Yêu Thô Nhân

Chương 19




Đại Ngưu nhìn mặt Mộng Ngọc như hoa như ngọc, cầm chân Mộng Ngọc, ngón chân Mộng Ngọc trong lòng bàn tay Đại Ngưu nhẹ nhàng gãi, Đại Ngưu một tay đè lại khố hạ cúi đầu hôn lên chân Mộng Ngọc, thổi cho y.

“Vù vù.”

Đại Ngưu bắt đầu dục hỏa khó nhịn suyễn nổi lên khí thô. Đầu ngón ngón Mộng Ngọc giật giật cười mắng.

“Đứa ngốc, Tướng quân đem trướng tặng cho chúng ta, tại sao không lên giường đi?”

Đại Ngưu ngốc hồ hồ nhớ tới giường phía sau không xa, hắn một phen đem Mộng Ngọc ấn xuống giường.

Mộng Ngọc tao nhã cởi quần áo, Đại Ngưu sớm đã thuần thục đem quần áo cởi sạch quỳ gối trên giường đợi, lều trại tối như mực, Mộng Ngọc không nhìn rõ được nhưng vẫn quyến rũ dùng đùi ngọc ma sát trên thân thể Đại Ngưu. Trong bóng đêm y có thể cảm nhận Đại Ngưu vẫn không ngừng theo dõi y a.

Cởi quần ra, Mộng Ngọc đột nhiên dừng tay, nghịch ngợm dùng đầu ngón chân bát lộng nam căn trong khố hạ sớm đã đứng thẳng lên. Đùa một chút rồi rời đi, xuống chút phía dưới nghịch hai tiểu túi thịt rồi lại rời đi.

Đại Ngưu thở gấp.

“Mộng Ngọc.”

Đại Ngưu ủy khuất cầu xin tha thứ, cuối cùng thật sự chịu không được đem Mộng Ngọc đặt ở dưới thân.

Mộng Ngọc đẩy Đại Ngưu ra khỏi thân mình. “Nặng quá, đứng lên ta mới động được a.”

Đại Ngưu thoáng nâng thân thể lên chút, tùy ý Mộng Ngọc cầm nam căn, chỉ dẫn hắn tìm được chỗ vào trong thân thể Mộng Ngọc, Mộng Ngọc lay động thắt lưng đem nam căn nhập vào trong thân thể, hai tay ôm lấy bờ vai hắn.

“Đại Ngưu, đêm nay ngươi nghĩ muốn gì ta liền yêu ngươi như thế đó, qua đêm nay ta sợ là một khoảng thời gian cũng không thể gần nhau được.”

“Vì cái gì?”

“Không nghe Tướng quân nói sao, quân ta đã án binh bất động thật lâu. Đêm nay chính là một dấu hiệu, sợ là có đại động tác. Ân, ngươi không cần khí lực lớn như vậy, giường lắc lợi hại, sẽ sụp mất.”

“Thật thông minh, nói cái gì ta liền hiểu, ngươi không đau sao.”

“Là ngươi ngốc, hỏi ta đau hay không làm gì. Không đau. A.”

Đại Ngưu biết Mộng Ngọc không đau liền đem hạ thân sáp sáp vào bên trong, làm cho Mộng Ngọc mở to mắt, cho hắn ăn hai quyền vào lưng.

“Ngươi cái thô nhân, làm loại sự tình này như vậy dùng sức lớn làm cái gì?”

Đúng vậy, người ta đều là chậm rãi di động, Đại Ngưu càng muốn làm đất rung núi chuyển, giường cũng hoảng.

“Ta nghĩ a, ta còn muốn ôm ngươi, nhưng sợ ngươi bị đau a.”

Đại Ngưu hiện tại chỉ dùng tay chống đỡ giường. Hơn nữa phát tiết qua một lần cũng không chịu rời khỏi cơ thể Mộng Ngọc, sợ lại không tìm được chỗ vào, hít sâu một hơi lại bắt đầu tiếp tục, vì thế Mộng Ngọc thường mắng hắn là dã thú, Đại Ngưu chỉ biết ngây ngô cười. Nói cái gì đều hảo, vẫn cho hắn ôm thì tốt rồi.

Ngày thứ hai chờ Mộng Ngọc tỉnh dậy chảy đầu, Đại Ngưu đã đi theo Tướng quân xuất phát. Không biết bao lâu mới trở về, Tướng quân không ở đây cũng không có việc gì làm, Mộng Ngọc nhàn nhã đi phụ cận một chút, những gì cần mang ra chiến trường đều mang, lưu lại chút lương thực, bọn họ cách chiến trường không xa, có thể nghe được tiếng kêu, Mộng Ngọc một lần cũng chưa đến nơi đó, y không thích huyết tinh.

Nghe nói phía trước đánh nhau liếp tiếp thắng trận, không lâu là có thể trở về nhưng kho lúc đêm đó lại cháy. Những binh sĩ tới tới lui lui mang nước dập lửa cứu lương thảo, quân doanh có chút hỗn loạn. Mộng Ngọc cũng gia nhập đội ngũ cứu hỏa, đến nửa đêm nghe nói đã phát hiện gian tế phóng hỏa cũng bị bắn chết, vào trong lều mình Mộng Ngọc nhìn vào bóng đêm.

“Đại Ngưu?”

Mộng Ngọc nghĩ là Đại Ngưu đánh giặc xong đã trở lại nhưng ai biết trong bóng đêm người nọ thét lớn một tiếng, mắt nhắm lại. Mộng Ngọc đốt sàng đèn đuốc mới nhìn rõ ràng là hắc y nhân, bả vai bị cấm nửa mũi tên. Mộng Ngọc biết người này là gian tế muốn phóng hỏa, y có nên gọi người bắt hắn lại nhưng ánh mắt người nọ làm thay đổi chủ ý, trong mắt người nọ không có sát khí vừa rồi trong chốc lát người nọ có cơ hội giết chính mình nhưng hắn không có động thủ, chứng tỏ hắn không phải người xấu.

Mộng Ngọc tìm được chỗ dựa vào đi qua giúp hắn băng bó miệng vết thương. Người nọ híp mắt hỏi một câu.

“Vì cái gì không tìm người bắt ta.”

“Ngươi trong tay còn cầm đao vì cái gì không giết ta?”

“Ngươi trong tay không binh khí ta không giết người không tấc sắt, hơn nữa ngươi rất được, giết đáng tiếc.”

Vì nguyên tắc người này mà Mộng Ngọc quyết định cứu hắn, Mộng Ngọc ở đại quân không trở về, đem ngươi này mang ra quân doanh, thời điểm rời đi người nọ nói.

“Quân doanh không thích hợp ngươi.”

“Ta thích nam nhân, ta đang đợi hắn.”

“Ngươi là……”

“Ta là, ta nam nhân kêu Đại Ngưu.”

“Gặp qua, hắn không xứng với ngươi, chờ xem, ân cứu mạng ta sẽ báo.”

Người nọ lưu lại một câu rất quái lạ rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.