Yêu Vì Tính Phúc

Quyển 2 - Chương 13: Mông vểnh mới là điểm mấu chốt lưu giữ tâm nam nhân




Lâm Thư Ẩn lấy di động ra, tiểu yêu liếc mắt một cái thì thấy đó là dãy số xa lạ, trực giác nữ nhân nói cho nàng biết, đã tới.

"Ngươi khỏe." Lâm Thư Ẩn thật ra không để ý, rất nhiều bệnh nhân đều biết số điện thoại riêng tư của hắn.

Nhưng rất nhanh, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh xa lạ mà quen thuộc: "Thư Ẩn, là em."

Hắn ngẩn người, theo bản năng liếc nhìn tiểu yêu một cái, không trả lời.

"Như thế nào, nghe không ra giọng của em sao?" Nữ nhân bên đầu bên kia cười hỏi.

Tiểu yêu nghiêng đầu nhìn hắn: "Có phải hay không có bệnh nhân? Thư Ẩn ca ca cứ nghe đi, em đi tắm rửa trước."

Lâm Thư Ẩn chưa kịp trả lời, tiểu yêu đã nhảy nhót chạy tới phòng lấy quần áo. Nhìn bóng dáng nàng, trong lòng lại thấy đau xót, giọng nói lại lạnh đi mấy phần: "Tô Như? Đã lâu không gặp."

Đầu bên kia sửng sốt, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

Lâm Thư Ẩn là người tâm địa thiện lương, từ nhỏ chính là đứa nhóc đơn thuần, đối với chuyện tình cảm rất là nghiêm túc, lúc trước cùng Tô Như ở bên nhau, lại còn là mối tình đầu, tự nhiên yêu càng thêm yêu, yêu đến khắc cốt ghi tâm. Lúc trước tiểu yêu không có nắm chắc thời cơ chiếm đóng vị trí trong lòng hắn, cho nên sau khi Tô Như về nước, làm hại tiểu yêu thương tích đầy mình.

Lúc Tô Như ra nước ngoài, Lâm Thư Ẩn đã thương tâm rất lâu, vẫn luôn không thể buông bỏ được, cũng lại không dám níu kéo, đây là chuyện trong giới ai cũng biết.

Tô Như không nghĩ tới hắn sẽ lãnh đạm như thế, hoàn toàn không có cái biểu tình gì là kinh hỉ kích động.

Nhưng nàng rất nhanh cười nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, em vừa mới về nước, vừa xuống máy bay liền gọi điện cho anh, anh có thể tới đón em không? Nghe nói anh ở thành phố S sống rất tốt, về sau em muốn nhờ anh chiếu cố nhiều."

Lâm Thư Ẩn nhíu nhíu mi, nhìn đến tiểu yêu chuẩn bị ôm quần áo đi tắm, nói với ngữ điệu khách khí cùng xa cách: "Đều là bạn học, tôi chỉ là mở một phòng khám nho nhỏ mà thôi. Tôi hiện tại đang ở nhà, nếu giờ ra sân bay phải mất hơn một giờ, có khả năng còn bị kẹt xe, cô nên tự bắt xe đi thì tiện hơn."

Tô Như lại nói: "Em vừa mới về, còn chưa tìm được chỗ ở, có thể ở tạm nhà anh mấy ngày không?"

"Chuyện này..." Lâm Thư Ẩn lại chần chờ, loại chuyện từ chối nữ nhân này hắn thật sự không thành thạo, huống chi còn là mối tình đầu của hắn, nếu nói những lời làm tổn thương cô ấy...

"Phanh!"

Tiếng vang lớn đem Lâm Thư Ẩn còn đang rối rắm thức tỉnh, cùng lúc đó, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng rên rỉ cùng kinh hô.

Lâm Thử Ẩn một bên chạy vội vào phòng tắm, một bên hấp tấp nói: "Xin lỗi, tôi hiện tại có việc, tự cô bắt xe đến đây đi, việc khác tối nay lại nói." Dứt lời liền cúp điện thoại.

Đến phòng tắm, liền thấy tiểu yêu ngã ngồi trên mặt đất, tay che mông, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.

Lâm Thư Ẩn vội đem nàng chặn ngang bế lên, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Em... Nghĩ đến chuyện của Vương Tử, lại thất thần, không cẩn thận trượt chân. Thư Ẩn ca ca, có phải hay không em rất hậu đậu..." Tiểu yêu ủy khuất mà dựa vào trong lòng hắn, nước mắt thấm hết vào áo hắn.

Tâm Lâm Thư Ẩn đau muốn chết, tâm tư nào còn muốn trách móc nàng: "Như thế nào mà hậu đậu? Là do sàn nhà quá trơn! Em, cái nha đầu ngốc này... Nghĩ toàn thứ gì? Rất đau đi?"

Vào phòng ngủ, Lâm Thư Ẩn dịu dàng đem nàng đặt trên giường, lông mày tiểu yêu nhướng lên, khuôn mặt ửng đỏ: "Mông đau..."

"Để anh xem xem, rồi bôi thuốc vào." Lâm Thư Ẩn làm như muốn đứng dậy lấy hòm thuốc.

Mặt tiểu yêu đỏ càng thêm đỏ, bắt lấy tay hắn, ngượng ngùng xoán xít cả nửa ngày, thanh âm đè xuống thấp nhất có thể: "Thư Ẩn ca ca xoa xoa cho ta thì tốt rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.