Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Ngay khoảng khắc này, Kiều Tiểu Duy đột nhiên bước lên, túm chặt lấy cô, trên mặt hắn vẫn còn mang theo sự tức giận, Hứa Diệc Hàm càng bình tĩnh nhìn hắn thì càng thêm mất khống chế.
Hứa Diệc Hàm cứ bình tĩnh như thế mà đối diện với hắn, không nói một câu, cũng không làm ra bất cứ hành động nào. Ánh mắt thong thả, ung dung, còn có một chút xa cách và lạnh nhạt.
Kiều Tiểu Duy tức đến nghiến răng, đem cô đẩy mạnh trên cửa, hung hăng hôn lên.
Đầu lưỡi cạy khớp hàm ra, tiến quân thần tốc vào, triền miên bá đạo quấn chặt lấy lưỡi nhỏ. Đôi môi hắn dùng sức mút hai cánh hoa đỏ mọng kia, hắn không thể giải thích cảm xúc phức tạp hiện tại, đầu lưỡi điên cuồng càn quấy, tựa như phát tiết, tựa như trút giận, không có từ nào có thể hình dung hắn lúc này.
Hứa Diệc Hàm ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, tay nhẹ buông xuống, máy tính và những thứ khác tất cả đều rơi xuống đất. Cô theo bản năng mà giãy giụa lại bị hắn ấn chặt hơn, bàn tay to kia bắt đầu ngạo mạn mà di chuyển khắp người cô.
"Ngô ngô..." Hứa Diệc Hàm thấy giãy giụa không được, chỉ biết cắn lấy cái lưỡi của hắn. Kiều Tiểu Duy đau đớn mà rụt trở về, trong khoang miệng hai người đều quanh quẩn mùi máu tươi.
Đầu lưỡi đau nhức, hắn không thể tin được mà nhìn Hứa Diệc Hàm, lại bị cô hung hăng trừng mắt lại.
"Buông em ra!" Hứa Diệc Hàm bẻ cánh tay Kiều Tiểu Duy, nhưng tay hắn lại thêm dùng sức, cơ bắp nổi hết cả lên, cả người như sôi trào, ngọn lửa tức giận bùng lên dữ dội. Kiều Tiểu Duy thô bạo xé rách quần áo trên người cô, áo ngực bị vứt trên mặt đất, quần lót mỏng manh cũng bị hóa thành vải vụn.
"Buông em ra! Kiều Tiểu Duy!" Hứa Diệc Hàm tức giận mà xô hắn, nhưng làm sao có thể ngăn cản hắn. Mắt thấy cả người không một mảnh vải che đậy, cô tức giận đến chảy cả nước mắt, vung một cái tát lên trên mặt Kiều Tiểu Duy, điên tiết nói: "Buông em ra, đồ cầm thú!"
Động tác hắn hơi khựng lại, sau đó trực tiếp bế cô lên, đặt lên bàn ăn bên cạnh, theo đó quỳ giữa hai chân cô, nở nụ cười vặn vẹo: "Được, tôi cho cô nhìn xem cầm thú là như thế nào!"
Con ngươi đen nhánh của hắn chưa bao giờ lạnh lẽo băng sương đến mức này, âm lãnh đến mức cô không dám nhìn thẳng vào. Không đợi Hứa Diệc Hàm giãy giụa lần hai, thân hình hắn đã đè lên, thành thạo mà cởi bỏ quần, móc ra nam căn uy dũng, cọ cọ ở hai chân Hứa Diệc Hàm, trong nháy mắt thứ kia đã bắt đầu bành trướng, cương ngạnh lên.
Hai tay cô bị hắn đè chặt trên đỉnh đầu, khi vặn vẹo người thì hai vú cũng theo đó mà rung lắc, hồng quả phá lệ diễm lệ kiều mị. Vài sợi tóc nhẹ nhàng che đi cảnh xuân này, theo cảm giác nhục nhã trong lòng, cô cũng cảm nhận được côn th*t hắn đang dần dần thay đổi, thân gậy thô tráng nhếch lên, đại quy đầu chọc chọc ở chân dài thon mượt mà. Lần đầu tiên cô cảm thấy thẹn thùng và khuất nhục đến thế, Hứa Diệc Hàm không thể chịu nổi nữa, trừng mắt nhìn Kiều Tiểu Duy, hét lớn: "Cút ngay! Kiều Tiểu Duy!"
