Cho nên, cô chưa bao giờ cẩn thận cảm nhận tâm ý của hắn.
Nhưng lúc này ý cười đang lưu động nơi đáy mắt hắn thật trong trẻo đẹp đẽ,
mang theo một loại mỹ mãn không nói thành lời. Tưởng Chính Tuyền lại
không dám nhìn thẳng vào đó, cô xoay mặt đi, trong lòng dâng lên một
loại cảm giác yếu ớt. Giống như giờ phút này cô đang bị cuốn sâu vào
tình yêu của hắn, được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, cũng giống như
vẫn luôn được hắn nâng niu trong tay vậy.
Hai người không nói gì với nhau, rảo bước chầm chậm đi vào ngã rẽ lối vào
siêu thị. Trên đường dòng người xe qua lại như nêm, đèn đường, đèn nê
ông, đèn xe bốn phía lấp lánh mờ ảo trong màn đêm. Gió lạnh ào ào thổi
qua rít lại, nhưng trong lòng Tưởng Chính Tuyền lại ấm áp dào dạt, lúc
sau cũng không còn cảm giác thấy lạnh một chút nào nữa.
Vào siêu thị, như thường lệ Nhiếp Trọng Chi đẩy xe, im lặng theo sát phía
sau cô. Tưởng Chính Tuyền cầm danh sách đồ cần thiết, chọn lựa vật phẩm
muốn mua, thỉnh thoảng xoay người lại trao đổi với Nhiếp Trọng Chi: “Cái này với cái này cái nào tốt hơn?” Kỳ thật hỏi cũng như không hỏi, mỗi
lần Nhiếp Trọng Chi đều đáp lại cô: “Em thấy cái nào tốt thì mua cái
đó.”
Lúc đi qua khu vực bày hóa mỹ phẩm, Tưởng Chính Tuyền chọn mấy bánh xà
phòng, đưa lên mũi ngửi ngửi, lại đưa tới mũi hắn: “Anh thích mùi hương
nào? Mùi cam, chanh hay là bạc hà?” Những ngón tay thon thon trắng nõn
như ngọc, nhẹ nhàng chạm vào da thịt trên mặt Nhiếp Trọng Chi, một cảm
giác ôn nhuận thản nhiên, Nhiếp Trọng Chi nao nao: “Cái nào cũng thích.”
Tưởng Chính Tuyền cẩn thận ngửi thêm chút nữa, nói: “Tôi thấy hương cam và
hương bạc hà này không tệ chút nào, thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.”
Nhiếp Trọng Chi: “Vậy thì mua hai cái đi.” Tưởng Chính Tuyền ‘uhm’ một
tiếng, liền bỏ vào trong xe đẩy, lại tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên nói: “Đi mua một ít bột mì được không?” Tưởng
Chính Tuyền cười khẽ: “Mua bột mì làm gì chứ? Anh sẽ làm bánh mỳ bánh
bao sao?”
Đợi một lúc lâu, mới nghe thấy Nhiếp Trọng Chi đáp lại: “Tôi sẽ làm hoành
thánh.” Tưởng Chính Tuyền vừa nghe liền quay phắt đầu lại, chỉ thấy
Nhiếp Trọng Chi đứng giữa lối đi giữa hai kệ hàng, xung quanh đầy hàng
hóa rực rỡ muôn màu, hắn nhìn cô, lặp lại một lần nữa: “Tôi sẽ làm hoành thánh nhân tôm.”
Ngay ngày hôm sau, cô được ăn hoành thánh do chính tay Nhiếp Trọng Chi bao.
Cắn một ngụm liền nhìn thấy thịt tôm nõn trắng mịn nằm giữa lớp bánh
trong suốt sáng bóng, nước canh đậm đà hương tôm tươi ào ạt chảy ra.
Hương vị…. hương vị cư nhiên giống tiệm hoành thánh ở Lạc Hải kia như
đúc.
Tưởng Chính Tuyền nhất thời ngây ngốc! Nửa miếng hoành thánh ngậm trong miệng làm thế nào cũng không nuốt xuống được.
