A Nam

Chương 27




Đi vài ngày công việc đã chồng chất. Thành Vân không nghỉ thêm một ngày nữa, sáng sớm hôm sau đã đến thẳng công ty. Công ty Thành Vân cách nhà Lý Vân Sùng khá xa, ở khu Phong Đài, bên cạnh công ty chính là bến xe đường dài, thường ngày lưu lượng người rất nhiều, sắp đến tết Nguyên Đán nên từ sớm đến tối bên ngoài bến xe luôn đông đúc.

Thành Vân thức dậy sớm, rửa mặt thay quần áo. Cả căn nhà rất yên tĩnh, Thành Vân đi xuống lầu gặp dì Hồng đang tưới cây, hỏi có bữa sáng chưa.

“Ôi sao cô lại dậy sớm vậy chứ?” – Dì Hồng kinh ngạc nói.

“Cháu muốn đến công ty một chuyến, trong nhà có gì ăn không, làm đại cho cháu ăn lót dạ trước.”

Phòng Lý Vân Sùng ở tầng ba, tuy cách khá xa không nghe thấy được nhưng Thành Vân vẫn bất giác hạ thấp giọng.

“Cô đợi Lý tiên sinh cùng ăn đi.” – Dì Hồng nói – “Tối qua cậu ấy đã dặn vậy rồi.”

Thành Vân cười cười: “Không cần đâu ạ.”.

Cô lục lọi ở tầng một một vòng, thế nhưng thường ngày Lý Vân Sùng quá chú ý đến phương diện ẩm thực, đừng nói là thực phẩm rác, ngay cả đồ ăn vặt cho đỡ buồn miệng cũng không có.

“Bánh hôm qua đâu?” – Thành Vân chỉ vào bàn trà.

“À, bánh Thôn Đạo Hương đó hôm qua cô Quách mang đến, tối qua trước khi lên lầu Lý tiên sinh đã bảo tôi vứt hết rồi.”

“…”

Thành Vân không nhịn được liếc trắng mắt rồi đi vào trong. Đẩy cửa ra, Thành Vân nhìn thấy gì đó, nhoẻn môi cười lên: “Tốt quá, để cháu tìm ra rồi nhé.”

Dì Hồng đi theo phía sau, vừa nhìn đồ Thành Vân cầm vội vàng ngăn cản.

“Ôi không được đâu cô Thành, đó là cho chim ăn.”

Thành Vân mở bánh bích quy ra: “Có sao đâu, món này do cháu mua mà.”

Vẻ mặt dì Hồng ảo  não: “Mấy con chim này rất tham ăn, tuy một tháng Lý tiên sinh cũng chỉ cho một miếng, nhưng dù sao cô Thành cũng không thể ăn được. Lý tiên sinh biết sẽ trách tôi đó.”

Tối hôm qua Thành Vân ăn không được no, nửa đêm đã đói bụng nhưng lười cử động nên không xuống giường. Bây giờ vất vả lắm mới tìm được bánh bích quy, làm sao mà chịu để xuống được.

“Yên tâm, anh ấy không trách dì đâu.” – Thành Vân cuốn bánh bích quy lại nhét vào túi xách, định mang theo ăn dọc đường – “Anh ấy cũng đã quen rồi.”

Ra cửa, tuyết đã ngừng rơi. Trận tuyết đêm qua không nhỏ, đã đóng một lớp thật dày trên mặt đất. Thành Vân ước tính nhiệt độ, cảm giác có lẽ là mười lăm mười sáu độ, bộ đồ này của cô vẫn có thể miễn cưỡng chống chịu được.

Cũng may là có xe. Đêm trước khi Thành Vân đi công tác ở nhà Lý Vân Sùng, xe cũng để ở đây. Cô mở cửa gara xe hơi ra, bên trong đậu một chiếc xe Lexus màu đen.