Cô càng như thế, thì hắn càng nở nụ cười khinh miệt hơn, dùng sức tách hai chân cô ra, ngồi quỳ giữa hai chân cô, côn th*t vừa lúc đối diện với nơi tư mật kiều diễm kia.
Không có ôn nhu dạo đầu, hắn trực tiếp bẻ ra cánh môi âm hộ, lộ ra cửa huyệt đang mấp máy, quy đầu cọ hai cái, tìm đúng vị trí, động thân một cái đâm thẳng vào chỗ tận cùng.
"A!"
Không có bôi trơn, hoa huy*t vô cùng khô khan, côn th*t lại cứng rắn mà cắm vào, đau đớn làm Hứa Diệc Hàm phải kinh hô. Điều này lại kích thích khoái cảm trả thù của Kiều Tiểu Duy, tuy rằng hắn cũng không thể chịu được, nhưng đường đi chật hẹp ẩm ướt kia lại đang hút chặt lấy hắn, kích thích côn th*t hắn trướng thêm ba phần, mạnh mẽ như thiết.
"Rút ra ngay! Kiều Tiểu Duy, đừng để cho em phải hận anh!"
"Cô phải rời đi, không phải đã hận tôi rồi sao?"
Không nhìn đến biểu tình của Hứa Diệc Hàm, Kiều Tiểu Duy cong eo luận động. Vì khô nên côn th*t hắn hoạt động cũng không dễ dàng, nhưng sau khi cọ xát vách mị thịt bên trong, dâm dịch cũng theo đó mà chảy ra. Sau khi chậm rãi rút ra thọc vào, đường đi cũng đã được bôi trơn đủ, hắn có thể tùy ý ra vào, tốc độ cũng dần dần tăng nhanh.
Hứa Diệc Hàm không ngừng giãy giụa, cô muốn thoát khỏi sự khống chế bá đạo của Kiều Tiểu Duy, nhưng chỉ làm côn th*t vào càng thêm sâu, thỉnh thoảng quy đầu còn chạm vào điểm mẫn cảm nào đó, từng trận tê dại từ bụng nhỏ dâng lên, thấm vào tận xương tủy, đem thân mình làm cho nhũn ra.
Trong miệng cô không ngừng chửi rủa hắn: "Kiều Tiểu Duy, thứ không bằng cầm thú! Anh phạm tội cưỡng gian! Mau rút ra! Cút ra! Đem thứ đồ vật dơ bẩn kia của anh lấy ra ngoài mau!"
"Thứ dơ bẩn? Trước kia khi tôi thao cô đến dục tiên dục tử, cô không nói như thế nha." Trong mắt hắn hiện lên tia sắc lạnh, "Ngoài miệng nói như vậy, nhưng phía dưới không phải đang chảy nước sao? Kẹp chặt như vậy là không muốn để dương v*t của tôi rút ra sao?"
Tay hắn xoa lấy bụng nhỏ của cô, lúc này, côn th*t cũng vào khá sâu, quy đầu đâm vào làm bụng nhỏ phình lên. Lòng bàn tay và dương v*t gặp nhau cách cái bụng nhỏ, sung sướng đến mức hắn chỉ muốn xỏ xuyên qua, thọc đến tử cung nữ nhân này, thao chết tiểu huyệt của cô. (Kua Kua)
"Anh, anh... Con mẹ nó, thứ cầm thú! Tên chết tiệt... Thứ chơi dơ!" Hứa Diệc Hàm nói được một nửa, hắn đột nhiên đâm sâu vào, quy đầu quấy loạn nơi tử cung mẫn cảm, trái phải cùng đột kích, ra sức trêu chọc mị thịt bên trong. Trong lòng cô cảm thấy rất nhục nhã, tức giận đến hét lên, nhưng thân thể lại hùa theo hắn, như có dòng điện chạy qua, khoái cảm quen thuộc nhẹ nhàng vờn quanh, đại não như trống rỗng, vô lực mà truy đuổi khát vọng của cơ thể.
