Ác Ma Doanh Địa

Chương 46: Thợ Rèn Kiêu Căng




Tiêu Phàm ngây như phỗng nhìn sắc mặt Lilith thay đổi nhanh như chớp, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên nhớ lại câu nói của Lilith khi lần đầu tiên gặp cô, rồi lại nhìn phản ứng này của cô, xem ra hắn bị đùa giỡn, đùa giỡn rồi... Đừng lo lắng, lúc nào mình cũng cô độc như vậy cũng rất nhàm chán.

Không thể nào, chẳng lẽ mọi chuyện lại là như vậy?

Quả nhiên...

“Ôi ôi, không chơi với cậu nữa, nhìn vẻ mặt của cậu kìa. Thấy cậu đáng yêu như vậy, tôi cho cậu đấy, đi báo cáo đi.”

Lilith lấy quần lót trong người ném về phía Tiêu Phàm. Trong thời gian ngắn đầu óc Tiêu Phàm hoàn toàn không tiêu hóa được những chuyện đang diễn ra, ngây người đứng nhìn vật thể lạ màu đen dần dần phóng đại rơi xuống trên mặt mình. Một mùi hương thơm bay vào trong mũi hắn.

Giống như tất cả máu trong người sôi trào lên trên não hắn, Tiêu Phàm suýt chút nữa ngất xỉu.

Hệ thống nhắc nhở: Hành động của người chơi đi ngược lại với hành vi của một thân sĩ, kỹ năng thân sĩ sở trường rơi xuống cấp F.

“Tôi không quan tâm, không muốn quan tâm nữa. Con mẹ nó, trận doanh Ác Ma này thật đáng sợ!” Tiêu Phàm co quắp cả người ngồi trên đất.

“Cẩm lấy đi báo cáo nhanh lên, dù sao thứ này cũng không có gì ghê gớm.” Lilith cảm thấy thân dưới vô cùng mát mẻ, nghịch ngợm đi ra ngoài.

Tiêu Phàm dùng mọi cách để hoàn thành cái nhiệm vụ ẩn nấp đầy khó khăn này, nhiều lần còn đối mặt với sinh tử. Không ngờ cuối cùng lại hoàn thành bằng cách này.

Tiêu Phàm cảm thấy bản thân đã bị đả kích nghiêm trọng, trí thông minh cũng bị đả kích rất nghiêm trọng. Rốt cuộc đám NPC trong trận doanh Ác Ma này bị cái gì vậy? Lilith có thể giống một cô gái chút được không? Thứ này có thể nói cho thì cho sao? Thần kinh của cô có thể chắc như vậy sao!

Bên trong quán rượi lão Bach của thành Abbadon, trận doanh Ác Ma...

“Không sai, chính là mùi này, không hổ là thằng nhóc mà tôi coi trọng, nhiệm vụ lần này được hoàn thành không tồi đâu.” Lão Bach hít một hơi thật sâu vào cái quần lót màu đen trên tay, vẻ mặt không biết nên nói là biến thái hay ghê tởm.

“Ồ? Còn có màu sắc nữa.” Giọng nói của lão Bach giống như rất vui vẻ.

Tiêu Phàm thấy màu sắc dính trên đó thì mặt đỏ lên. Vì lúc nó dính trên mặt hắn khiến hắn bị kích thích quá lớn, giống như máu trên cơ thể đều sôi trào lên trên đầu, mạch máu trong lỗ mũi cũng vì vậy mà vỡ tan, nên...

Vội cầm phần thưởng của nhiệm vụ, Tiêu Phàm nhanh chóng chạy khỏi quán rượu. Hắn hoàn toàn không muốn ở cùng một chỗ với đám NPC không bình thường này.

Hắn cũng không quan tâm lão lấy vật này làm gì. Dù sao Tiêu Phàm hắn cũng là người bình thường, hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của mấy kẻ trong trận doanh Ác Ma này, không phải sao...

Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt, thật sự rất mệt...

Sau khi thấy cấp độ của bản thân nhờ vào việc giúp Lilith đổ rượu và hoàn thành nhiệm vụ đê tiện của cha Bacz đã thăng lên cấp 12. Nhưng con đường lên cấp 12 này khiến Tiêu Phàm suýt nữa đã mất hết can đảm.

Nhớ đến nội dung mấy bộ tiểu thuyết võng du nổi tiếng trên mạng nhiều năm về trước, nhân vật chính trong tiểu thuyết đều xuất hiện chưa được bao nhiêu chữ đã nhận được thần khí thần sủng, toàn thân chấn động, mỹ nữ liền ngã vào vòng tay, thu nhận được mấy nghìn mấy vạn tiểu đệ, công phá thành trì ngược từ Trường Giang đánh đến Hoàng Hà, lại từ Hoàng Hà đánh ngược về Trường Giang, năng lực càng có thể lên trời xuống đất, hack từ đầu đến cuối.

Bây giờ đường đường chính chính bước vào trong game rồi, hắn mới phát hiện ra tiểu thuyết toàn là lừa gạt cả. Mấy cái thần khí thần sủng đều chưa từng thấy qua, qua qua lại lại toàn là cái gì mà dao gọt trái cây, gậy xương tím, búa, Lang Nha bổng, dao găm “cô gái dịu dàng”, còn có cặp gắp than “đặc sản Châu Phi” trong phó bản, đến bây giờ đồ phòng ngự còn chưa thấy đâu.

Đồ Long bảo đao đã hứa click vào sẽ tặng đâu? Vẫn nhớ bộ tiểu thuyết trên mạng còn có người cùng tên với mình, người ta còn có thể nuôi dưỡng bên trong nhẫn một ông thần, vậy thần của tôi ơi ông đang ở đâu thế hả?