Cô không biết vì cái gì, vì cái gì hắn lại học làm hoành thánh? Vì thế cô
hỏi hắn. Nhiếp Trọng Chi chỉ thản nhiên đáp lời cô: “Chỉ là vì tôi thích mà thôi, lúc học rồi cũng thấy nó đơn giản.”
Hắn nói hết sức bình thường không đáng để tâm, giống như chuyện đó thật sự là như thế.
Nhưng tận sâu trong đáy lòng Tưởng Chính Tuyền rồi lại dâng lên một loại cảm
xúc nhè nhẹ mà chua chát đến kì lạ. Cô run rẩy một lát, rồi lặng lẽ nuốt miếng hoành thánh xuống bụng.
Phải rất lâu rất lâu sau này, Tưởng Chính Tuyền mới biết được, năm đó để học được cách làm bánh, hắn đã phải kiên trì đi theo ông chủ cửa tiệm nhỏ
kia ba tháng trời, mới chứng tỏ được lòng thành, để ông ta truyền lại
cho công thức bí truyền của mình.
Cơn nghiện của Nhiếp Trọng Chi đã hai tuần trôi qua mà không hề phát tác.
Tưởng Chính Tuyền gọi điện thoại đến cho bác sĩ Lỗ báo lại, bác sĩ Lỗ
không ngừng dặn dò: “Căn cứ vào kết quả kiểm tra nước tiểu lần mới nhất
đây, Nhiếp tiên sinh đã hoàn toàn bình phục. Nhưng quan trọng nhất vẫn
là, phải để cho người bệnh đoạn tuyệt hết tất cả những khả năng ‘tức
cảnh sinh tình’. Luôn luôn trông coi cậu ấy cẩn thận, không được lơ là
dù chỉ một chút.”
Tưởng Chính Tuyền đem tình hình này báo lại cho anh trai Tưởng Chính Nam,
Tưởng Chính Nam vui mừng không thôi, miệng không ngớt: “Tốt quá, tốt
quá.” Từ chỗ anh trai cô biết được tình trạng thân thể của mẹ cũng rất
tốt, cho nên trong lòng an tâm hơn nhiều.
Giữa trưa hôm nay, di động đặt ở trên bàn chợt đổ chuông ‘linh linh linh’,
Tưởng Chính Tuyền nhìn vào, hai chữ Ninh Hi không ngừng nhấp nháy trên
màn hình báo. Cô ấn phím nhận máy, liền nghe thấy giọng Ninh Hi truyền
tới: “Teresa, là tôi. Tôi đã tới Ninh Thành, đang ở khách sạn. Buổi tối
có tiện đến gặp tôi không?” Tưởng Chính Tuyền liền đáp ứng: “Được.”
Ninh Hi đọc địa chỉ chỗ hẹn, Tưởng Chính Tuyền: “OK, không vấn đề gì, hẹn gặp lại anh tối nay.”
Căn phòng không lớn, Nhiếp Trọng Chi ngồi trên sô pha chậm rãi lật một
trang sách, cuộc nói chuyện của cô hắn nghe được từ đầu tới cuối.
Tưởng Chính Tuyền cúp máy, vẫn là nên khai báo với hắn rõ ràng một chút:
“Giám đốc Ninh Hi ở công ty chúng tôi đến đây, buổi tối tôi phải cùng
anh ta ăn một bữa cơm.”
Nhiếp Trọng Chi thản nhiên “uh” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Tưởng Chính Tuyền bình thường khi ở nhà, luôn thích mặc những bộ quần áo rộng thùng thình thoải mái, tóc dài nhàn nhã cột lại ở phía sau, đi một đôi
dép lông nhung mềm mại đế bằng, đi đi lại lại trong nhà.
Bởi vì có hẹn ăn cơm với Ninh Hi, trước khi ra khỏi nhà liền tắm rửa sạch
sẽ trước, thay một chiếc váy nỉ màu đen, đi một đôi bốt cao cổ cũng màu
đen, bên ngoài mặc áo khoác nỉ màu xanh ngọc rộng thùng thình kiểu Tây
trang, mái tóc xõa tung từng lọn dài xoăn nhẹ như tảo biển, thêm món
trang sức trang nhã vẻ rất riêng.
