Yêu Vật

Chương 25




Tôi cười giễu nói: “Cô ta ở hiện đại còn không vớt được một chàng trai tình thâm ý trọng nào, chẳng lẽ đến cổ đại sẽ vớt được sao? Mà theo quan điểm của phụ nữ mà nói, đàn ông tốt ở cổ đại so với đàn ông tốt ở hiện đại còn thiếu gấp một nghìn lần, chẳng khác nào tìm cả vũ trụ không thấy, đến đây lại ăn may vớ bở?”

William cảm thán: “Rốt cuộc cô ấy bị rút gân chỗ nào thế, bày đặt nam nữ bình đẳng với nhau, thế mà lại bỏ thời đại có cơ hội dạy dỗ đàn ông làm nô dịch cho vợ, đến cổ đại làm trâu làm ngựa?”

Tôi nói: “Làm một phụ nữ xuyên không, sẽ nhận vận mệnh cung đấu, trạch đấu. Tôi đã lo đến chuyện cô ta sẽ tin xuyên không có thật cùng với cái chỉ số thông minh thấp tệ làm người ta tức điên của cô ta, nên đã chọn đối thủ có độ khó thấp rồi đấy.”

William chuyển đề tài: “Dạ Đồng, tôi nhất định sẽ trở thành người đàn ông tốt tình thâm ý trọng siêu cấp! Trăm phần trăm làm nô dịch cho vợ!”

Tôi: “Ai thích chó đực?”

William nhu nhược nói: “Dạ Đồng, cô mắng chửi người…”

Tôi: “Ai mắng chửi người?”

Chó đực lông vàng: “Gâu!”

“Buộc đá ném sông!”

“Dìm lồng heo!”

Diễn trò sắp kết thúc, quần chúng phát ra tiếng reo hò giải thoát.

Vì Hồ Quân không chung tình, Lê Quân anh tuấn hơn, si tình hơn, có tiền hơn càng có bản lĩnh hơn vui vẻ có được Mao Chu thị. Mong muốn của cô ta là được xuyên không giống nữ chính tiểu thuyết, mọi việc đều thuận lợi, ái muội với đám soái ca, đáng tiếc lúc nửa đêm vụng trộm gặp gỡ tâm sự bị phu canh “Đi ngang qua” phát hiện, sau đó thông báo về Hồ phủ. Hồ lão phu nhân thấy mình cưới cho con “Vợ ngoại tình”, giận dữ, dẫn người đi bắt gian, gặp hai người lôi lôi kéo kéo, lập tức phán tội, yêu cầu xử lý, răn đe cả nàng dâu không tuân thủ nữ tắc và người quyến rũ con dâu nhà người ta.

“Tôi yêu nàng! Vì nàng mà chết cũng cam tâm!” Gian phu Lê Quân bị mọi người hăng hái khiêng đi, dùng dây thừng trói lại. Mọi người ca hát, vui vẻ giống như ăn tết quăng hắn vào trong hồ nước. Hắn thuận theo đám yêu quái, “đau khổ” giãy dụa một hồi, trợn trừng mắt, làm ra “vẻ mặt khi chết” dữ tợn, sau đó chậm rãi chìm vào trong nước, niệm quyết tránh nước rồi chuồn mất. Hắn vẫy khô bộ lông cáo đỏ ướt sũng, ngồi cạnh tôi, liếc mắt đưa tình: “Dạ Đồng, đại ân lần này giúp cô, cô hẹn hò với tôi đi.”

“Cút!” William sủa điên cuồng.

Tôi làm như không nghe thấy.

Bầy yêu quái đã rất lâu chưa được bắt nạt người, càng lúc càng làm loạn.

“Đến đứa còn lại! Đến đứa còn lại!”

“Không thành vấn đề!”

Mọi người nhiệt tình trói Mao Chu thị thành cái bánh tét, vui mừng khiêng đến bên bờ hồ.

“Không! Tôi chẳng làm gì cả! Tôi không muốn chết!” Mao Chu thị khiếp sợ, cô ta khóc chảy nước mắt nước mũi tùm lum, dùng hết sức mà giãy dụa.

Đám yêu quái cười vang: “Thời đại này, quả phụ không giữ quy củ càng đáng chết hơn!”

Cô ta khóc gọi: “Cứu mạng! Tôi không phải là quả phụ, không phải Mao Chu thị, tôi là Chu Tư Tư!”

Yêu quái cười nói: “Thế gian chỉ có Mao Chu thị, Chu Tư Tư ở đâu ra?”

