Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 15





Tôi và Đường Dịch Xuyên từng có một khoảng thời gian hạnh phúc dính chặt lấy nhau, tiếc là hoa nở chóng tàn, khoảng thời gian yêu nhau ấy thật sự quá ngắn, vậy nên mỗi khi có người hỏi tôi cái câu hỏi “Có yêu hay không” xưa như Trái Đất, lòng tôi lại quặn đau, không biết nên trả lời như thế.
Sau khoảng thời gian yêu đương ngắn ngủi, tôi phải thừa nhận sự thật Đường Dịch Xuyên đơn phương chia tay, cậu ấy bỗng nhiên trở mặt không một lý do hay dấu hiệu, khiến lòng tôi không cam, cứ thế quấn chặt lấy cậu ấy suốt mười năm trời.

Suốt mười năm qua tôi sống trong mịt mùng tăm tối, điên khùng quái gở, một lòng muốn níu kéo thứ tình yêu chó chết này, ý chí tôi kiên định, hành vi thì xấu xí, khiến sau này tôi nhớ lại cũng thấy xấu hổ với ông bà già.
Cho đến ba năm trước sau khi biết được sự thật về việc cậu ấy bỏ đi từ anh trai, biết Hồng Duệ chính là con trai của Hồng Triệu Long, biết vậy nên tất thảy thế gian đều hóa hư không, quyết định buông tay hoàn toàn.
Có lẽ là đau thương đến mức lòng chết lặng, cũng có thể là một tảng đá không thể che lấp cả bầu trời, tôi thật sự mệt mỏi.
Ba năm qua tôi không chủ động liên hệ với Đường Dịch Xuyên, Đường Dịch Xuyên cũng không liên lạc với tôi, chỉ là có những đêm khi giấc mộng ùa về, tôi sẽ đột nhiên tò mò, nếu Đường Dịch Xuyên vì báo thù mới lên giường với tôi, vậy tại sao không lợi dụng tôi đến khi báo thù xong hết, thực sự khi đó tôi mê cậu ấy đến mức điên đảo thần hồn, thậm chí gần như mất trí, còn chuẩn bị tới làm ở Quân Hán.

Nếu cậu ấy muốn thu thập chứng cứ tống anh trai tôi vào tù, có lẽ nếu để tôi đè thêm vài lần khéo tôi còn vui vẻ bán đứng luôn ông anh mình.
Cái đêm trước khi chúng tôi chia tay, anh tôi đang lật lại bản án cho một đương sự từng chết oan.

Đương sự đó chính là cha ruột của Hứa Tô, vụ án đó là vụ án lớn đầu tiên trong sự nghiệp của anh tôi, thế là anh ấy dốc hết sức mình, nhưng cánh tay luật sư sao so với bắp đùi quyền lực công, cuối cùng ông bố họ Hứa đó vẫn bị bắn chết.
Vụ án này đã trở thành bóng ma tâm lý của anh ấy, vậy nên một khi cơ hội xoay chuyển xuất hiện, luật sư Phó đã nổi tiếng cả nước không thèm lấy một xu, không tiếc cả tính mạng mình cũng nhất quyết lật lại bản án.
Thái độ được ăn cả ngã về không đó dẫn tới kết quả khá thê thảm, anh ấy bị người ta trả thù, bị thương nặng vào viện, máu me be bét khắp người, thậm chí bệnh viện còn thông báo tình trạng nguy kịch.
Tôi ở bệnh viện trông đêm, suốt mấy đêm liền không được ngủ.

Hứa Tô hồi ấy tuổi còn nhỏ nhưng cũng canh ở phòng bệnh, ánh mắt cậu ta trong trẻo như con nai con, rụt rè gọi tôi là anh hai, đáng yêu gấp tỉ lần cái dáng vẻ nhe nanh múa vuốt sau này.

