Yêu

Chương 17




Cuối cùng mùa đông của đại học C cũng tới. Khí trời lạnh lẽo u ám kéo dài làm người ta phàn nàn không dứt, mùa đông hàng năm đều nói một câu cũ rích như này, bao giờ thì phương Nam có thể cho tí hơi ấm đây.

Cố Thanh Đồng mặc một chiếc áo lông mỏng, chuẩn bị đến thư viện viết luận văn. Lúc cô và Trần Lộ đi thì Hiểu Như vẫn đang ngủ.

Thư viện nằm ở tầng hai của khu đọc sách, báo. Thư viện không đông, hai người tìm vị trí, ngồi xuống.

Không khí yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím vang lên nhịp nhàng.

“Mình phải giải quyết luận văn trong kì này, học kì sau ở nhà tìm việc rồi.” Trần Lộ trầm tư.

Thật ra tất cả các trường tiểu học và trung học trong thành phố C đều muốn cướp được các sinh viên khoa Trung văn của đại học C. Lại thêm họ là học sinh của Tiếu Hoa, cũng như trường trung học Định Lăng, đều là nhân tài.

Cố Thanh Đồng ngẩng mặt lên từ bài luận văn: “Đừng để sau này bản thân cậu phải hối hận.”

Trần Lộ thở dài thườn thượt: “Tình thế bắt buộc, mình mà không đi làm, đến lúc cậu và Lâm Mặc Tuân kết hôn, đến một tờ tiền mừng mình cũng không có.”

Cố Thanh Đồng xấu hổ: “Sao mà nhanh thế được.”

“Mình có cảm giác Lâm Mặc Tuân không đợi được nữa.” Trần Lộ nói sâu xa: “Có lẽ mưu đồ lâu rồi.”

Cố Thanh Đồng đứng dậy, đi tới tủ sách bày tạp chí, từ từ dạo một vòng, trong lúc xoay người, ánh mắt cô liền bị cố định.

Tại khoảnh khắc ấy, máu trong người cô như bị đông lại, con ngươi thanh lệ không nhúc nhích. Người trên ảnh bìa của tạp chí bất thình lình rơi thẳng vào mắt cô, mang theo một cơn sóng lớn ập thẳng đến.

Trong lòng cô có một giọng nói luôn bồi hồi: Cậu ấy đã đã trở lại.

Tần Tử Chấp về rồi.

Cầm tạp chí trở lại chỗ ngồi, không đọc nổi một chữ trong bài phỏng vấn anh. Cậu ấy đã tiếp nhận công ty của chú Tần.

Anh trong bức ảnh đã cởi bỏ ngây ngô ngày thường, ngày càng chín chắn.

Anh vẫn xuất sắc như vậy.

Chỉ có điều sẽ không quay lại khi ấy được nữa.

Thanh Đồng rũ mắt thấp hơn, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua chát.

Tối thứ sáu, Lâm Mặc Tuân mời phòng ký túc bọn cô ăn cơm. Cả phòng 503 đều tham gia, ăn diện xinh đẹp.

Cố Thanh Đồng nhìn quần áo của bọn họ, “Thực ra chỉ là một bữa cơm thôi mà.”

Hiểu Như liếc cô một cái: “Đi gặp mẹ người ta, bọn mình không thể để cậu mất thể diện.”

Trần Lộ vẫn đang kẻ mi: “Trước khi chúng mình tôt nghiệp, xem ra không thể ăn bữa cơm như này của mình và Hiểu Như. Nên lần này tất nhiên phải nghiêm túc tham dự.”

“Thanh Đồng, cậu có muốn đổi quần áo không, bộ này nhìn mờ nhạt quá.”

Cố Thanh Đồng cúi đầu ngắm mình, được lắm mà. “Sắp đến giờ rồi.”

Lâm Mặc Tuân vẫn đang ở dưới tầng chờ bọn họ kia.

Cuối cùng dưới sự tấn công của hai người, cô bất đắc dĩ đổi quần áo. Quả nhiên bọn họ tới trễ mười phút.

Trần Lộ vẫy tay với Lâm Mặc Tuân: “Đợi lâu rồi, đợi lâu rồi.”

Trần Lộ đẩy Cố Thanh Đồng về phía trước. Ánh mắt Lâm Mặc Tuân dịu dàng nhìn cô, cô diện bộ này trông thật xinh đẹp, động lòng người.

“Sao vậy? Thầy Lâm, bọn em trang điểm cho Thanh Đồng sao hả?”

Lâm Mặc Tuân cười tủm tỉm: “Quả thực rất đẹp.”

Cố Thanh Đồng thầm trừng mắt, lườm Trần Lộ.

Bây giờ ở trước mặt Lâm Mặc Tuân, Trần Lộ và Hiểu Như không cần dè dặt như trước nữa. Lên xe, Trần Lộ cười cợt: “Lần phỏng vấn nghiên cứu sinh, Thanh Đông cũng ở đấy. Lúc ấy em nghe tên của cậu ấy liền nghĩ đến thời đại đồ đồng, lại thêm cậu ấy thích mặc quần áo màu đen.”

“Đấy là do cậu không có văn hóa, rõ ràng là Thúy Vũ Hoàng Sam, thế mà cậu toàn liên tưởng đến chuyện đấy.” Cố Thanh Đồng phản bác.

Trần Lộ nhìn Lâm Mặc Tuân: “Thầy Lâm, anh nói đi, lần đâu anh nghe tên Thanh Đồng sẽ không có suy nghĩ gì ư?”

