Ác Ma Doanh Địa

Chương 28: Rời đi




Từ lúc hắn ra lệnh cấm lui tới khiêu vũ này vào năm nhất đại học, chưa có ai dám không nể mặt tập đoàn Phương Thắng mà vi phạm mệnh lệnh này, kể cả giảng viên cũng không ngoại lệ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải một tên nhóc không biết trời cao đất dày dám can đảm ở trước mặt hắn ta công khai cùng hắn tranh bạn gái!

“Ai cho phép anh gọi tôi là Dao Dao!” Hàn Thi Dao nhìn thấy Phương Hạo Thiên tới trong lòng không tránh khỏi phiền muộn, phát hiện ra mình đã ngừng khiêu vũ mà vẫn giữ nguyên động tác nâng đỡ, Phương Hạo Thiên lại nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy hơi xấu hổ, liền lập tức thu tay lại.

Phương Hạo Thiên nhìn thấy động tác của Hàn Thi Dao trong lòng có loại cảm giác như đang bắt kẻ thông dâm, nói: “Dao Dao, sao em có thể như vậy! Còn mày nữa, tên nhóc thối tha này rốt cuộc là ai? Mày dám tiếp cận Hàn Thi Dao, phạm tội tày trời, có biết chữ chết viết như thế nào không hả?”

Tiêu Phàm nhìn sự uy hiếp hung tợn của người đàn ông trước mặt, đối với vai diễn không thể giải thích của hắn trong vở kịch máu chó này trong lòng có chút bùi ngùi.

Tiêu Phàm quét mắt nhìn tên đàn ông đang thở hổn hển tức giận trước mặt từ đầu tới chân, mắt nhìn người của Tiêu Phàm thật ra rất chuẩn, dù sao đi nữa hắn cũng đã ra xã hội lăn lộn một năm, mà yêu cầu về khả năng nhìn người đối với nhân viên bán hàng lại cực kỳ cao.

Từ một thân hàng hiệu đến khí chất trên người hắn ta.

Vừa nhìn liền biết không phải chỉ là một thiếu gia nhà giàu bình thường mà là thiếu gia của một tập đoàn lớn. Là người mà hắn không trêu chọc nổi, lần này phiền phức to, hắn cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết đô thị mạng, không dám đối chọi với hắn ta.

Đột nhiên khóe mắt hắn phát hiện túi quần Phương Hạo Thiên phồng lên, nhìn hình dạng có vẻ như là một hộp gì đó, bởi vì là quần hàng hiệu chú trọng nhất là hợp mốt nên túi quần được thiết kế không lớn lắm, bởi vậy miệng hộp thoáng lộ ra một chút, nhìn thấy màu sắc của cái hộp, trong lòng Tiêu Phàm liền tính toán.

“Ôi chao, là tôi có mắt như mù, không cẩn thận đắc tội với thiếu gia đây, tiểu nhân tại đây xin nhận lỗi với ngài.”

Phương Hạo Thiên vốn tưởng rằng nam sinh này dám làm trái lệnh cấm của hắn, lá gan phải rất lớn, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của tên nhóc này, hóa ra cũng chẳng có năng lực gì ghê gớm, nhưng mà tội chết có thể miễn tội sống khó tha, ai bảo hắn ta chiếm được tiện nghi mà mình không chiếm được chứ.

Hàn Thi Dao nhìn thấy biểu hiện của nam sinh này trong lòng nhất thời thất vọng, vốn tưởng rằng người ngay thẳng như anh ta có thể không giống với người khác, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là khuất phục trước thế lực.

Phương Hạo Thiên nhìn thấy vẻ mặt Hàn Thi Dao thay đổi, trong lòng thoáng cái khá hơn nhiều.

“Người thanh cao như thiếu gia, sao có thể so đo tính toán với dân chúng tầm thường như tôi được chứ, chỉ một món đồ vật trên người ngài cũng đều có thể tùy tiện đổi toàn bộ đồ trên người tôi rồi, đặc biệt là cái hộp được mệnh danh “Một đêm mười lần súng không ngã, cúc hoa bách chiến sắc vẫn son” xuân dược. Một hộp thần dược trị giá 998 tệ này không phải người thường như tôi có thể với tới, chỉ có người có khí chất vương giả như thiếu gia đây mới có thể dùng được. Nếu lúc còn sống tôi có thể may mắn có được một hộp tất nhiên sẽ luyến tiếc không dám sử dụng, chỉ có thể xem như gia bảo mà đem cất giữ thật tốt thôi.”

Không sai, Tiêu Phàm rất quen thuộc với thứ lộ ra từ trong túi quần của Phương Hạo Thiên. Trước đây, lúc Tiêu Phàm làm nhân viên bán hàng, đây chính là một trong số những sản phẩm cao cấp mà quản lý phân phát, viên xuân dược này cũng không phải loại chỉ có mã ngoài chỉ nhìn được mà không dùng được, dược hiệu thực đúng là rất tốt cho nên rất nổi tiếng. Lại thêm Tiêu Phàm ngày ngày rèn luyện tố chất nghề nghiệp, thành tích luôn luôn đứng đầu. Lúc đó, loại thiếu gia chuyên đốt tiền như Phương Hạo Thiên, hắn luôn một tay hốt trọn. Xuân dược này Tiêu Phàm đã bán qua mấy trăm chai, không quen mắt mới là chuyện lạ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Tiêu Phàm trên cơ bản liền có thể nhận ra sản phẩm này.

Trong túi quần chính là hộp “Vũ khí bí mật” Phương Hạo Thiên vốn tính toán mang theo “em gái” đến khách sạn đại chiến ba trăm hiệp, chẳng qua lúc trên đường nhận được điện thoại liền vội tới đây, sớm quên mất đem hộp này lấy ra, chẳng hiểu thế nào lại bị tên nam sinh trước mắt này nhắc đến.