Không lâu sau Đường Dịch Xuyên cũng tới, ngồi bên giường bệnh của anh tôi cùng tôi, cậu ấy nói tôi vẫn tưởng quan hệ của anh em mấy người không tốt.
Tôi lắc đầu, mệt mỏi mỉm cười, đáp rằng bình thường thì hẳn là phải thế, nhưng thực ra tôi lại chỉ muốn có thể thay anh ấy nằm trên giường bệnh, tôi học luật vì chịu sự ảnh hưởng từ anh ấy, anh ấy là người thân nhất của tôi trong nhà, cũng là tấm gương cho cuộc đời của tôi.
Khi nói lời này, Đường Dịch Xuyên vẫn nhìn tôi, vẻ mặt hết sức kỳ quái, không thể rạch ròi đó là mỉa mai hay buồn bã, hay là cả hai đều đủ.
Anh tôi gặp sự cố khi đang nói chuyện điện thoại với tôi, anh ấy vẫn chưa biết chuyện tôi đã chuẩn bị bỏ dân sự qua hình sự theo lời khích lệ của Đường Dịch Xuyên, còn đặc biệt liên hệ một văn phòng ngoại giao nổi tiếng để tôi thực tập, anh ấy vừa tình cờ chạm mặt người nọ khi đang trên đường về.

Trong điện thoại, câu cuối cùng mà anh ấy nói với tôi là “Ngọc Trí, chú vẫn luôn là niềm tự hào của anh”, sau đó là một tiếng nổ vang trời.
Mặc dù vụ tai nạn này không liên quan gì tới tôi nhưng tôi vẫn áy náy vô cùng.

Giờ tôi đã trông đêm liên tục nhiều ngày trong viện, anh tôi vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, tôi mệt đến mức muốn khóc, nhưng vẫn cố giữ cho mắt mình không sụp xuống.
Đường Dịch Xuyên nhìn tôi một lát, sau đó đỡ lấy đầu tôi, để tôi dựa vào vai cậu ấy, đôi môi lạnh lẽo trượt trên da đầu tôi, sau đó là nụ hôn rơi xuống giữa ấn đường, cậu ấy nói anh ngủ đi, tôi trông giúp cho.
A shoulder to cry on.
Thật tốt.
Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau, tôi nghe thấy Đường Dịch Xuyên khẽ thở dài một tiếng.
Trước khi “Luật hành nghề Luật sư của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa” được ban hành vào năm 1996, hầu như không có luật sư nào dám bào chữa trắng án, khi đó cơ quan công an, kiểm sát và tòa án coi đây là “tư tưởng chính trị lệch lạc”, cứ thế, luật sư bào chữa trong miệng người đời bình thường chỉ là hình thức cho đủ mà thôi.
Hiện tượng này giờ đã thay đổi nhiều, buộc phải thừa nhận là có liên quan tới nhiều đời luật sư nguyện lấy sức của mình mình để đối kháng với bộ máy thép.
Ví dụ như anh trai Phó Vân Hiến của tôi.
Sau khi anh tôi thoát khỏi nguy kịch, anh ấy thực sự đã chống nạng lên tòa, lật lại vụ án bố Hứa chết oan náo động cả nước.


Người ngoài nghe chuyện này chưa chắc đã sinh ra cảm khái, chỉ có người trong giới luật mới biết đằng sau là biết bao hiểm nguy và gian khổ, tóm lại, lúc này anh tôi đã ngồi vững cái ghế luật sư tranh tụng án hình sự hàng đầu, sự nghiệp bay tuốt lên mây.
Khi đó tình cảm giữa tôi và Đường Dịch Xuyên đã đi tới điểm cuối.

Hoang đường hơn nữa là ngay đến Chu Dương cũng nhìn ra Đường Dịch Xuyên không ổn, tôi lại chẳng hề phát hiện ra.

