36 Kế Cưới Vợ

Chương 1: Gặp lại (thượng)




Long Giao quốc – Tây Hòa năm thứ tám, hai năm trước chính là thời điểm biến động đặc biệt nhất.

Từ đầu năm, theo như tin tức từ Ngũ Khê thành truyền về, đệ nhất tài nữ Hạ Lan Nhị đã bại dưới tay nghĩa nữ của Lưu thừa tướng – Lưu Thất Nương – ngoài cửa Cửu Trọng Môn (BL: Mọi người cứ hiểu nôm na là 1 hội thi tài đi nhé)

Lưu Thất Nương – Cái tên này từ nay về sau đã trở thành truyền kỳ của Long Giao quốc.

Bên cạnh đó, dù là chuyện thế tử của Triêu Huy thân vương – Lý Mộ, cùng Lãnh Ngọc công tử Hạ Lan Thuyền cùng hướng bao cỏ mỹ nhân Văn Ngọc Đang cầu hôn; hay chuyện Noãn Ngọc công tử Tô Di Ca cưới thanh lâu nữ tử của Cẩm Sắt Phường làm chính thê … cũng không thể sánh bằng chuyện: “Bách Hoa yến song hùng tranh diễm” tại ngày lễ chúc thọ của Chí Hoàn vương gia.

Azi~ Chuyện xưa nhắc lại vẫn còn phấn khích!

“Song hùng tranh diễm” tuy rằng kết quả là Lưu Thất Nương được gả cho thiếu tướng quân của Hắc Giao quân – Văn Ngọc Hổ, nhưng đáng tiếc nàng lại bị Lý Mộ bắt đem tới Tây Lũng quốc, thành ra hôn sự đành tạm hoãn lại. Cũng vì chuyện này mà Tây Lũng quốc bị Thất Nương tính kế, rơi vào một phen nội loạn. Chạy thoát ra khỏi Tây Lũng quốc, Thất nương lại tới biên thành vào đúng ngày Nhật Hưng quốc phát binh tấn công Long Giao vương triều, đồng thời cũng là ngày núi lửa phun trào tại đó. Thất nương nhanh chóng dắt quân dân trong thành đào tẩu kịp lúc, để lại hơn 10 vạn tinh binh Nhật Hưng quốc vong mạng trong biển nham thạch. Nhật Hưng quốc thất bại thảm hại!

Ấy thế nhưng, đường trở về Long thành của đám Thất Nương cũng không thuận buồm xuôi gió. Đương kim hoàng thượng nghe thừa tướng Tô Văn kích động, muốn tiêu diệt cả nhà họ Văn, khiến Văn gia phải lẩn trốn trong Long thành, tìm kiếm bằng chứng chứng minh tội phản quốc của Tô Văn. Cuối cùng, cả Tô gia đều chịu án trảm.

Hai năm sau, tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Chuyện xưa lại từ nơi này bắt đầu…

********oOoOoOoOoOoOo********Trong một tiểu điếm tại Phiên Lâm trấn, gã tiểu nhị đang vô cùng bận rộn chạy qua chạy lại. Văn Ngọc Đang cầm trong tay cái bát, gọi:

“Tiểu nhị, mang thêm một chén tới đây”

Nàng thật sự là tức chết rồi, mặc kệ nàng nói như thế nào, tên tiểu tử Lưu Thành Hề kia cũng không chịu tiến thêm một bước.

Hừ, đừng tưởng nàng không biết, hắn căn bản chỉ là một kẻ nhát gan, bởi vì chuyện xảy ra năm đó mà đến giờ vẫn không dám gặp Thất Nương. Hay là hắn vẫn chưa quên được Thất Nương?

Nàng cầm cái đũa mân mê một chút. Mà cho dù quên không được cũng vô dụng, Thất Nương đã gả cho ca ca nàng hai năm nay rồi, ngay cả con cũng đã sinh, hắn còn có thể mơ tưởng cái gì?

Tuy rằng nói vậy, nhưng thực sự lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.