Phương Hạo Thiên liền lập tức lúng túng, bây giờ lại là đang ở trước mặt Hàn Thi Dao, hắn vội nhìn qua Hàn Thi Dao, giải thích: “Dao Dao, em hãy nghe anh nói, mọi chuyện đều không phải như em nghĩ…”

“Cút, Dao Dao là để cho anh gọi sao?”

Trước kia không nhận ra nam sinh này đang làm gì, lúc này Hàn Thi Dao vừa nhìn liền hiểu. Nhưng mà Hàn Thi Dao nhìn thoáng qua vật lộ ra ngoài túi quần của Phương Hạo Thiên, thầm nghĩ không phải chỉ là một hộp gỗ thôi sao, cái gì mà xuân dược, nghĩ rằng nam sinh xa lạ này chỉ đang nói bừa, Phương Hạo Thiên cũng thật là, chỉ cần lấy ra xem không phải rõ ràng rồi sao, vẫn còn muốn giải thích gì chứ, thật là ngốc.

Cô đâu biết, Phương Hạo Thiên cũng không dám đem đồ vật trong túi lấy ra, lấy ra rồi cũng không biết nên giải thích thế nào.

Bây giờ Phương Hạo Thiên đang đưa lưng về phía Tiêu Phàm, hướng Hàn Thi Dao cuống quít giải thích, Tiêu Phàm thầm nghĩ nên thừa dịp hiện tại đi thôi, không đi thì liền gặp phiền phức.

Tiêu Phàm lén lút hướng về phía Hàn Thư Dao vẫy vẫy tay tạm biệt.

Hàn Thi Dao thấy động tác của Tiêu Phàm thì khẽ vuốt cằm, Phương Hạo Thiên liền chú ý tới, đang muốn xoay người lại, nhưng đúng lúc này tiếng quở trách của Hàn Thi Dao vang lên: “Phương Hạo Thiên ơi là Phương Hạo Thiên, bình thường nhìn anh là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, không ngờ anh lại là người như vậy!”

Hàn Thi Dao chỉ có thể giúp nam sinh này đến đây thôi, cô hiểu rõ gia thế Phương Hạo Thiên lớn, một sinh viên ăn mặc bình thường như Tiêu Phàm không thể đắc tội được, đáng tiếc còn chưa biết tên của anh ta, nhưng mà nếu anh ta là sinh viên ở đây nhất định sẽ còn có ngày gặp lại.

Phương Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy, cho dù bây giờ hắn ta có thể trốn thì như thế nào, hòa thượng có thể trốn nhưng mà chùa chiền cũng trốn được sao? Nếu là sinh viên trường này, hắn còn sợ không tìm được hắn ta sao? Đợi đấy mà xem. Việc cấp bách bây giờ không phải là đi bắt tên nam sinh kia báo thù rửa hận mà chính là che giấu việc trước đây, đừng để Hàn Thi Dao ấn tượng hắn ban ngày ban mặt lại làm loại chuyện kia.

Tiếc là cả hai người bọn họ đều hiểu lầm, Tiêu Phàm cũng không phải là sinh viên trường này.

Lúc này Tiêu Phàm đã tùy ý ra khỏi cổng trường rồi.

Làm trễ mất nhiều thời gian như vậy nên đi mua đồ ăn rồi, những chuyện ân oán của nhà giàu này người bình thường như hắn sao có thể xen vào được. Xem ra nơi này lần sau không thể đến nữa rồi, nếu không sẽ gặp phải phiền phúc, vốn còn muốn cùng người đẹp kia học thêm một chút, thật là đáng tiếc.

“Thi Dao! Phương Hạo Thiên, anh ở đây làm gì? Đã bảo anh không được phép làm phiền Thi Dao rồi mà, không nghe thấy hả?”

Một cô gái ăn mặc gợi cảm, nóng bỏng khiến người nhìn miệng đắng lưỡi khô đi đến.

Phương Hạo Thiên nhìn thấy người đến, liền yên tĩnh lại.

“Bảo anh đi ra ngoài, anh không nghe thấy sao?” Cô gái nhìn Phương Hạo Thiên không có ý tốt nói.

Phương Hạo Thiên thường ngày hung hăng vênh váo lại cứ vậy liền ngoan ngoan đi ra ngoài, cô gái này Phương Hạo Thiên cũng không dám trêu chọc.

“Phỉ Phỉ, cậu đến rồi.” Hàn Thi Dao cũng không để ý đến mồ hôi trên người chạy đến ôm lấy cô gái nóng bỏng kia, một hình ảnh vô cùng ướt át.

“Tên khốn Phương Hạo Thiên này tại sao lại ở đây? Còn nữa chị cậu đâu rồi, nếu chị cậu ở đây, cũng nhất định sẽ đuổi hắn ta ra ngoài, đã bảo cậu đừng lúc nào cũng hiền lành như vậy, phải cho hắn ta biết tay một chút.”

“Sau khi Tân Sinh mở máy chủ, chị của tớ vội vàng chơi game, lại nói, Phỉ Phỉ cậu có chơi Tân Sinh không? Đến trận doanh Tinh Linh đi, vào công hội Hoa Nguyệt của tụi tớ, công hội của tụi tớ chỉ nhận toàn người chơi nữ thôi.”

“Có chơi mà, tớ đang ở trận doanh Ác Ma không qua bên đó được, nhưng mà bên này cũng rất thú vị, tớ gặp được một gã rất thụ vị, hắn ta ở trong trò chơi bị một cái móng cừu đặt trên đầu, cảnh tượng đó buồn cười miễn bàn, đến bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn cười…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.