Thực ra sự khác thường của Đường Dịch Xuyên trước khi rời đi rất rõ ràng, suy cho cùng vẫn là tại tôi háo sắc thôi.
Tôi trả giá cả một cánh tay gãy xương để lấy được cái nắp chai cho Đường Dịch Xuyên, một năm sau chuẩn bị tháo cố định, trước khi tôi phẫu thuật, vậy mà Đường Dịch Xuyên lại có thể chủ động nhảy vào lòng tôi, lần đầu tiên đồng ý để tôi ở trên.
“Thật?” Lòng tôi bung xòe hoa nở, muốn tin lại nghi ngờ, bình thường tên này quý đóa hoa ở đằng sau như vàng, sờ một tí đã lật người trở mặt rồi.
Vậy mà lúc này Đường Dịch Xuyên lại đứng trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.

Người này cao, da trắng, cơ thể rắn chắc cân đối, rõ ràng là một mẫu nam châu Âu.

Hình ảnh trước mắt tôi ướt át cực kỳ, tôi nuốt nước bọt, ánh mắt khóa chặt lại nơi hai bàn tay mảnh khảnh của cậu ấy, nhìn những ngón tay cởi từng chiếc cúc như thế nào, sau đó lại cởi từng món quần áo ra sao.
Rất nhanh sau đó, Đường Dịch Xuyên đã để lộ cả cơ thể trần như nhộng, cậu ấy nói, hôm nay anh không phải Phó Ngọc Trí, tôi cũng không phải Đường Dịch Xuyên.
Đoạn này cần phải giải thích một chút, bình thường tên này có tầm nhìn cao chót vót, ý là nhìn ai cũng đều là bọn ngu, đều là cát bụi, thái độ với người ngoài cũng mãi mãi hời hợt hờ hững, rất ít khi nghiêm túc đứng đắn thế này, vậy nên tôi ngập trong cảm động, thầm nói ông đây cũng khổ lắm chứ tưởng à, cuối cùng băng cũng tan rồi.

Tôi đặt Đường Dịch Xuyên lên giường, hôn lên gương mặt đôi mày, hôn lên môi cậu ấy, hôn lên từng tấc da thịt của cậu ấy, không bỏ sót nơi nào.
Dạo đầu thì rất mượt nhưng đến khi vào món chính lại không được.

Chúng tôi đều như nhau, kinh nghiệm nằm trên thì phong phú, nằm dưới thì đều là lần đầu.

Tôi tách hai chân Đường Dịch Xuyên ra, nâng cao dương v*t đưa về phía giữa đùi của cậu ấy, vừa đâm vào một chút mà mặt cậu ấy đã trắng bệch, đầu vã mồ hôi, ngón tay nhíu chặt ga giường, có lẽ là đau.
Tôi xót hết cả ruột, ngừng xâm nhập mà hỏi: “Muốn tiếp tục không?”
“Tiếp đi.” Đường Dịch Xuyên ôm lấy cổ tôi, ngón tay luồn vào trong mái tóc khẽ nhéo một cái, sau đó cậu ấy kéo đầu tôi xuống.

Chúng tôi kề sát lại gần nhau, thuận nước đẩy thuyền mà biến nó thành một nụ hôn.
Trong lúc hôn tôi lại cố đẩy vào sâu hơn một chút, cả người Đường Dịch Xuyên bỗng căng thẳng, khớp hàm cũng cắn chặt suýt nữa cắn đứt luôn nửa cái lưỡi của tôi.

Tôi đành phải dừng lại, dùng từng nụ hôn dịu dàng tinh tế hơn để cho cậu ấy thả lỏng, đầu lưỡi của tôi đảo loạn trong miệng cậu ấy, dương v*t rút ra rồi lại đẩy vào hai phân, cẩn thận từng li từng tí đưa vào.
Cho đến khi lút cán, cậu ấy ôm tôi chặt hơn, chân vắt lên cổ tôi, ngón tay bấu chặt lưng tôi.
“Thật sự muốn tiếp tục sao?” Chúng tôi một trên một dưới, nhìn chăm chú vào ánh mắt đối phương.
“Không sao…” Tuy nói vậy nhưng rõ ràng Đường Dịch Xuyên không hề hài lòng với kỹ thuật của tôi, cậu ấy nhíu mày rất chặt, vẻ mặt đầy hoang mang, “Khi tôi làm… cũng đau vậy sao.”
“Ai bảo hàng của hai chúng ta đều to chứ.” Tôi nhíu mày cười tà, bắt đầu xấu tính, “Có công mài sắt có ngày nên kim, cậu cứ để tôi luyện thêm vài lần, đảm bảo ngon lành.”
“Cút đi.” Đường Dịch Xuyên mắng tôi chẳng hề khách sáo, sau đó cậu ấy nói, chỉ lần này thôi, là lần cuối cùng.
Cậu ấy nói là lần cuối cùng rõ ràng như thế, tiếc là lúc đó tôi nghe chưa hiểu.
Chúng tôi nỗ lực chịu đựng một hồi, nhịn qua được giai đoạn khó chịu ban đầu thì dư vị thực sự tuyệt vời không thể tả.