“Mẹ ơi, mẹ cứu con! Tôi là Chu Tư Tư, mèo đại tiên!” Chu Tư Tư cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của tôi, liên tục hét to, “Mèo đại tiên cứu mạng! Mèo đại tiên cứu mạng!”

Tôi thấy mục đích đã đạt được rồi, một cơn cuồng phong nổi lên, cuốn cô ta đi, mang đến sườn núi nhỏ.

Chu Tư Tư lượn một vòng cửa ải sống chết, giờ cuộn mình thành một đống, đã muốn sợ tới mức không nói được gì.

“Xuyên không vui không?” Tôi hỏi.

Chu Tư Tư thút thít, liều mạng lắc đầu: “Tôi muốn về nhà, tôi muốn mẹ, tôi không muốn ở lại cổ đại …”

Tôi nói: “Cô từng gặp nữ chính nào xuyên không mà trở về hiện đại chưa?”

Chu Tư Tư ngẩn ngơ, gào khóc.

Tôi ngồi bên cạnh cô ta, sờ sờ đầu cô ta, chỉ vào non xanh nước biếc dưới chân núi, nhẹ nhàng nói: “Cổ đại rất đẹp, nhưng đã không còn hợp với người hiện đại lâu rồi. Cô gái bình thường khác xa nữ chính kiên cường, vì sao cô vẫn mơ xuyên không?”

“Từ nhỏ, tôi đã là đồ ngốc,” tiếng gào khóc dần thành tiếng nức nở, “Vừa béo vừa xấu, thành tích thi vĩnh viễn không tốt, mẹ luôn mắng tôi, bạn học cũng không thích tôi, tôi nghĩ… Nếu có được khuôn mặt đẹp và trí tuệ, thay đổi thế giới, chắc chắn sẽ không giống như vậy.”

Tôi thương xót: “Cô dù lớn lên có hơi béo, nhưng mặt nhỏ, ngũ quan dù khó coi nhưng đặc sắc. Ba phần nhan sắc bảy phần trang điểm, khi còn là học sinh ăn mặc bị hạn chế, đều là canh suông mì sợi, kỳ trưởng thành thì ai ai cũng gầy, thẩm mỹ cũng chỉ có một. Rất nhiều người sau khi lớn lên mới biết hoàn phì yến gầy, mới đẹp, chỉ cần tìm được cách trang điểm hợp với mình là được rồi. Hơn nữa con gái mười tám sẽ thay đổi, vốn sinh ra đã kém cỏi thì còn có ngày sau bù lại. Nhìn ảnh chụp hồi nhỏ của một số ngôi sao chưa, sao cô biết mình trong tương lai không phải là người đẹp? Cô sẵn lòng tiêu phí nhiều thời gian học Đường Thi Tống Từ, đọc tiểu thuyết xuyên không như vậy, vì sao không đặt nghị lực đó lên sách giáo khoa, thi cho tốt? Cô sẵn lòng đến cổ đại học nữ công thêu thùa, cầm kỳ thư họa, vì sao ở hiện đại không chăm chỉ làm việc đi học quốc hoạ thư pháp, đàn cổ tỳ bà? So với cổ đại cạnh tranh kịch liệt, hiện đại chỉ cần học được năm phần kỹ năng là có thể thay đổi. Nếu cô có khả năng xuyên thành nhân vật chuyện gì cũng có thể phong sinh thủy khởi, vậy thì ở hiện đại, cô cũng có thể làm được như thế… Cùng lắm là nhân vật nam chính không trong đẹp trai có tiền si tình như chuyện xưa thôi.”

“Bởi vì…” Chu Tư Tư không nói lại được.

“Cô đang trốn tránh,” tôi vỗ vỗ vai cô ta, “Cô không có năng lực, không cố gắng nỗ lực, chỉ muốn dựa vào việc ăn trộm tài hoa với đầu cơ trục lợi để nhận được nhiều thứ. Cô đọc tiểu thuyết hư cấu thấy cảnh đẹp sáng lệ chói lọi, lại xem nhẹ hiện thực u ám, truyện thiếu nhi đều viết công chúa và hoàng tử kết hôn trong nháy mắt, nhưng sau hôn nhân thì sao? Không có bảo hiểm dưỡng lão, không có đồ chữa bệnh tiên tiến. Cổ đại mẹ chồng con dâu ở chung, quan hệ qua lại, giáo dục con cái, quản gia quản lý tài sản, khó khăn đó cô có thể chịu được sao? Nếu muốn dùng sắc đẹp, nhan sắc của cô có thể giữ được cả đời sao?”

Chu Tư Tư hối hận đan xen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.