Bác sĩ Lỗ
cầm bản báo cáo kiểm tra đến cùng hai người ngồi xuống nói chuyện. Bác
sĩ Lỗ hỏi Nhiếp Trọng Chi để hiểu hơn về tình trạng của hắn: “Lần đầu
tiên cậu hít ma túy là khi nào, cậu còn nhớ rõ không?” Ánh mắt Nhiếp
Trọng Chi lướt qua Tưởng Chính Tuyền đang ngồi bên cạnh một cái, im lặng không nói gì.
Có lẽ Nhiếp
Trọng Chi không muốn để cô biết! Vì không muốn làm ảnh hưởng đến quá
trình trị liệu của hắn, Tưởng Chính Tuyền liền giả bộ hắng giọng một
tiếng, đứng dậy: “Bác sĩ Lỗ, hai người cứ nói chuyện đi. Tôi ra ngoài
gọi điện thoại một chút.”
Sau khi cửa
được đóng lại, bác sĩ Lỗ mới đặt câu hỏi lại lần nữa: “Nhớ rõ khi nào
không? Cậu cẩn thận nhớ lại xem, điều này rất quan trọng!”
Ánh mắt
Nhiếp Trọng Chi vô hồn nhìn về phía thảm trải sàn gần đó, một lát mới
lên tiếng: “Là ngày mười bảy tháng mười hai của năm năm trước.”
Bác sĩ Lỗ
cúi đầu ghi chép lại cẩn thận, lại hỏi tiếp: “Thứ lần đầu tiên cậu hít
là gì? Ma túy hay là…” Nhiếp Trọng Chi đáp lại tường tận từng câu từng
câu một.
Bởi vì Nhiếp Trọng Chi một mực muốn được ở nhà cai nghiện từ từ, bác sĩ Lỗ liền dặn
dò hai người rất nhiều việc cần chú ý. Còn về thuốc thang phụ giúp trị
liệu, bác sĩ Lỗ lại giảng giải tỉ mỉ hơn: “Với tình trạng trước mắt mà
nói, thuốc điều trị trên thị trường chia làm hai loại, gồm thành phần có thuốc phiện và không có thuốc phiện. Loại có thuốc phiện có thể kiểm
soát các triệu chứng rất tốt, phản ứng phụ của thuốc không đáng kể,
nhưng dùng nhiều dễ gây nghiện. Một khi không khống chế được, dùng không đúng mục đích sẽ trở thành một loại ma túy mới. Còn loại thuốc không có thuốc phiện, kiểm soát triệu chứng con nghiện rất rõ ràng, nhưng phản
ứng phụ của thuốc lại lớn, nhất là đối với những bệnh nhân có tình trạng bệnh nghiêm trọng. Ưu điểm của nó chính là không gây nghiện.”
“Nếu hai
người vẫn kiên trì điều trị tại nhà, không muốn vào trung tâm cai
nghiện, tôi sợ rằng hai người không khống chế được loại thuốc có chất
gây nghiện, cho nên tôi khuyên hai người nên sử dụng loại thuốc không có chất gây nghiện kia.”
Thuật ngữ
chuyên ngành rất nhiều, Tưởng Chính Tuyền cố hết sức nắm bắt lấy trọng
điểm, hỏi: “Loại thuốc không có chất gây nghiện sẽ gây ra phản ứng phụ
lớn gì?” Bác sĩ Lỗ đẩy cặp kính mắt gọng không viền trên sống mũi: “Tùy
từng người sẽ có những phản ứng khác nhau, thông thường là miệng khô,
người thường xuyên uể oải, choáng váng giống như người bị huyết áp thấp, nghiêm trọng có thể bị choáng váng ngất xỉu, nhịp tim chậm, huyết áp
giảm dần, đau đầu, buồn nôn, nước bọt tiết nhiều, bàn tay hay bị run
rẩy.”