Bởi vì ra khỏi nhà sớm nên trên đường xe cộ còn thưa thớt. Thành Vân lái xe đến công ty đúng lúc gặp được hai nhân viên. Xuống xe chào hỏi xong, cô đi vào văn phòng của mình.

Công việc càng chất càng nhiều, Thành Vân lập bảng công tác xong, lại tuần tự giải quyết từng việc một. Hơn bảy giờ, nhân viên công ty lần lượt vào làm. Thành Vân cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, gọi một số nội bộ, chuông vừa đổ thì một người đàn ông đã bắt máy.

“Sếp ạ!”

Thành Vân nhìn món đồ trong tay, nói: “Tiểu Từ, đến đây một chút.”

Từ Chí Dũng lập tức đáp: “Dạ, đến ngay đây!”

Để điện thoại xuống, chưa đến nửa phút sau bên ngoài phòng làm việc đã nghe thấy tiếng chạy rầm rầm. Cửa bị gõ vang, Thành Vân kêu vào đi.

Từ Chí Dũng bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

“Sếp ạ!”

Năm nay Từ Chí Dũng hai mươi chín tuổi, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì đến công ty Thành Vân làm tổ trưởng bộ phận kỹ thuật. Nói là bộ phận kỹ thuật thật ra là khâu sửa chữa máy vi tính, thỉnh thoảng làm chút cập nhật và bảo vệ hệ thống, chuyên lo việc hậu cần.

Cậu ta đi đến trước mặt Thành Vân, mang một cặp kiếng thật dày, vóc dáng gầy nhom, trên mặt vừa nở nụ cười đã toàn là nếp nhăn.

Thành Vân cầm mấy tập báo cáo trong tay, không nói ngay lập tức. Từ Chí Dũng len lén liếc nhìn, là báo cáo nghiệp vụ mấy hôm trước.

“Sếp nghỉ phép vài ngày chơi có vui không?” – Từ Chí Dũng cất tiếng hỏi.

“Cũng tạm được.” – Thành Vân ngẩng đầu – “Thấy tôi có gầy đi không?”

“Gầy ạ!” – Từ Chí Dũng nói – “Bên ngoài ăn không ngon à?”

Thành Vân cười cười, bỏ đồ xuống: “Mấy ngày tôi không có ở đây, tình trạng công ty thế nào?”

Từ Chí Dũng vỗ tay một cái: “Tất cả đều thuận lợi.”

Thành Vân ngước mắt, nhìn cậu ta: “Có người nào đến tìm cậu không?”

Từ Chí Dũng không hiểu ra sao: “Ai tìm em? Không ai tìm em cả!”

Từ Chí Dũng cũng không phải là người mới ra đời, vừa nghe câu hỏi của Thành Vân đã cảm thấy có vấn đề. Thành Vân không nói tiếp, cho cậu ta thời gian nhớ lại.

“Ồ, đúng rồi sếp!” – Từ Chí Dũng nhớ ra gì đó, kề gần lại – “Mấy ngày hôm trước có người đến tổng công ty gây chuyện, chị có nghe nói không?”

Thành Vân lắc đầu: “Không. Chuyện lớn không?”

“Cũng  bình thường, nhưng vừa có chút manh mối đã bị nhấn chìm rồi.” – Từ Chí Dũng nói – “Quả thật là cố tình gây sự. Hiện tại đám ký giả này thích làm to chuyện nên cho người đến náo loạn. Náo loạn đúng chuyện thì là cứu giúp dân chúng, náo loạn sai chuyện bản thân cũng chẳng có tổn hại gì.”

Từ Chí Dũng hừ một tiếng: “Cứ như chúng ta không phải là người vậy!”

Thành Vân nói: “Cuối cùng giải quyết được chưa?”

“Giải quyết rồi ạ.” – Từ Chí Dũng xua xua tay như bất mãn – “Thật ra là do lễ tân không thành thạo nghiệp vụ, hình như do lãnh đạo cao cấp ra mặt, tra ra được thẻ bảo hiểm rồi cho rút.”