Lúc từ trong phòng đi ra, ánh mắt Nhiếp Trọng Chi lập tức hiện lên vẻ sửng
sốt. Tưởng Chính Tuyền đem tóc dài vén ra sau tai, nói một câu: “Tôi đi
đây.”
Nhiếp Trọng Chi nhìn cô, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng đáp một tiếng “Uh”.
Trước khi ra khỏi cửa, Tưởng Chính Tuyền lại cố ý xoay người nhìn thoáng qua. Cả căn phòng yên lặng như tờ, một tiếng động nhỏ cũng không có, Nhiếp
Trọng Chi vẫn đứng đưa lưng về phía cô.
Tưởng Chính Tuyền cố hết sức xem nhẹ cảm giác kỳ lạ trong lòng mình, chậm rãi kéo cửa đi ra ngoài.
Lúc đến nhà hàng đã hẹn, Ninh Hi đã đến từ lúc nào, vị trí ngồi ngay chỗ rẽ hai bên đều là kính thủy tinh. Trong nhà hàng chỉ có ánh đèn lờ mờ, vì
cố ý muốn tạo bầu không khí lãng mạn, phía trên mỗi bàn đều treo một cái chụp đèn rất đẹp theo phong cách châu Âu, phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, khiến không gian xung quanh có cảm giác hư ảo.
Ninh Hi thấy cô đến, rất nhã nhặn đứng dậy, tự mình kéo ghế dựa ra giúp cô,
đợi sau khi cô ngồi vào chỗ rồi, mới mỉm cười mở miệng hỏi thăm:
“Teresa, chuyện trong nhà em thế nào rồi? Hy vọng tất cả mọi chuyện đều
suôn sẻ!”
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười: “Tuy rằng còn chưa kết thúc, nhưng nhờ những lời
ngọc của anh, coi như cũng thuận lợi. Nếu công ty không phiền, tôi sẽ
tiếp tục ở lại đây làm việc.” Ninh Hi cười cười: “Công ty bên kia không
thành vấn đề, chỉ là tôi hy vọng em có thể mau chóng quay về Lạc Hải
công tác.”
Tưởng Chính Tuyền: “Cám ơn, nhưng tôi vẫn còn phải ở đây thêm một thời gian nữa.”
Ninh Hi: “Hy vọng em có thể mau chóng trở về.” Tưởng Chính Tuyền khẽ cười nhàn nhạt: “Tôi có quan trọng đến thế sao?”
Ninh Hi bật cười: “Em nói thử xem? Chẳng lẽ chính em cũng không tin tưởng
mình như vậy? Không phải ai thiết kế cũng có thể làm nên được kỷ lục
giống em.”
Tưởng Chính Tuyền: “Ở học viện của chúng tôi, rất hay bị người khác nói rằng
bị bệnh lý tưởng hóa quá mức, không chịu bằng lòng với chính mình, thế
cho nên tác phẩm làm ra ít khi cảm thấy đủ.” Ninh Hi gật đầu: “Quả thật
là như thế. Quá mức theo đuổi nghệ thuật hoàn mỹ, đây là bệnh chung của
đại đa số nhà thiết kế. Mà các công ty lại theo đuổi tối đa hóa lợi
nhuận. Thế nên đây chính là mâu thuẫn tồn tại muôn đời giữa các nhà
thiết kế và các công ty kinh doanh.”
“Sở dĩ tôi xem trọng em như vậy, là bởi vì em ngoại trừ thiết kế rất có
thần ra, quan trọng nhất chính là em biết cách thỏa hiệp, hòa nhập được
với tất cả đồng nghiệp. Chuyện này đối với một người thiết kế mới tốt
nghiệp từ một trường nổi tiếng ra mà nói, là vô cùng vô cùng hiếm có.”
Càng là người có tài, thường thường sẽ rất hay cậy tài mà khinh người! Mà
anh nếu đã có chút tiếng tăm, thì xã hội cũng sẽ chấp nhận thói kiêu
ngạo này của anh, thậm chí sẽ càng tâng bốc tán tụng anh hơn.