Ngữ khí
Nhiếp Trọng Chi kiên định, không chút lay động: “Dùng loại không có chất gây nghiện đi. Chúng tôi sẽ thường xuyên chú ý các phản ứng phụ, nếu có gì sẽ liên lạc với ông.”
Tưởng Chính Tuyền biết tâm ý của hắn ngay lúc này, hận không thể thoát khỏi nó càng sớm càng tốt.
Bác sĩ Lỗ:
“Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, ngoài ra tôi cũng sẽ kê thêm mấy loại
thuốc an thần, ngộ nhỡ tình trạng của cậu ta không thể tự kiểm soát,
Tưởng tiểu thư hãy tiêm cho cậu ta một liều an thần… Có thể hỗ trợ cậu
ta thích ứng rất tốt… Đương nhiên là nếu có vấn đề gì, hai người hãy lập tức liên hệ với tôi.”
Đêm nay,
Tưởng Chính Tuyền ngủ không được sâu. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy từ phòng Nhiếp Trọng Chi truyền ra âm thanh như đang khó chịu. Cơn nghiện của Nhiếp Trọng Chi lại bắt đầu phát tác! Tưởng Chính Tuyền vốn
đã có chuẩn bị, vừa nghe thấy tiếng động này, liền lập tức rời giường,
chân đi thật nhanh chạy sang phòng hắn.
Thân thể Nhiếp Trọng Chi quằn quại trên giường, cả người giống như vừa được vớt khỏi nước, mồ hôi ướt đẫm nhỏ giọt.
Tưởng Chính
Tuyền kỳ thật cũng không giúp được hắn điều gì, đành phải đi qua đi lại
vắt khăn mặt ấm để lau mặt cho hắn, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng túa ra như tắm.
Nhiếp Trọng
Chi khi tỉnh khi thì mơ hồ. Lúc hắn tỉnh táo, khàn khàn mở miệng: “Dùng
dây vải trói tôi vào ghế dựa, tôi sợ tôi sẽ làm em bị thương.” Thấy cô
do dự, hắn quát: “Trói đi, mau mau cột chặt người tôi lại. Tôi sắp không chịu được nữa rồi.” Khi thần chí hắn mơ mơ màng màng, hắn dùng lấy tay
đấm vào tường, ném hết đồ đạc quanh mình, kêu gào giống như con sói đói. Có điều, cho dù cô không cột hắn lại, Nhiếp Trọng Chi cũng sẽ không bao giờ xuống tay làm cô đau dù chỉ một chút.
Suốt một đêm Tưởng Chính Tuyền trông coi hắn. Lại giống như những lần trước, khi ánh nắng yếu ớt đầu ngày lên thì tình trạng của hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Bác sĩ Lỗ
năm lần bảy lượt nhấn mạnh với hai người rằng phải tăng cường rèn luyện
thể dục, nâng cao sức đề kháng của cơ thể. Vì thế, mỗi buổi sáng sớm,
Tưởng Chính Tuyền sẽ cùng Nhiếp Trọng Chi đi bộ một đoạn đường thật dài, trên đường có đi qua mấy dãy phố chợ bán đồ nông sản.
Lần đầu tiên hai người tình cờ đi dạo qua chợ, Nhiếp Trọng Chi bỗng nói: “Chúng ta
đi vào trong mua chút đồ ăn, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách việc nấu
ăn.”
Tưởng Chính
Tuyền có chút không tin tưởng lắm hắn sẽ xuống bếp nấu nướng, dù sao đồ
ngốc cũng biết: làm một nồi cơm chiên trứng ngon cũng không có nghĩa là
nấu món nào cũng thế.
Cô nửa tin
nửa ngờ theo chân Nhiếp Trọng Chi đi vào chợ nông sản truyền thống, trợn mắt há miệng nhìn Nhiếp Trọng Chi tỏ ra thật quen thuộc mà nói với ông
chủ sạp hàng: “Chặt giúp tôi một cân xương.” “Lấy bó rau này đi…Cho thêm mấy cọng hành…”
Mặt đất ướt
sũng lại bẩn như vậy, mùi tanh hôi của thịt cá gà vịt dồn chung lại một
chỗ, còn có người đang đứng bên cạnh mình, tất cả mọi thứ đều xa lạ đến
mức khiến cô phải hoảng hốt.