Thành Vân gật gật đầu: “Không ai tới công ty chúng ta à?”

“Có liên quan gì đến chúng ta đâu!” – Từ Chí Dũng cảm thấy Thành Vân băn khoăn dư thừa – “Chúng ta chỉ là đại lý cho công ty họ, họ mới là đầu tàu, muốn tìm cũng phải tìm bọn họ chứ.”

Thành Vân gật đầu: “Được rồi, mọi người đã cực khổ rồi, đi làm việc đi.”

Từ Chí Dũng rời khỏi văn phòng, Thành Vân tựa vào ghế xoay, cô quay nửa vòng rồi cầm lấy bảng biểu lên xem lần nữa. Tuy công việc chất đống nhưng làm nghiêm túc cũng giải quyết rất nhanh, chưa tới mười một giờ đã xử lý được hơn phân nửa. Cửa lại có người gõ, không đợi cô trả lời người đó đã mở thẳng ra đi vào.

Thành Vân cũng không ngẩng đầu lên: “Cô đến muộn rồi.”

Quách Giai cười toe toét đi đến, chiếc áo phao lông vũ khiến hình thể cô ta càng tròn trịa hơn. Thành Vân ngẩng đầu, nhìn thấy cô ta đang ôm bụng đi đến, nói: “Trộm mìn à?”

Quách Giai đi đến trước mặt Thành Vân, xoẹt một tiếng mở áo ra.

“Tén tén tén ten!”

Quách Giai vừa hát, bên trong áo vừa hiện ra một chiếc hộp. Thành Vân liếc mắt nhìn: ” Đồ gì đó?”

Quách Giai mở hộp ra, Thành Vân mới vừa nhìn thấy nắp đã bỏ đồ trên tay xuống.

“Đưa đây!”

Thành Vân lôi đồ trong hộp ra. Đó là một chai rượu không lớn, được đậy kín nắp, ngoài chai trơn nhẵn, không có nhãn hiệu gì.

Cô cầm lên ngửi thử: “Rượu gì vậy?”

Quách Giai ngồi đối diện Thành Vân, vỗ vỗ chai rượu nói: “Rượu sữa Mông Cổ nhà cậu ruột tôi ủ, lần trước không phải cô bảo tôi mang đến sao? Tôi vẫn nhớ mà!”

“Cô thật có lòng!” – Thành Vân cầm chai rượu lên nhìn tới nhìn lui.

Sở dĩ quan hệ Quách Giai và Thành Vân thân thiết chính xác là do rượu. Hai người phụ nữ này đều thích uống rượu, nhưng Lý Vân Sùng và Thôi Lợi Văn một người thì muốn dưỡng sinh, một người là bác sĩ, nên đều không cho họ uống. Hai người chỉ có thể lén lút uống bên ngoài cho đã ghiền thôi.

Thành Vân vỗ vỗ chai rượu: “Tối nay đến chỗ tôi đi.”

Quách Giai cười một tiếng, mắt cong mặt tròn: “Cứ quyết định vậy  nhé.”

“Đã nói với chồng cô chưa?”

“Hôm nay anh ấy trực ban, nói hay không đều như nhau.”

Thành Vân để chai rượu xuống, thuận miệng nói: “Bác sĩ đều bận mà, còn kiêm thêm chức giáo sư, kiếm cũng không ít đâu nhỉ!”

“Gom lại cũng đủ cho hai vợ chồng tôi trang trải.” – Quách Giai cười nói – “Ai cũng không thể sánh bằng Lý Vân Sùng được. Vả lại, bình thường chồng tôi cũng không cho tôi rêu rao với bên ngoài, dù sao khoa của anh ấy…”

Quách Giai híp mắt, nháy nháy với Thành Vân, ý là cô hiểu mà.

Thành Vân không cho cô ta mặt mũi: “Khoa gì?”

“Chậc, phụ khoa đó!” – Vẻ mặt Quách Giai hơi khoa trương – “Một người đàn ông làm giáo sư phụ khoa, nói ra có chút ngại chứ sao.”