Kiều Tiểu Duy cúi người cắn lấy thù du trước ngực cô, núm vú non mịn bị chứa ở trong miệng hắn, nặng nề mà mút vào. Sau đó, hàm răng sắc nhọn cắn nhẹ, mềm mại nhũ thịt bị kéo căng ra, một tia khoái ý lẫn với đau đớn kéo đến. Hứa Diệc Hàm cắn răng không lên tiếng, nước mắt trào dâng, trong nội tâm tràn đầy thất vọng, ủy khuất, thẹn thùng, thống hận, phẫn nộ, đan chéo lên nhau. Theo động tác mãnh liệt bên dưới của Kiều Tiểu Duy, thân mình mềm mại như muốn hóa thành nước, Hứa Diệc Hàm áp chế cơn ngứa ngáy và đau đớn ở hoa huy*t, cắn chặt răng không nói.
Cự vật cứ càn quấy ở bên trong, u huyệt ướt át càng thêm thuận lợi cho quy đầu cương cứng tiến thẳng vào bên trong. Động tác cuồng dã thô bạo làm khoái cảm như tăng lên gấp bội, một lần rồi lại một lần, hung hăng cọ rửa toàn bộ thân mình Hứa Diệc Hàm.
Kiều Tiểu Duy cuồng dã trừu cắm, ra ra vào vào ở tiểu huyệt nhỏ nhắn, chỉ muốn kích thích bản tính của Hứa Diệc Hàm. Tuy cô đã kiệt lực khắc chế, nhưng bên trong lại không chịu được mà run rẩy, vách trong gắt gao co rút, d*m thủy sớm đã chảy đầy nơi hạ thân giao hợp. Cô vẫn gắt gao cắn chặt môi, gượng ép bản thân mình không phát ra những tiếng kêu dâm đãng.
Kiều Tiểu Duy càng thêm tức giận, có tình dùng lời nói nhục nhã cô: "Không phải nói tôi phạm tội cưỡng gian sao? Làm cô như thế, mà cô còn có thể chảy nước ra? Bản chất chúng là thứ tiện nhân đê tiện, thích bị cưỡng gian, thích đại dương v*t, đúng không? Phía dưới này đói khát như thế, thích tôi thao lắm chứ gì, ngày thường cô kêu la dâm đãng lắm mà?"
Hứa Diệc Hàm đau đớn, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nồng đậm sự thất vọng, làm Kiều Tiểu Duy bỗng nhiên chấn động, hắn đột nhiên dừng lại, nhiệt độ cơ thể bỗng chốc giảm xuống.
Hứa Diệc Hàm cảm thấy gậy th*t thô to trong cơ thể được rút ra, Kiều Tiểu Duy đứng dậy, phân thân cũng theo đó mà ra ngoài.
Huyệt khẩu vẫn còn mấp máy, một lượng nhỏ dâm dịch từ giữa chảy ra, đem hoa huy*t phấn nộn càng thêm xinh đẹp.
Đôi mắt hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại, quét mắt liếc nhìn cô một cái, mặt không cảm xúc mà xoay người rời đi.
Từ trên bàn cơm gắng gượng ngồi dậy, cô cảm thấy khuỷu tay và sau lưng có chút đau nhức, hạ thân còn có chút cảm giác vô lực, trống rỗng. Hai mông có chút nhớp nháp, toàn là d*m thủy trong suốt. Cô ngồi yên hồi lâu, ánh mắt trống rỗng mà nhìn về phía trước, trong đầu rối loạn.
Một lát sau, cô chậm rãi bước xuống, rửa sạch nơi tư mật, đến phòng cho khách thay một bộ quần áo, thu dọn đồ đạc của bạn thân, quay bước đi mà không hề ngoảnh đầu lại.
Cửa bị đóng sập lại, sau một lúc lâu, ngoài phòng yên tĩnh, không có bất cứ tạp âm nào vang lên. Kiều Tiểu Duy từ phòng ngủ bước ra, mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, loáng thoáng cảm thấy có chút hối hận.