Có lẽ đây
mới là Nhiếp Trọng Chi chân chính, trước kia cô chưa bao giờ biết đến.
Khi đó, cô trốn hắn còn không kịp, sao có thể đi tìm hiểu xem xem hắn là người thế nào.
Giữa trưa
hôm đó, lúc Nhiếp Trọng Chi bưng lên mâm cơm ba món mặn một món canh đủ
sắc đủ vị, Tưởng Chính Tuyền quả thật nghẹn họng nhìn trân trối.
Nước canh
hầm xương trắng như sữa, rau xào xanh biếc, đậu hũ ma bà thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có thêm món cá tươi hấp. Vừa nhìn qua cách phối màu trên
mâm cơm đã khiến người ta dãi nhỏ dài cả ba thước, miệng há thật to. Lúc nếm thử rồi, hương vị quả thật ngon ngoài dự kiến.
Hắn vậy mà lại nấu ăn ngon đến vậy!
Nước canh
hầm đậm đà thơm ngọt, vương lại nơi đầu lưỡi. Tưởng Chính Tuyền một hơi
uống hết nửa tô, tấm tắc khen: “Uống ngon thật.” Nhiếp Trọng Chi đáp:
“Xương bò hầm luộc qua một lần, đem đi rửa sạch rồi ướp rượu gia vị, một ít gừng, thêm một ít táo đỏ, cẩu kỷ(gia vị), lúc đầu đun lửa lớn, lúc
sôi rồi thì vặn nhỏ lửa lại hầm hai tiếng đồng hồ là có thể ăn được.”
Tưởng Chính
Tuyền líu lưỡi: “Phiền toái vậy sao.” Khóe miệng Nhiếp Trọng Chi khẽ
cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Một chút cũng không phiền toái.”
Chỉ cần cô
thích ăn là được rồi! Nhiếp Trọng Chi chăm chú nhìn Tưởng Chính Tuyền
đang cúi đầu ăn canh, trong lòng chợt dâng lên nỗi chua sót, có lẽ cô
vĩnh viễn sẽ không biết được tâm ý của hắn khi nấu món canh hay những
món ăn này.
Tưởng Chính
Tuyền vừa uống vừa hỏi: “Làm sao anh lại biết nấu ăn vậy?” Nhiếp Trọng
Chi giải thích: “Từ nhỏ tôi đã được nhìn mẹ tôi nấu ăn, xem nhiều rồi tự nấu được.” Hắn nhìn lướt qua mâm đồ ăn trên bàn, giọng thấp xuống: “Đây đều là những món mà mẹ tôi hay nấu trước kia. Tôi nấu còn không ngon
bằng một nửa của bà ấy. Tôi là đứa trẻ sinh non, khi sinh ra chỉ được
bốn cân (2 ký), thể chất rất kém, ba ngày hai bữa lại đổ bệnh. Mà lúc
ấy, hiệu quả công việc ở nhà máy mẹ tôi làm rất kém, thường xuyên không
lấy được tiền lương. Bà ấy không còn cách nào, đành phải đi làm bảo mẫu
cho gia đình khác, giúp người ta nấu cơm, quét tước, trông con cho họ để kiếm chút tiền trang trải. Có những lúc, bà ấy làm cho nhiều gia đình
một lúc…”
“Sáng sớm
mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng, bà ấy sẽ đi chợ mua những chỗ xương
heo xương bò mà người ta không cần đem về hầm canh cho tôi, để tôi một
ngày ba bữa uống, bổ sung canxi, tăng cường thể chất. Nơi này ven biển,
cá tôm bán còn rẻ hơn cả rau dưa. Vì thế món canh hầm và các món cá
dường như là món ăn mỗi ngày trên bàn cơm của hai mẹ con. Bà ấy sợ tôi
chán ăn, liền đổi món liên tục, khi thì xào, rồi kho xì dầu, chiên, hấp, nấu kiểu Quảng Đông, ướp tỏi…” Nhiếp Trọng Chi nói tới đây, thanh âm
dần dần trầm xuống: “Chỉ tiếc khi đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, bằng không nhất định tôi sẽ nói cho bà ấy biết, món ăn bà nấu ngon nhất thế gian này!”