Thành Vân cười, không tiếp lời cô ta.

Buổi chiều tan sở, tin nhắn của Lý Vân Sùng đúng lúc gửi đến, hỏi cô tối nay thế nào. Thành Vân nói cho ông biết muốn đi chơi với Quách Giai, Lý Vân Sùng nhắn lại bảo chú ý an toàn.

Thành Vân lái xe đưa Quách Giai trở về nhà mình. Nhà cô ở bên cạnh công viên Triều Dương, vị trí địa lý cực tốt không cao không thấp, khung cửa sổ sát đất khiến tầm mắt không bị ngăn trở, cũng không vì nhà nằm cao quá mà mơ hồ.

Có điều nhà Thành Vân chỉ bài trí đơn giản, thậm chí có thể nói là chẳng bài trí gì. Lúc Thành Vân mua nhà đã bảo người bài trí của công ty dọn hết đồ trong nhà ra. Ngoại trừ giường ra, nhà cô chẳng có vật dụng gì đáng kể. Đồ điện gia dụng đều chỉ trưng cho có. Căn nhà một trăm bảy, một trăm tám mươi mét vuông cứ thế bị Thành Vân biến thành giống như nhà kho. Người khác hỏi Thành Vân tại sao lại làm như vậy. Thành Vân nói: “Đồ đạc nhiều bất tiện.”

Lý Vân Sùng mặc kệ không hỏi đến hành động của Thành Vân, dù sao cô ở bên nhà ông còn nhiều hơn ở đây. Có điều là một lần ghé thăm, ông thật sự không nhịn được sai người mua vài bức tranh treo lên tường. Trong nháy mắt nhà kho đã biến thành phòng triển lãm nghệ thuật hiện đại.

Thành Vân và Quách Giai vào nhà, cô bật đèn lên, chỉnh điều hòa lên mức cao nhất.

“Qua đây nào!”

Thành Vân kêu Quách Giai đi đến cạnh cửa sổ sát đất ngồi xuống, ở đó có chiếc bàn tròn nhỏ, bên cạnh là hai chiếc ghế tròn tròn.

“Sao nhà của cô chẳng có chút hơi người nào hết vậy?” – Quách Giai đi đến – “Không đúng, cô nhìn cái ly này xem, đây là ly uống Champagne, nào có ai lấy ly này uống rượu trắng chứ!”

“Nếu không thì chỉ có chén thôi, cô muốn uống bằng chén tôi cũng không có ý kiến.”

“Thôi, uống bằng ly này đi vậy.”

Mỗi người uống nửa ly rượu, cả người đều nóng lên.

“Sảng khoái!” – Thành Vân cười nói – “Để tôi gọi điện thoại kêu vài món nhắm.”

“Mau gọi đi!”

Không tới mười phút, tiệm ăn đã đưa đồ đến. Thành Vân mở hộp ra, bỏ lên bàn, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Tuy Quách Giai thích uống rượu nhưng tửu lượng của cô ta không bằng Thành Vân. Vừa uống một ly rượu mặt đã đỏ rần lên. Chủ đề nói chuyện của hai người từ công việc đến sự nghiệp, đến gia đình, rồi đến đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Quách Giai than vãn hiện tại áp lực cuộc sống quá lớn, lại thảo luận đến việc xử lý quan hệ gia đình. Thành Vân bảo cô ta uống chậm thôi, lẳng lặng nghe cô ta càu nhàu.

“Tôi nói cô nghe, mấy đứa con gái bây giờ thật chả ra sao!” – Quách Giai lạnh mặt nhìn Thành Vân – “Cô biết không, y tá thực tập gọi điện thoại thẳng đến nhà tôi luôn.”

Thành Vân ngước mắt nhìn cô ta, không lên tiếng.