Nhưng đối với nhưng người mới ra đời còn non nớt mà nói, như một viên ngọc
đang còn rất góc cạnh sắc bén, điều này giống như con dao hai lưỡi, đâm
người khác bị thương cũng làm đau chính mình,
Tưởng Chính Tuyền mỉm cười chua xót, nếu không phải năm đó đã trải qua những
chuyện kia, cô chắc chắn sẽ không trưởng thành đến ngày hôm nay, cô chắc chắn cũng sẽ giống như bao người khác, đấu đá lung tung, khiến bản thân mình chằng chịt vết thương mới chịu dừng.
Cái này có lẽ nên gọi là lợi nhiều hơn hại đi, sống trên đời này, mỗi người ai cũng đã từng mất đi chút gì đó, nhưng bù lại cũng sẽ được nhận lại
ít nhiều.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, cô và Ninh Hi bắt đầu dùng bữa. Hai người lại hàn
huyên một chút về công việc, một chút chuyện cá nhân, chớp mắt đã hơn
chín giờ.
Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Tưởng Chính Tuyền rời xa Nhiếp Trọng Chi lâu như vậy, cô liên tục đưa tay lên xem đồng hồ.
Ninh Hi là một người rất có mắt quan sát, thấy thế bèn nói: “Nếu em còn có
việc, vậy hôm nay chúng ta tạm biệt ở đây đi. Tôi sẽ còn ở lại Ninh
Thành hai hôm nữa.”
Tưởng Chính Tuyền cũng không khách sáo, liền đứng dậy nói: “Được, vậy tôi xin đi trước. Có chuyện gì anh cứ liên lạc với tôi, lúc nào củng được.”
Ninh Hi bỗng nhiên nâng tay lên khẽ vỗ trán một cái, “Ai nha” một tiếng: “Trí nhớ của tôi tệ quá, tôi có đem một ít tài liệu từ Lạc Hải đến đây
cho em mà lại để quên ở khách sạn mất rồi.”
Ninh Hi nhìn Tưởng Chính Tuyền, giả bộ lộ ra biểu tình cực kì đáng thương:
“Nếu em không phiền tôi một mình ở đây lẻ loi hiu quạnh, không người
quen biết, ngày mai lại cùng tôi ăn bữa cơm nữa được không?” Hắn thấy
Tưởng Chính Tuyền thần sắc trầm ngâm, liền bồi thêm một câu: “Đương
nhiên, nếu em bận không có thời gian thì cũng không sao, ngày mai tôi sẽ mang tài liệu tới cho em.”
Tưởng Chính Tuyền thấy thái độ của hắn đã nhún nhường hạ mình, cũng nói đến
như vậy, nếu cô không đồng ý với hắn, dường như có chút quá đáng. Vì vậy gật đầu mỉm cười nói: “Được rồi.”
Ninh Hi nhất thời cười tươi như hoa: “Vậy cứ làm như đã nói đi. Tôi đặt nhà
hàng xong sẽ gọi điện thoại đến báo cho em.” Tưởng Chính Tuyền gật gật
đầu.
Ninh Hi đứng dậy: “Để tôi đưa em về, đã trễ thế này nếu để em đi một mình
tôi sẽ không an tâm.” Tưởng Chính Tuyền mỉm cười cự tuyệt: “Trị an ở
Ninh Thành rất tốt, anh không cần lo lắng thế đâu.”
Ninh Hi cực kỳ kiên trì: “Trị an dù tốt đến mấy cũng sẽ có một lúc nào đó sơ sảy, để tôi đưa em về tận nhà an toàn mới có thể yên tâm.”
Tưởng Chính Tuyền bất đắc dĩ hết cách, bên ngoài nhà hàng nhiệt độ đã xuống
dưới âm mấy độ, vừa đẩy cánh cửa ra, không khí lạnh lẽo tựa như mũi tên
từ bốn phương tám hướng ập vào người. Cô cũng ngại đứng giữa cơn gió
lạnh dùng dằng với hắn, đành phải cùng hắn lên taxi đi về.