Aiz~ Văn Ngọc Đang a Văn Ngọc Đang! Ngươi như thế nào có thể trở nên kém cỏi như vậy? Nói Lưu Thành Hề nhát gan nhưng chính bản thân mình cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu có gan thì trực tiếp hỏi xem hắn có thích mình hay không, không lẽ ngươi tính cùng hắn cả đời cứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta mãi như vậy hay sao?

Không được! Nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Nàng hạ quyết tâm xong, lại cúi xuống tiếp tục ăn uống. (BL: Vâng >.> quyết tâm có thực mới vực đc đạo)

......

“Tướng công, ngươi ăn chậm một chút, nuốt cẩn thận”

Gì vậy, thanh âm này như thế nào nghe thực quen tai? Văn Ngọc Đang ngẩng đầu, trông thấy một nữ tử nhu nhược đang nhẹ giọng nói chuyện với hán tử ngồi kế bên.

“Thanh Liên?” – Văn Ngọc Đang chấn động.

Thanh Liên năm đó không phải đã gả cho Tô Di Ca sao? Nàng làm sao lại kêu nam nhân này là “tướng công”? Chẳng lẽ Thanh Liên tái giá? Hay là … Tô Di Ca đã xảy ra chuyện?”

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, cùng Thanh Liên ở bên kia bất ngờ chạm mắt. Thanh Liên lắp bắp kinh hãi, nàng ta không dự đoán được ở loại địa phương này cũng có người nhận ra mình, may sao người đó lại là Văn Ngọc Đang. Thanh Liên cùng hán tử bên kia nói vài câu, hán tử quay qua đánh giá Văn Ngọc Đang rồi gật gật đầu.

Thanh Liên cùng Văn Ngọc Đang khi còn ở Long Giao Thành đều là “người nổi tiếng”, tư thái dung mạo mỗi người một vẻ. Nơi này chỉ là một tiểu trấn, vốn khó có dịp thấy được một mỹ nhân, nay lại xuất hiện tận hai người, chuyện tốt như vậy không thể bỏ lỡ, chẳng mấy chốc sảnh tiểu điếm đã chật ních nam nhân.

Văn Ngọc Đang đang muốn đi tới bên người Thanh Liên thì phát hiện phía trước phía sau đều chật kín người. Nàng còn chưa kịp mở miệng thì hán tử kia đã đứng lên quát:

“Nương tử ta muốn đi qua, mấy người các ngươi mau tránh qua một bên”

Hắn thân hình cao lớn, bộ dạng thổ phỉ ác bá, nam nhân khác nhìn thấy đều không khỏi có chút cố kỵ, trông thấy nương tử hắn đi tới, quả nhiên tất cả đều tránh qua. Thanh Liên thấy nơi này nhiều người, khó mà nói chuyện bèn kéo tay Văn Ngọc Đang, nói:

“Chúng ta qua nơi khác nói chuyện” – Nói xong liền kéo người hướng ra phía ngoài mà đi.

Chỉ là, tại địa phương nhỏ này, kỹ viên tốt nhất cũng không tìm thấy người đẹp như các nàng, điều này khiến nam nhân xung quanh đều thật ngứa ngáy, thầm kêu “đáng tiếc”. Trong đó có một tên can đảm hơn, hắn nghĩ rằng: “Nữ nhân đó là nương tử ngươi, nói vậy nữ nhân kia không quan trọng?” Hắn thế nhưng lại dám nương theo đám đông, âm thầm hướng về phía mông của Văn Ngọc Đang mà sờ soạng.

“Muốn chết …”

“Aaaaaaaaa….”

Thấy hắn ta ôm cánh tay bị trật khớp kêu la thảm thiết, mọi người ở xung quanh lập tức lui về phía sau thành một hàng. Văn Ngọc Đang hé ra khuôn mặt lạnh băng:

“Còn kẻ nào muốn thử hay không?”

Nhìn cái tay to như vậy lại bị Văn Ngọc Đang ngang nhiên mà đơn giản vặn ngược xuống, một nữ tử bưu hãn thế không khỏi khiến mọi người phát lạnh, làm gì còn ai dám tiến lên. Hán tử đi cùng Thanh Liên thấy vậy thì ngẩn ra, tiếp đó hắc hắc cười hai tiếng rồi ung dung ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

********oOoOoOoOoOoOo********Hai người ra khỏi tiểu điếm, Văn Ngọc Đang không kịp nghĩ liền hỏi:

“Sao lại thế này? Tô Di Ca đâu? Người kia … là ai? Như thế nào lại thành tướng công của ngươi?”