Tưởng Chính
Tuyền nhẹ nhàng nói: “Bác gái yêu anh như vậy, cho dù anh không nói,
trong lòng bà ấy nhất định cũng sẽ hiểu được.” Cô vẫn biết thời thơ ấu
của Nhiếp Trọng Chi cơ cực, nhưng không ngờ được lại kham khổ đến thế.
Cô từng nghe dì Lương kể mẹ hắn là sinh viên những năm đầu thập kỷ tám mươi của thế
kỷ hai mươi, diện mạo xinh đẹp như hoa, năm đó cùng cha hắn Nhiếp Canh
Lễ đứng chung một chỗ, quả thật như một đôi bích nhân trai tài gái sắc,
từng đại diện cho sinh viên trường tham gia cuộc thi nấu ăn của các xí
nghiệp nhà nước. Nhưng sau này mẹ của hắn lại vì mang thai hắn, bị
trường học chỉ trích đạo đức bại hoại nên khai trừ. Không tốt nghiệp
được đại học còn chưa chồng đã sinh con, khi ấy sẽ bị người đời chỉ trỏ
mắng nhiếc, xem thường. Mẹ hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy chắc chắn không có cơ hội được vào làm việc trong những đơn vị tốt, thế cho nên cuộc
sống hai người hết sức nghèo khó.
Người phụ nữ mạnh mẽ đem những thứ nhà họ Vạn mang tới xé bỏ tại trận, vì con mình,
chẳng những đi làm bảo mẫu, mà còn ra sức làm nhiều công việc một lúc…
Tưởng Chính Tuyền không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ tôn kính với người mẹ
nghiêm nghị chưa một lần được gặp mặt của Nhiếp Trọng Chi.
Trong nháy
mắt, Tưởng Chính Tuyền nhớ tới đứa nhỏ không có duyên với mình. Cô quả
thật không xứng được làm mẹ, khi đó cô đã không muốn có nó, tuy rằng cô
thật sự không phải cố ý trượt chân… Thế nhưng cho dù không phải trượt
chân, thì kết cục sau cùng có lẽ vẫn là như thế.
Trong lòng
cô lại dâng lên một cảm giác không nói nên lời với Nhiếp Trọng Chi. Khi
đó cô còn rất trẻ, tính tình cố chấp đến kinh người. Nếu đổi là hiện
tại, chí ít cô cũng sẽ bình tĩnh ôn hòa cùng hắn ngồi lại nói chuyện.
Hai tay
Nhiếp Trọng Chi đặt trên bàn cơm, mười ngón tay thon dài. Tưởng Chính
Tuyền vươn tay ra, chậm rãi đặt lên bàn tay hắn: “Bác gái trên thiên
đàng nhất định sẽ luôn dõi theo anh, che chở cho anh. Mà bà ấy, cũng sẽ
mãi mãi ở trong lòng anh, hai người chưa bao giờ phải xa lìa nhau.”
Tay cô nho
nhỏ khéo léo, lòng bàn tay dán chặt lên tay hắn, vừa mềm mại lại vừa ấm
áp, tựa như bàn ủi nóng bỏng, là phẳng từng nếp nhăn trong lòng Nhiếp
Trọng Chi.
Từng ngày
từng đêm cứ trôi qua như thế. Ý chí của Nhiếp Trọng Chi hết sức mạnh mẽ, lại vô cùng phối hợp với trị liệu của bác sĩ Lỗ, hơn nữa mỗi ngày có
Tưởng Chính Tuyền ở bên chăm sóc, đến hai tháng sau, thời gian cơn
nghiện của hắn phát tác càng ngày càng ngắn lại, số lần phát tác cũng
giảm dần, tình trạng bệnh chuyển biến tốt đẹp lên trông thấy.