Ầy, đều là Tiêu Phàm cả mà sao khác biệt lại lớn đến thế.

“Em vừa khóc vừa nói với tôi, tiểu thuyết chỉ là gạt người, tôi không thể nào là nhân vật chính thật sự...” (Nhịp điệu: phỏng theo “Đồng Thoại – Quang Lương”)

Tiêu Phàm chán nản hát lên khúc nhạc tự biên, hắn cảm thấy hắn phù hợp làm nhà thơ hơn mới phải.

Vương Duy ưu sầu vì không đạt được chí hướng, thế nên ông mới trở thành một nhà thơ nổi tiếng; Đỗ Phủ sầu não vì thất bại, thế nên ông trở thành một thi nhân nổi tiếng; Mạnh Hạo Nhiên buồn bã không đạt được chí hướng, vậy nên ông trở thành một thi sĩ nổi danh....

Tiêu Phàm hắn cũng hệt như vậy, nhưng vẫn không có thiên phú của thi sĩ nổi danh.

Cứ như vậy, người qua đường Tiêu Phàm chán nản bước đi trên con đường “Hoàng thổ Cao Pha”.

Khi đi ngang qua một căn nhà có treo trên cổng bảng hiệu tiệm rèn, Tiêu Phàm dừng bước.Nhớ đến năm đó bản thân trong giới game online anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, oai phong một cõi, nào ngờ đâu đến một ngày đăng nhập vào Tân Sinh lại bị phân vào trận doanh Ác Ma, trẻ không yêu già không thương, nghèo túng đến độ này.

Nếu có thể được đưa đến trận doanh của người bình thường, bản thân có thể sẽ không cần phải đi vào con đường làm trò chơi cho người khác, có thể chuyển qua con đường chơi game ban đầu chỉ thăng cấp, tăng kỹ thuật.

Tiêu Phàm lấy ra hai thanh dao găm “cô gái dịu dàng”, tuy phế phẩm vẫn là phế phẩm, nhưng vì để sinh tồn ở chốn rừng thiêng nước độc này, vẫn nên sửa vũ khí thì hơn.

Tiêu Phàm thở dài, đi vào.

“Keng! Keng! Keng!” Vừa bước vào trong tiệm đã nghe được tiếng rèn vang lên từng đợt.

Tiêu Phàm nhìn người đàn ông oai nghiêm trước mắt đang vung búa lên, dùng sức gõ, trong lòng thầm xúc động, trận doanh Ác Ma vẫn còn có NPC cần cù như thế này sao, đúng là hiếm thấy.

Có điều, NPC kiểu này ngoại hình rất phổ thông, những game thông thường đều thiết đặt thợ rèn của tiệm trên cơ bản đều có làn da ngăm đen bóng loáng, mặc một cái áo 3 lỗ màu trắng, trên vai tùy tiện vắt một chiếc khăn lông, mồ hôi đầm đìa vung một chiếc búa cỡ lớn.

Còn nhìn người này, trừ bỏ bộ dạng oai nghiêm ra, bất kể là khí chất hay động tác đều không hề mang đến cảm giác lỗ mãng của thợ rèn. Nhìn ông ta vung búa gõ lại khiến cho người khác cảm thấy có chút nhã nhặn, thật sự không hề hợp với bầu không khí của nghề thợ rèn.

Nhưng sau khi tiếp xúc qua nhiều NPC kỳ dị khác, Tiêu Phàm không còn dám xem thường người này, cũng không nghĩ đến sẽ giao lưu trao đổi tăng thêm giao tình, ai biết được trong đầu hắn có bệnh gì chứ.

Ngày trước, kiểu người chơi như Tiêu Phàm rất thích chủ động đi gia tăng mức độ tình cảm giữa mình và NPC. Thế nhưng ở đây thì thôi bỏ đi, hắn không muốn tự tìm thêm kích động. Tiêu Phàm hy vọng sau khi hắn luyện đến cấp 30, tư duy của bản thân vẫn còn được bình thường, không bị không khí nơi đây ăn mòn đi mất.

“Bác ơi, phiền bác giúp cháu sửa đôi dao găm này được không ạ?”

Tiêu Phàm nhỏ nhẹ lễ phép nói, tuy rằng không muốn trao đổi quá nhiều với NPC trước mắt, nhưng cũng không muốn phải rước thêm phiền toái,

Dù sao thì thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

Hai thanh dao găm này chỉ dùng trong lúc đánh quái ở hai khu vực trong phó bản Thung Lũng Rắn Cát thông thường, độ bền vẫn còn một chút, nhưng đã chuẩn bị rời thành luyện cấp thì vẫn nên chuẩn bị cho vẹn toàn.

Tuy hiện tại Tiêu Phàm khá nghèo túng, tâm tình tương đối bất ổn, thế nhưng sau khi Tiêu Phàm phát tiết xong sẽ điều hòa lại ngay. Bởi vì vẫn không hoàn toàn tuyệt vọng trong game này, vẫn còn một tia hy vọng tồn tại. Đó chính là sau cấp 30 các khu vực sẽ liên thông với nhau, sau đó có thể trở về trận doanh của người bình thường.

Cho nên hiện tại có khó khăn khổ cực thế nào cũng phải cắn răng kiên trì vượt qua.

“Không thể.” Người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn Tiêu Phàm, tiếp tục gõ búa.

Tia lửa vui vẻ nhảy múa theo từng nhát búa, ánh đỏ mờ mờ ánh lên gương Tiêu Phàm.

“Bác ơi, phiền bác sửa giúp cháu đôi dao găm này.” Tiêu Phàm không dám tin vào tai mình, lại một lần nữa lễ phép nói.

“Không được.” Người đàn ông cũng không tỏ vẻ bực bội gì, rất bình thản đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.