Thanh Liên thấy không có người dám theo nghe lén, lúc này mới nhẹ giọng đem sự tình nói ra đại khái. Văn Ngọc Đang đã từng nghe Thất Nương kể qua chuyện xưa của Tô Di Ca nên những chuyện phía trước nàng hơn phân nửa đầu biết rõ, còn mặt sau …

Nguyên lai, mẫu thân Tô Di Ca sau khi tái giá đã cùng nam nhân kia sinh được một nữ nhi. Tô Văn tâm địa ngoan độc, sau khi giết chết hai người liền đem nữ oa nhi khi đó còn quấn tã bán vào kỹ viện. Ai ngờ kỹ viện kia quản lý không tốt, sau này làm ăn thất bại nên đã đem nàng bán lại cho nơi khác. Tô Di Ca vẫn luôn gạt Tô Văn để tìm kiếm tung tích nàng, cuối cùng cũng tra ra được nơi nàng bị bán tới là “Cẩm Sắt Phường”.

Rốt cuộc thì Thanh Liên chính là muội muội cùng mẹ khác cha của Tô Di Ca. Chuyện xưa quanh co, Văn Ngọc Đang nghe được mà trợn mắt há mồn. Kia … bọn họ còn thành thân? Này … không phải là loạn luân sao? Thanh Liên che miệng cười khẽ:

“Việc kia bất quá là để giấu mọi người thôi. Việc ca ca ta đi tìm ta bị Tô gia phát hiện, ca ấy sợ ta bị thương tổn nên mới đem ta nói thành nữ nhân của hắn”

Nàng thoáng nhìn qua nam nhân kia, trong mắt ẩn chứa ngàn vạn nhu tình, nói:

“Bây giờ tên ta là La Di Thanh, ca ca ta là La Di Ca. Sau khi chúng ta ra khỏi Long thành vẫn luôn phiêu bạt, mãi đến khi ta gặp gỡ phu quân ta bây giờ, chúng ta mới định cư một chỗ. Chính là ngụ ở Mạc gia thôn cách đây 30 dặm”

Vừa nghe nơi ở của Tô … La Di Ca, tinh thần Văn Ngọc Đang đột nhiên rung lên:

“Tốt lắm, ngày ấy hắn vừa đi, Văn gia liền xảy ra chuyện, ta còn tưởng rằng rốt cuộc không gặp được hắn. Giờ thì tốt rồi!”

Phu quân La Di Thanh lau miệng một chút, ném tiền lên bàn, đi nhanh tới nói:

“Các người nói xong chưa? Trời cũng không còn sớm, cần lên đường thôi”

La Di Thanh cười, đem hai người giới thiệu:

“Tướng công ta họ Mạc. Tướng công, vị này là bạn cũ của đại ca thiếp, lúc trước đã giúp chúng ta rất nhiều, hôm nay vừa vặn gặp gỡ, đại ca thấy nàng nhất định sẽ rất mừng”

Vậy là Văn Ngọc Đang theo xe lừa của bọn họ cùng đi tới Mạc gia thôn. Dọc đường vừa đi vừa tán gẫu, Văn Ngọc Đang biết hán tử này đại danh Mạc Hải, là thợ săn của Mạc gia thôn. Lần này ra ngoài thôn là vì săn lùng con mồi bán cho vị khách họ Lý nào đó, La Di Thanh thì muốn tìm thêm chút vải làm bộ đồ mới nên cả hai cùng nhau đi. Mà, La Di Ca bây giờ ở trong thôn làm nghề dạy học, người một nhà cũng coi như sống hòa thuận vui vẻ.

Văn Ngọc Đang bắt gặp Mạc Hải hay quay đầu đánh giá nàng. Ánh mắt ấy tuyệt không phải là loại ánh mắt dâm loạn gì, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, thuận miệng hỏi:

“Mạc đại ca, ta có vấn đề gì sao? Sao huynh lại nhìn ta như vậy?”