Quách Giai híp mắt: “Cô nói xem, bây giờ mấy con bé đó ti tiện lắm! Cũng không quan tâm đến người ta có gia đình hay chưa, vừa gặp là đã xin số điện thoại giống như là đời này chưa từng thấy đàn ông vậy. Còn có mấy bệnh nhân kia nữa, đã nằm trên giường bệnh rồi vẫn còn không quên xin Weixin. Cô nói xem bệnh thì chết luôn đi cho rồi đúng không? Nè, cô nói xem có đúng không hả?”

Thành Vân nhếch môi cười: “Chồng cô đẹp trai, tuổi lại không lớn, tay nghề lại cao. Có người thích cũng bình thường thôi. Cô phải thay đổi cách suy nghĩ đi, nhiều y tá bệnh nhân thích anh ta như vậy nhưng không phải là anh ta vẫn sống với cô sao!”

“Hứ!” – Quách Giai cười khẩy một tiếng, nhỏ giọng nói thầm – “Sống với tôi à, vì sao anh ấy kết hôn với tôi cô còn không biết sao?”

“Vậy thì sao, cô có gia thế, có bối cảnh thì anh ta yêu cái đó thôi!” – Thành Vân uống một hớp rượu.

Quách Giai nghe, từ từ nhếch môi: “Không sai, anh ấy yêu cái đó thôi.”

Thở dài một hơi, Quách Giai ăn hai miếng lại nảy ra ý nghĩ khác.

“Còn cô?”

Thành Vân khựng lại: “Tôi cái gì?”

“Cô và Lý Vân Sùng đó.”

Thành Vân nói: “Tôi và anh ấy thế nào?”

“Chậc…” – Quách Giai đẩy Thành Vân một cái – “Lần này anh ta có nói chuyện kết hôn với cô không?”

Rượu trong ly chỉ còn ít, nhưng khẽ đung đưa ly rượu vẫn sóng sánh.

“Kết hôn gì?…”

Quách Giai vừa nghe giọng điệu của cô thì đã biết. Cô ta ngồi kề lại: “Còn chưa nói à?”

Cô ta cau mày: “Không đúng nhỉ…”

Thành Vân ngước mắt, khuôn mặt tròn trịa của Quách Giai bắt đầu nghiêm túc: “Buổi tối cô xảy ra tai nạn Lý Vân Sùng gọi thẳng đến di động của chồng tôi. Trời ạ, làm tôi sợ chết khiếp cô biết không? Tôi cũng không biết hai người họ quen thân đến mức đó!”

“Anh ấy gọi cho chồng cô làm gì?”

“Bảo chồng tôi chuẩn bị.” – Quách Giai mang vẻ mặt ‘sao cô ngốc vậy’ – “Anh ta sợ cô bị thương, nên liên lạc trước với người bên này. Cũng may mà cô không sao.”

Thành Vân cúi đầu không nói.

Quách Giai nhìn cô, lại nói: “Có đôi khi tôi thật sự không hiểu hai người.”

Thành Vân vẫn cúi đầu, Quách Giai nhìn ra thành phố đèn đuốc rực rỡ bên ngoài. Cô ta đã ngà say: “Nói thật, ban đầu tôi cũng không thích cô lắm.”

Quách Giai nói: “Cô rất xinh đẹp, nhưng không có  gia thế, một mình từ phương Bắc trôi giạt đến đây, lại bám được Vương Lão Ngũ (1) cao cấp. Nói cho cô nghe, ngược lại là ai cũng sẽ ghen tỵ thôi!”

(1) Vương Lão Ngũ: ý chỉ người đàn ông hội tụ những tiêu chuẩn đẹp trai, giỏi giang, giàu có, học thức cao, khiêm tốn.

Thành Vân cười.

“Có điều Lý Vân Sùng cũng khiến tôi bất ngờ.” – Quách Giai cau mày – “Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh anh ta có rất nhiều phụ nữ, nhưng ngoại trừ cô ra anh ta thật sự chưa từng để tâm đến ai. Tôi cũng chưa từng nghe nói có ai đến ở nhà anh ta. Vả lại, hiện tại anh ta như thế này, muốn nói không để tâm đến cô cũng không ai tin.”

