biết." Tiêu Phàm không chịu được hoàng loạt đả kích như vậy.

Đến giờ phút này hắn mới nhận ra, bát tự của tên thổ địa chắc chắn không hợp với hắn. Nói chính xác là số mệnh tương khắc, chỉ cần chỗ này có sự kiện gì là Tiêu Phàm cảm thấy hệ thống sẽ cưỡng ép phóng cho hắn một cái DeBuff hạ trí thống minh xuống.

Hắn ngây ngốc cầm hai cái chủy thủ đứng đó thật lâu, rồi bất đắc dĩ thở dài. Hắn phát hiện có lẽ hơi hắn thở dài cả đời cũng không bằng hai ngày này cộng lại ấy chứ.

Tiêu Phàm xoay người, đang chuẩn bị đi khỏi đó thì phát hiện người đàn ông đứng tuổi kia vẫn đang gõ leng keng leng keng bên cạnh lò lửa.

Tiêu Phàm nhớ lại vẻ mặt đần độn của mình lúc nãy, mặt lên đỏ lên, lúng túng đi tới: "Thật ngại quá, tôi không biết bác không phải ông chủ của tiệm rèn này."Người đứng tuổi đó thấy Tiêu Phàm trước mặt lễ phép nói xin lỗi thì dừng đôi bàn tay đang gõ gậy lại.

Người trẻ tuổi này trông cũng có tri thức, hiểu lễ nghĩa nhưng mà không biết bị cái gì chọc tới mà làm gì cũng nôn nôn nóng nóng như thế, trong lòng ắt hẳn cực kỳ bi quan, đã vậy mình coi như ban lòng tốt mà an ủi hắn ta một chút đi...

"Người trẻ tuổi này, mặc dù ông bác tôi đây không biết cậu đã gặp phải chuyện gì nhưng tôi hi vọng cậu có thể điều hòa lại tâm tính, vượt qua cửa ải khó khăn, đừng có mà cả ngày mang tâm trạng bi quan đi làm việc như vậy nữa, như thế chỉ tổ làm nhiều mà ăn công ít mà thôi." Người đứng tuổi thấm thía nói.

Tiêu Phàm nghe thấy lời an ủi thân thiết của người đứng tuổi thì cảm thấy vô cùng cảm kích nói: "Ông bác này, thì ra bác là là người chơi game hả, bác mà không nói câu nói này tôi còn tưởng rằng bác là NPC học việc của ông chủ tiệm rèn này rồi ấy chứ."

"Cháu cảm thấy bộ dạng của ta giống với mấy NPC cứng nhắc này lắm à?" Người đứng tuổi cười cười.

Hoàn toàn không giống, NPC ở đây đều khá có cá tính, cứng nhắc giống chú chỉ có thể là người chơi.

Nghĩ vậy nhưng miệng Tiêu Phàm vẫn phun ra một câu: "Không giống, chú hoạt bát hơn."

"Người trẻ tuổi, nhìn bộ dạng của cậu, chắc là gặp phải chuyện không hài lòng rồi hử?"

Đúng vậy, từ lúc Tiêu Phàm đăng nhập trò chơi đến giờ vẫn gặp phải những chuyện không vừa ý, chưa bao giờ ngừng luôn.

"Bác à, đừng gọi người trẻ tuổi này người tuổi trẻ nọ nữa, cháu cũng lớn rồi, gọi cháu là Tiểu Phàm là được rồi, gần đây đúng là việc gì của cháu cũng không như ý cả."

"Tiểu Phàm, không được rồi, tôi nói cậu, lúc còn trẻ ông bác đây lúc nào cũng cố hết sức mà tiến lên, nếu như chỉ gặp phải chút chuyện không như ý đã từ bỏ thì tôi cũng sẽ không có sự nghiệp như ngày hôm nay rồi." Người đứng tuổi khi nhắc đến sự nghiệp của mình thì có chút kiêu ngạo.

Tiêu Phàm thấy người đứng tuổi tự hào thì thầm nghĩ, sự nghiệp mà ông ta nói ở đây chắc là sự nghiệp trong hiện thực đây, nhìn ông ta chỉ là một người người chơi sinh hoạt mà đã sớm đạt tới cấp 10 và vào được thành Ác Ma Abaddon học tập kỹ nghệ rồi. Người bình thường không có bản lãnh sẽ không làm được, tên bạn thân Tiểu Bàn của mình trong trận doanh Thú Nhân bên kia đoán chừng còn chưa đạt đến cấp 10 đâu, mình cũng cố gắng lắm mới cao hơn ông bác này này hai cấp.

"Có thể thấy, bác chắc chắn là người thành công nha, trong trò chơi này, ngay cả nhiều người chơi chiến đấu cũng chưa đạt đến cấp 10, chứ đừng nói gì đến những người chơi sinh hoạt còn đang khổ sở vật lộn nghĩ cách học kỹ năng sinh hoạt ở thôn Tân Thủ kia, bác chỉ là một người chơi sinh hoạt mà đã đến nơi này học tập kỹ nghệ rèn đúc sớm như vậy." Tiêu Phàm cảm thấy rất khâm phục ông bác này.

"Có gì đâu, lúc trong Tân Thủ thôn ta có tìm được mấy người chơi có cấp bậc cao, hỏi bọn họ có tài khoản ngân hàng hay không, rồi chuyển cho chúng nó mấy vạn nhân dân tệ là liền đạt đến cấp 10 thôi à. Sau đó trở về đây thì NPC tiệm thợ rèn chả nhận ta làm đồ đệ nhưng ta cũng có thể lại tiếp tục chuyển cho bọn mang ta đi luyện cấp lúc trước kia chút tiền, chúng nó giúp ta tìm vật liệu để đưa cho tên NPC tiệm thợ rèn, đưa xong thì hắn bắt đầu dạy cho ta kỹ thuật rèn nghệ." Ông bác vừa cười hê hê vừa nói.

Tiêu Phàm nghe vậy thì hãi hùng khiếp vía, hóa ra là thế, thảo nào đẳng cấp của một người chơi sinh hoạt lại pờ rồ như vậy. Cách chơi cà chớn thế này thật giống người nào đó trong đội của hắn thiệt đó nha, nhân dân tệ cũng có thể tiêu theo đơn vị hàng vạn ha, có tiền là có thể xui ma khiến quỷ, người chơi trơ tráo khắc vàng lên mặt.

"Cho phép cháu nói nói thẳng, ông bác thật ra cũng luyện cấp từ từ cũng có thể đạt đến cấp này mà, làm gì phải tiêu nhiều tiền uổng phí như vậy chứ?"

"Ta học rèn đúc, chủ yếu cũng vì con gái mình, con gái ta cũng chơi trò chơi này, trang bị trong đợt open beta rất túng thiếu, nếu như ta có thể đúc được trang bị mà con bé thích, nó ắt hẳn là sẽ rất vui cho coi. Mà trong cuộc sống hiện thực, ta cũng rất bận, chỉ có thể dành ra mấy ngày để đăng nhập trò chơi, giải trí một chút. Đoán chừng sau này ta cũng không có thời gian chơi trò này nữa. Cũng may là kỹ năng thiên phú của ta là đề cao rèn đúc, chỉ cần nghĩ đến việc được rèn đúc cho nó, vì nó mà nỗ lực là có thể tăng xác suất thành công và phẩm chất. Nếu không ta thực sự chả có tự tin để mà chế tác ra vũ khí tốt cho con gái ta đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.