Rốt cuộc tên này cũng không cam lòng vẫn luôn ở dưới, chờ sau khi tôi bắn tinh vào trong cơ thể mình, cậu ấy lại mạnh mẽ lật người dậy.

Cậu ấy nâng một chân tôi lên, dùng chính tinh dịch đang chảy ra từ giữa đùi mình để bôi trơn cho tôi, nói là tận dụng cho đỡ phí.
Suốt cả một đêm, không phải tôi đâm thì là Đường Dịch Xuyên thúc, quả thực chúng tôi như hai con thú trong kỳ phát tình, cuồng nhiệt ma sát cơ thể nhau, cấu xé và va chạm, vui vẻ trong trận giao phối.
Trong phòng toàn là mùi, tinh dịch, mồ hôi, có lẽ còn có mùi nước tiểu bắn ra khi động tình, không thể rạch ròi là của ai.
Sau khi bắn thêm lần nữa, tôi nằm trên người Đường Dịch Xuyên, dương v*t vẫn khăng khăng vùi trong cơ thể cậu ấy, hưởng thụ cảm giác chặt chẽ và nóng rẫy bên trong.

Tôi ghé vào tai cậu ấy khẽ thổi, nói rằng tôi muốn nghe cậu ấy nói yêu tôi.
“Lời này quan trọng lắm sao?” Cậu ấy hỏi nhạt thếch.
“Quan trọng lắm.” Tôi gật đầu trịnh trọng, còn tức tối nói, “Tôi đã nói với cậu cả chục ngàn lần, giờ chỉ cần cậu nói một lần này thôi, cuộc trao đổi này không hề lỗ.”
Đường Dịch Xuyên nhìn tôi đầy kỳ quái, vừa định hé môi nói gì thì tôi lại giơ ngón trỏ lên đặt lên môi cậu ấy.

Tôi nói dù gì cũng phải tay đặt trên hiến pháp, mặt hướng về quốc kỳ chứ, không thì không được nghiêm túc lắm.
Lúc này mi mắt tôi đã nặng lắm rồi, đầu óc cũng lùng bà lùng bùng, trước khi vào ngành công tố viên nào cũng phải tuyên thệ như thế, tuyên thệ trung với đất nước và nhân dân, trung với hiến pháp và pháp luật, tôi không cần Đường Dịch Xuyên thề cả đời sẽ trung với mình, dù sao không ai biết được ngày mai sẽ ra sao, đặc biệt là cái thứ không khuôn mẫu như tình cảm.
Tôi chỉ muốn giữ chặt thời khắc này với cậu ấy, thần yêu người đời, chúng tôi thì yêu nhau.
Tôi thì rất coi trọng hình thức, Đường Dịch Xuyên thì lại không có kiên nhẫn với chuyện này, cậu ấy đẩy tôi xuống khỏi người mình, khóe miệng khẽ mấp máy: “Lòng tham không đáy.”
Sau đó cậu ấy nắm lấy tay tôi, đưa các ngón tay lần lượt vào giữa các ngón tay tôi, cuối cùng lòng bàn tay của chúng tôi cũng dán chặt, mười ngón đan kề.
Cậu ấy nói, Phó Ngọc Trí, tôi yêu anh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.