“Mà nhắc tới cũng lạ.” – Quách Giai lắc lư ly rượu nói – “Tuổi tác anh ta cũng không còn  trẻ, sắp năm mươi rồi còn gì. Anh ta cũng chẳng giống kiểu công tử đào hoa, theo lý là phải lập gia đình từ lâu rồi. Nhưng đến bây giờ anh ta chưa từng kết hôn lần nào. Chính bản thân anh ta cũng không gấp sao? Hay là sợ có người lừa tiền của anh ta? Ít nhất cũng nên có con mới phải chứ.”

Thành Vân ngắt lời cô ta: “Cô quan tâm đến anh ấy làm…”

“Ồ, tôi biết rồi!” – Quách Giai vỗ tay một cái, trong lòng Thành Vân run lên.

Quách Giai giống như tiết lộ bí mật, nói với Thành Vân: “Không phải anh ta đã có con riêng rồi… nên mới thong thả như vậy chứ?”

“…” – Thành Vân thở dài một tiếng.

Quách Giai hiểu lầm hàm nghĩa tiếng thở dài này của Thành Vân, vội vàng đổi lời: “Có điều cũng chẳng sao đâu. Ai cũng biết cô là con dâu tương lai của Lý gia, lão phu nhân cũng gặp mặt cô rồi, trong nhà còn có phòng riêng cho cô nữa. Tuy không đăng ký kết hôn nhưng cả thiên hạ này đều biết cô và Lý Vân Sùng danh chính ngôn thuận nhất. Có điều…”

Quách Giai chuyển đề tài, lại nói: “Chị đây nói hơi nhiều một chút, cô nghe rồi thôi, đừng quan tâm.”

Thành Vân nói: “Cô cứ nói đi.”

Quách Giai để ly rượu lại trên bàn: “Đàn ông giống như Lý Vân Sùng, cô cũng đừng trách anh ta lo nghĩ sâu xa. Mười năm trong mắt phụ nữ có thể là rất quý trọng. Nhưng trong mắt người khác lại không nhất định như vậy. Nói trắng ra là người đàn ông khi đến một mức độ nhất định, ngoại trừ mình ra thì tất cả đều là phụ, nhưng  chỉ là cô nhìn chưa ra thôi.”

Quách Giai đưa tay, xòe năm ngón ra: “Giống như một người có hai bàn tay, đưa một tay giúp cô, cô đã cảm thấy vui mừng. Nhưng Lý Vân Sùng đưa cả hai tay giúp cô, cô càng cảm thấy vui sướng tột bậc. Nhưng cô không biết, anh ta không giống với chúng ta. Anh ta đã tu thành phật Quan Âm nghìn tay rồi, hai tay nâng đỡ cô, sau lưng giấu rất nhiều tay nâng đỡ người khác, cô hoàn toàn không nhìn thấy hết.”

Thành Vân cười, cô giơ ly lên hướng về phía Quách Giai, hờ hững nói: “Cô thấy nhiều quá.”

Quách Giai nâng ly rượu lên, cụng ly với cô.

“Tôi nói nhiều như vậy là để giải sầu cho cô thôi. Phụ nữ không nên quá đắm chìm, nếu anh ta vô tình thật, cô phải biết tính đường lui cho mình.”

“Tôi biết rồi.”

Cả con đường bên ngoài cửa sổ đều là nhà hàng và khách sạn, đèn màu rực rỡ. Thành phố này về đêm sa đọa thối tha, xa hoa đồi trụy giống như phủ lên lớp lớp màn sa. Nhưng nếu thật sự vén màn che lên, bên dưới lại có bao nhiêu phần phức tạp?

Cũng không ngoài lòng người, không ngoài ân oán yêu hận. Chuyện trên đời nói thì hoa mỹ nhưng thật ra có bao nhiêu phần phức tạp đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.