Đến một
ngày, bác sĩ Lỗ thông báo tình hình kiểm tra nước tiểu của Nhiếp Trọng
Chi với Tưởng Chính Tuyền, nói rằng bên trong nước tiểu của hắn đã không còn tìm thấy thành phần nào của ma túy lưu lại, còn khen nói: “Người
bệnh có ý chí kiên cường như Nhiếp tiên sinh cũng là lần đầu tiên tôi
gặp được. Tình trạng của cậu ấy cơ bản đã bình phục. Nhưng hai người
phải đặc biệt chú ý, nhớ đừng để cho cậu ấy lại có cơ hội tiếp xúc với
hoàn cảnh cũ và những thứ kia.”
Trước khi
cúp điện thoại, Tưởng Chính Tuyền không biết thế nào lại nhớ tới vấn đề
lần đầu tiên kiểm tra bác sĩ Lỗ đã hỏi Nhiếp Trọng Chi, cô liền mở miệng hỏi: “Đúng rồi, bác sĩ Lỗ, anh ấy dùng ma túy đã bao lâu rồi? Làm phiền bác sĩ có thể cho tôi biết được không?”
Bác sĩ Lỗ nghĩ lại một chút: “Nhiếp tiên sinh có lẽ dùng ma túy đã được năm năm rồi…”
Năm năm
trước, là thời điểm cô và hắn dây dưa với nhau. Tưởng Chính Tuyền sợ run một lát, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thân mình lại đột nhiên chấn động.
Bác sĩ Lỗ ở
đầu bên kia điện nói tiếp: “Tưởng tiểu thư nếu muốn biết rõ, tôi sẽ lập
tức lục lại tư liệu trong tay mình.” Tưởng Chính Tuyền xiết chặt di động trong tay: “Vâng thưa bác sĩ, làm phiền ông, cảm ơn.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng bác sĩ Lỗ lật giấy ‘soàt soạt’, Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng đờ tại chỗ.
Một lát sau, thanh âm của bác sĩ Lỗ đã truyền tới: “Tìm được rồi, Nhiếp tiên sinh có nói cậu ấy nhớ rất rõ, năm năm trước ngày mười bảy tháng mười hai là
lần đầu tiên cậu ấy đụng tới ma túy.”
Cả người Tưởng Chính Tuyền nhất thời cứng lại.
Ngày mười
bảy tháng mười hai năm đó, Tưởng Chính Tuyền cũng nhớ vô cùng rõ ràng,
ngay tại ngày hôm đó, cô bất cẩn trượt chân, nhất thời bụng đau như cắt. Cô trơ mắt nhìn một dòng chất lỏng màu đỏ ấm ấm nóng nóng từng chút một chảy dọc theo bắp chân xuống sàn.
Cô ôm lấy bụng dưới đau nhức của mình, thất kinh hô người tới: “Có ai không, tôi bị ngã…”
“Mau… Mau giúp tôi gọi bác sĩ…Tôi bị chảy máu…”
Ngay tại ngày hôm đó, cô vĩnh viễn mất đi đứa nhỏ trong bụng mình.
Cũng tại
ngày hôm đó, Nhiếp Trọng Chi vừa nghe tin đã vọt tới bệnh viện, giống
như dã thú phát điên, hai tay siết chặt cổ cô: “Nó rõ ràng đã hình
thành. Chỉ mấy tháng nữa, nó sẽ biết khóc, sẽ biết nói, sẽ đùa nghịch ầm ĩ… Nó cũng là một sinh mạng… Nó cũng là một sinh mạng kia mà…”
Toàn thân
Tưởng Chính Tuyền lạnh như băng rốt cũng cũng hiểu được, Nhiếp Trọng Chi vì cái gì ngày đó lại chạm vào thứ làm tê liệt thần kinh này!