Xe cộ ban đêm cũng giảm đi so với ban ngày rất nhiều, dọc đường chỉ gặp
đèn xanh, chẳng mấy chốc taxi đã dừng ngay dưới lầu nhà hai người. Tưởng Chính Tuyền: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tới nhà rồi, tạm biệt!”
Ninh Hi liếc trái liếc phải nhìn quang cảnh xung quanh, không khỏi nhíu mày
thật chặt. Hắn rút tiền ra đưa cho tài xế taxi, bồi thêm câu “không cần
trả lại”, liền xuống xe đi theo cô: “Teresa, để tôi đưa em lên lầu.”
Tưởng Chính Tuyền: “Không có việc gì, tự tôi lên cũng được …” Lời của cô mới
nói được một nửa, nhìn theo hướng ánh mắt của Ninh Hi, bỗng thấy được
một thân ảnh quen thuộc từ trong bóng tối chậm rãi đi ra: “Không cần, cô ấy đã về đến nhà rồi.”
Ninh Hi giương mắt đánh giá người đàn ông tràn ngập địch ý, đang tỏ rõ quyền sở hữu trước mắt này. Đèn đường mờ nhạt, nửa khuôn mặt Nhiếp Trọng Chi
bị khuất dưới bóng cây tối mịt, hình dáng ngũ quan không quá rõ ràng.
Nhưng dù như thế, Ninh Hi vẫn có cảm giác người đàn ông đang đứng trước
mặt mình nhìn rất quen mắt.
Lúc này Nhiếp Trọng Chi cũng không chút khách khí mà đánh giá đối phương.
Dáng người cao ngất, diện mạo tuấn mỹ bất phàm, trang phục trên người cầu kì tinh tế, phong thái tao nhã nhưng thận dè dặt, người trước mắt này tất
cả đều cho thấy hắn có một cuộc sống sung túc đầy đủ, trên hắn có một
phong thái bất phàm, thong dong bình tĩnh. Người như vậy hắn cũng không
xa lạ, thậm chí có thể nói quen thuộc được ngay, bởi vì trước khi bị phá sản, hắn cũng là một người giống như họ.
Thì ra đây là Ninh Hi! Điều khiến Nhiếp Trọng Chi cảm thấy chướng mắt chính là, hắn dùng tư thái của người đi che chở đứng bên cạnh Tưởng Chính
Tuyền, một đôi tuấn nam mĩ nữ như Kim Đồng Ngọc Nữ, chỉ vừa đứng cạnh
nhau thôi, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều thu hút ánh nhìn như
người mẫu trên áp-phích tuyên truyền.
Ninh Hi rất bình tĩnh hơi cúi đầu mỉm cười: “Teresa, đã có người đến đón em
rồi, vậy tôi cũng quay về khách sạn đây.” Tưởng Chính Tuyền gật đầu:
“Vâng, cảm ơn anh.”
Hai người nhìn Ninh Hi đứng bên đường đón xe rời đi. Gió lạnh rít gào, len lỏi qua mọi lớp quần áo, đâm thẳng vào da thịt.
Bởi vì vội vàng chạy xuống dưới, hắn chỉ mặc bộ đồ dài mà rộng rãi thường
ngày bên ngoài. Nhiếp Trọng Chi cúi đầu nhìn một thân ăn mặc lôi thôi
lếch thếch của mình, lại nhớ tới dáng vẻ phong độ ngọc thụ lâm phong của Ninh Hi, lại nhìn Tưởng Chính Tuyền xinh đẹp kiều diễm, chưa bao giờ
hắn cảm thấy xấu hổ tự ti như lúc này.
Hắn bây giờ, không còn xứng với cô nữa!
Đây sớm đã là sự thật rõ ràng. Đêm nay sự xuất hiện của Ninh Hi lại một lần nữa lạnh lùng nhắc nhở hắn về sự thật này!
Sớm hay muộn cô cũng sẽ rời hắn mà đi! Sớm muộn gì mà thôi!