Tiếng bước chân, tiếng roi quất vào da thịt vang lên chát chúa, những tiếng khóc thút thít đến vỡ òa.
Một kẻ bịt mặt lên tiếng quát tháo.
"Bọn mày câm mồm vào cho tao! Không là ông đây cắt lưỡi hết!"
Những tiếng khóc nhỏ dần rồi lặng im, không gian chìm vào màn đêm lạnh lẽo, nó lạnh tựa như những kẻ đang ở đây, hoặc lạnh lẽo như những người đã giao cho những kẻ ấy đứa con của chính mình.
Đây là sào huyệt của bọn buôn người, chúng bắt cóc những đứa trẻ, hoặc mua từ những kẻ đội lốt cha mẹ.
Những đứa trẻ ấy chẳng ai chắc chắn được tương lai sau này.
Bị chăn dắt ăn xin?
Ép buộc đi vào con đường sai phạm?
Hay bị đem bán làm nô lệ, người hầu...
Hoặc đau đớn hơn là ra đi khi chưa kịp tìm về với cha mẹ.
Trong số những đứa trẻ đang co rúm nơi góc phòng, có cô bé tầm bốn tuổi, cô bé không bị bắt cóc, cô bị chính mẹ ruột bán đi khi vừa sinh được vài ngày.
......................
Mẹ của cô bé là một nữ sinh đại học, vì sa vào con đường ăn chơi, cô nữ sinh quan hệ không an toàn dẫn đến mang thai lúc nào không hay.
Khi thai kì vừa được hơn bốn tháng, trong một lần đi khám thai tại một cơ sở tư nhân, Ngọc Linh gặp một người phụ nữ trung niên.
Có lẽ đoán được tâm trạng của Ngọc Linh, người phụ nữ ấy khẽ nói nhỏ.
"Cô gái, cô không muốn sinh đứa trẻ à?"
Ngọc Linh giật mình, cô lấm lét nhìn người phụ nữ, gương mặt bà ấy trang điểm đậm, đôi môi mỏng dính tô son đỏ chót.
Ngọc Linh kể ra nỗi khổ tâm, người phụ nữ lén đưa cho cô mảnh giấy rồi nói gì đó, xong bà ấy nhanh chóng rời đi.
Một tuần sau, Ngọc Linh tìm đến địa chỉ trên mảnh giấy, trước mắt cô là một ngôi nhà nằm trong khu đô thị sầm uất.
Người phụ nữ hôm nọ ra đón cô, rồi dắt cô vào bên trong.
Giữa phòng khách đặt một bộ bàn ghế sofa lớn, hai bên là những món đồ trưng bày đắt tiền.
Ngọc Linh bị sự sang trọng ấy làm choáng ngợp, cô còn mải ngắm thì từ trên lầu, một đôi vợ chồng đi xuống.
Họ nói họ là vợ chồng nhưng gặp vấn đề không thể có con, nghe câu chuyện của Ngọc Linh thì đồng cảm, muốn nhận đứa trẻ trong bụng làm con nuôi.
Sau khi cô sinh đứa trẻ ấy ra, họ sẽ gửi cho cô một số tiền xem như cho cô làm lại cuộc đời.
Ngọc Linh nghe xong như gặp được phao cứu hộ, càng sáng mắt hơn khi nghe đến số tiền sẽ được nhận.
Cô sinh viên ấy không ngần ngại mà đặt bút kí vào thỏa thuận nhận con nuôi.
Thậm chí bên trong thỏa thuận ghi gì cô cũng chẳng để ý.
Sao phải bận tâm khi con của cô sẽ được sống trong ngôi nhà này, cô lại có tiền, được làm lại cuộc đời của mình.
Trước khi rời đi, người vợ đặt vào tay của Ngọc Linh một xấp tiền, nói rằng sau khi sinh con họ sẽ gửi nốt phần còn lại.
Cánh cửa vừa khép lại, Ngọc Linh sung sướng gọi cho nhóm bạn hẹn nhau tối nay đi chơi mà cô không hề biết rằng mình vừa kí giấy bán đứa con của mình.
Năm tháng sau.
Ngọc Linh đau đớn sinh con tại một cơ sở khám thai chui, sau khi sinh xong, cô chẳng hề nhìn mặt đứa con của mình.
Đôi vợ chồng kia đến thăm nom, họ giao số tiền còn lại như thỏa thuận, rồi hẹn ngày đưa đứa trẻ đi.
Ngọc Linh còn chẳng muốn cho con uống dòng sữa đáng lẽ nó phải được nhận từ cô, cô sợ bị hỏng đi vóc dáng, người mẹ trẻ ấy chưa hề cảm nhận tình mẹ con, cũng không rơi giọt nước mắt khi hai người kia đưa con đi mặc cho đứa trẻ khóc thét lên.
......................
Trở lại thực tại, cô bé bốn tuổi ấy vẫn không nói được tiếng nào, bởi vậy chẳng ai thèm mua cô bé.
Có lẽ trong khi mang thai, Ngọc Linh vẫn sử dụng chất k1ch thích gây hại, hoặc sau một cơn sốt cao khi cô còn nhỏ.
Bọn buôn người gọi cô là con bé Câm, tuy vậy cô vẫn nghe được.