Lâm Mặc Tuân lặng lẽ: “Quả thực là rất làm người ta nghĩ linh tinh.” Anh trả lời lập lờ nước đôi, quả thực là ai cũng không làm mất lòng.

Sau khi đến phòng ăn, ba người nhà Chu Thanh Nguyệt đã tới.

Lâm Mặc Tuân lấy một chiếc hộp ra từ trong túi ra, Chu Thanh Nguyệt sững sờ ra, liền nghe anh nói: “Lần trước đi vội, không chuẩn bị quà. Lần này bù lại.”

Chu Thanh Nguyệt nhìn anh chồng mình một cái, Hứa Triết có vẻ ngượng ngùng, nhìn Cố Thanh Đồng.

“Đây là quà cha nuôi chuẩn bị, đương nhiên phải nhận.” Một câu của Trần Lộ, trừ Cố Thanh Đồng ra thì những người khác đều bật cười.

Chu Thanh Nguyệt nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, là một chiếc khóa vàng nhỏ, trọng lượng không nhẹ. Lâm Mặc Tuân này, bảo sao Thanh Đồng rơi vào tay giặc nhanh như vậy, làm việc thật là thỏa đáng.

Bữa cơm này, mọi người ăn rất sung sướng. Lộ rõ bản chất ham ăn.

Cố Thanh Đồng ngó Lâm Mặc Tuân: “Anh chuẩn bị quà từ bao giờ vậy?”

Lâm Măc Tuân đưa tay cầm tay cô: “Có phải cảm thấy anh vừa cẩn thận vừa dịu dàng không?”

Cố Thanh Đồng tặc lưỡi.

Sau khi ăn xong, mọi người cười hi hi ha ha. Lâm Mặc Tuân đi tính tiền trước, Cố Thanh Đồng đứng chờ anh ở bên trái đại sảnh.

Trong đại sảnh người đến người đi, đột nhiên một giọng nói truyền vào tai cô.

“Tổng giám đốc Tần, hợp tác vui vẻ.”

Vì hai chữ kia, cô xoay người theo bản năng.

Cách khoảng mười bước, cô sững sờ nhìn người kia, cả người mặc tây trang, đứng thẳng ở bên kia, bắt tay tạm biệt với người nào đó.

Sườn mặt khôi ngô, dáng người cao ráo.

Khi anh xoay người lại thì đôi mắt thuận thế nhìn về phía trước, mà Cố Thanh Đồng không có chỗ lẩn trốn, cứ thế tiến thẳng vào đôi mắt anh.

Cố Thanh Đồng không nhìn rõ vẻ mặt của anh, tựa như cách một tầng sương mù.

Người phía trước từ từ đi về phía cô, ngày càng đến gần nhưng cô vẫn không thấy rõ.

Cố Thanh Đồng động đậy đôi môi nhưng không phát ra được bất cứ thanh âm nào. Chợt có người nắm tay cô, cô quay đầu nhìn anh.

“Về thôi.” Ánh mắt Lâm Mặc Tuân thoáng hiện nét xa lạ nào đó.

Cố Thanh Đồng gật đầu, Tần Tử Chấp đã rời khỏi đại sảnh khách sạn từ bao giờ.

Trần Lộ và Hiểu Như nói đi dạo một vòng, Chu Thanh Nguyệt vì muốn chăm sóc con trai nên phải về nhà. Lúc gần đi, Trần Lộ thì thầm bên tai cô: “Tối nay không về cũng không sao đâu.”

Cố Thanh Đồng giật giật khóe miệng, song không có tâm tình ba hoa với cô.

Đứng trong gió rét nhìn họ rời đi, Cố Thanh Đồng nặng nề thở hắt ra một hơi, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, hơi có vẻ trong trẻo lạnh lẽo.

Trầm mặc trong chốc lát, giọng cô trầm thấp vang lên: “Hồi nãy em trông thấy Tần Tử Chấp.”

Lâm Mặc Tuân đáp một tiếng, anh có nghi ngờ, nhưng không hỏi.

Cố Thanh Đồng cau mày lại: “Em và cậu ấy cãi nhau, là chuyện rất nghiêm trọng.”

Lâm Mặc Tuân dắt tay cô, hai người đi về phía bãi đậu xe.

Ánh trăng tĩnh mịch, ánh đèn đường mang ánh sáng âm u, bóng hai người đổ trên mặt đất. Cố Thanh Đồng cúi đầu, giọng khàn khàn: “Em không biết sao lại biến thành như vậy.”

Bây giờ Tần Tử Chấp hoàn toàn xem cô là người xa lạ.

Lên xe, thắt chặt đai an toàn. Cố Thanh Đồng lại thở dài cái nữa: “Em làm người bạn tốt nhất của mình bị tổn thương.”

Vẻ mặt Lâm Mặc Tuân hơi phức tạp, đột nhiên vươn tay kéo cô qua, Cố Thanh Đồng ngẩn ra. Hai người dựa sát vào nhau, chóp mũi anh dần dần chạm vào chóp mũi cô.

Cố Thanh Đồng nuốt nước miếng, toan nói gì đó thì đón nhận một nụ hôn dài mềm mại.

Anh giữ chặt đầu vai cô như rất sợ cô sẽ biến mất. Mãi đến lúc cô không thở nổi, cuối cùng anh từ từ buông cô ra, tay cô thì vẫn luống cuống đặt trước ngực anh.

Cố Thanh Đồng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch liên hồi: “Mặc Tuân, nhịp tim của anh nhanh quá.”

“Ừ.” Anh nhắm hai mắt, dán sát mặt mình vào mặt cô: “Thanh Đồng, anh cũng biết ghen!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.