Mạc Hải nhìn nàng, nhướng mi nói:

“Bây giờ thi ta giờ đã hiểu được anh vợ vì sao không vừa mắt Lâm gia khuê nữ. Nguyên lai…” – Hắn cười hắc hắc, bày ra bộ dáng thấu hiểu mọi sự.

Văn Ngọc Đang chỉ cảm thấy buồn cười. La Di Ca là một trong hai người được ví là Long Giao song ngọc – là Ôn Ngọc công tử trong miệng mọi người, có dạng nữ tử gì mà hắn chưa từng gặp qua. Nơi này chỉ là một thôn nhỏ trong núi, nữ tử tốt nhất cũng làm sao qua được Long thành Hạ Lan Nhị, còn có đại tẩu đệ nhất tài nữ của nàng. Cư nhiên Mạc Hải lại tưởng rằng La Di Ca là vì nàng nên mới …

Văn Ngọc Đang cất giọng cười sang sảng:

“Mạc đại ca, ngươi còn chưa nhìn thấy qua đại tẩu nhà ta, gặp nàng rồi mới biết cái gì là giai nhân tài mạo song toàn. Anh vợ ngươi thực sự là không có biện pháp, ngay cả nàng đều không để vào mắt, như thế nào có thể để ý tới một nữ nhân thô lỗ như ta”

Văn Ngọc Đang tính cách sáng sủa, nói chuyện không hề kiêng kị, rất hợp với Mạc Hải. Hắn ngạc nhiên nói:

“Vậy ư, thực kỳ lạ. Ta còn tưởng trong lòng hắn đã có người yêu quý nên mới không muốn lấy bông hoa đẹp nhất Mạc gia thôn chúng ta. Nghe ngươi nói như vậy ta quả thật nghĩ không ra, hắn không lẽ muốn tìm một tiên nữ mà kết hôn hay sao?”

La Di Thanh cười nhẹ yêu kiều:

“Cũng không nhất định. Người mình thích không cần phải là người tốt nhất trong mắt người khác, chính mình thích cái gì thì chính mình rõ ràng. Không phải người tốt nhất sẽ là người thích hợp nhất” (ta bị bấn câu này mọi người ạ ^0^/)

Lời nàng nói có chút trừu tượng, Văn Ngọc Đang lại nghĩ rằng nàng đang tự nói bản thân mình, cười bảo:

“Nói cũng đúng, ta lúc mới đầu còn đang suy nghĩ, như thế nào mà một cái nữ nhân như Di Thanh lại thành đôi với một người nam nhân như Mạc đại ca đây. Mạc đại ca, ngươi cũng đừng trách ta, người đẹp này không ngờ lại có mong muốn như thế. A~ ta rốt cục cũng chậm rãi hiểu được rồi”

La Di Thanh nghe nàng đang trêu trọc mình liền một phen xấu hổ. Mạc Hải thì ngược lại, hắn không để ý mà cười haha:

“Nói thực ra, ta cũng tuyệt không thể tưởng được, có ngày mình lại cưới được một nương tử đẹp như hoa. Không phải nói khoác, Lâm gia khuê nữ so ra cũng còn kém nương tử nhà ta”

Nói nói cười cười mãi, ba người cuối cùng cũng tới Mạc gia thôn. Mạc Hải nhảy xuống xe ngựa, hướng tới mấy tiểu hài tử trong thôn đang chơi đùa nói:

“La tiên sinh có ở học đường không?”

“Tiên sinh vừa dạy xong, hẳn là đang ở nhà”

Văn Ngọc Đang nghe thấy bèn hiếu kỳ hỏi:

“Các ngươi nới này còn có học đường?”

Mạc Hải cười:

“Cũng chỉ là hai gian nhà tranh, là nơi bọn nhỏ đọc sách. Đi, chúng ta về nhà tìm hắn”

Vừa nghe sẽ gặp được La Di Ca, không biết vì sao tim Văn Ngọc Đang đột ngột đập nhanh hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.