Yêu Thô Nhân

Chương 16




Đại Ngưu nguyện làm binh lính thủ hạ của thống lĩnh, thống lĩnh giữ lời an bài cho Mộng Ngọc một cái lều trại.

Nhưng Mộng Ngọc miễn cưỡng gọi là lều trại, một lớp vải mỏng manh nhìn thấu ánh sáng lều trại nhà bếp bên cạnh, không biết Đại Ngưu đều điều kiện gì, dù là cái gì, thống lĩnh cho hắn vào quân doanh không có động vào đao kiếm mà đem hắn an bài đến trù phòng Tướng quân giúp việc bếp núc, công việc coi như thoải mái, hắn ăn cùng với tiểu binh tốt lắm, chính là trụ nơi này có nhiều bất tiện.

Mộng Ngọc bắt đầu hối hận trên đường đến quân doanh sinh khí với thô nhân, không cho hắn gần người nhưng hiện tại tính cả giương cơ hội đều khó gặp.

Một ngày này, đã khuya, Mộng Ngọc vốn ngủ say, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, có cái gì theo dõi y, y cẩn thận mở mắt, liền nhìn thấy hai điểm ánh sáng trong bóng đêm, y sợ tới mức tưởng kêu to đã bị người bưng kín miệng.

“Là ta.”

“Đại Ngưu, ngươi làm cái gì?” Mộng Ngọc thắp đèm lên nhìn hắn, Đại Ngưu khẩn trương cúi đầu đỏ mặt, ngay cả cổ đều biến thành tử hồng sắc.

“Ta nghĩ, ta nghĩ……”

Mộng Ngọc vừa vào, ôm bả vai thô nhân. “Muốn có phải không? Biết ngươi không nhịn được vài ngày mà.”

Mộng Ngọc chủ động hôn lên môi Đại Ngưu, Đại Ngưu bắt đầu cởi bỏ quần áo Mộng Ngọc, hai bóng dáng chậm rãi ngã xuống.

“Sưu!”

Đột nhiên thanh âm khẩu tiếu thổi lên, Đại Ngưu bị dọa ngồi xuống liền nhìn lều trại Mộng Ngọc bị vòng người bao vây bên ngoại, đang chờ nhìn cái gì. Mộng Ngọc hưng phấn đều hỏng, một mình ở lều trại? Chỉ có thô nhân kia mới tin.

“Cổn, đều cổn cho ta.”

Mộng Ngọc cũng không muốn làm cho người khác xem, bên ngoài vây thành một vòng tròn người bị tiếng quát tháo của Mộng Ngọc liền tản ra, nhưng thật ra Đại Ngưu không thấy qua bộ dáng của Mộng Ngọc như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người. Mộng Ngọc đá hắn một cước ngay ngực, trực tiếp đem hắn đá ra lăn ra ngoài.

“Ngươi này ngu ngốc cũng cổn cho ta, tức chết ta, đều là ngươi không nên làm cái gì binh a.”

Đại Ngưu hảo ủy khuất trở về chỗ của mình, có lẻ hắn thật mắc lỗi, Đại Ngưu chậm rãi liên tục ngẩn người phạm sai lần.

Một ngày trên chiến trường, thống lĩnh ỷ vào thủ hạ dùng tốt là Đại Ngưu, trước mặt Tướng quân chờ lệnh chỉ tiên phong. Đại Ngưu vừa nghĩ cùng địch nhân chiến đấu làm sao có thể cùng Mộng Ngọc cùng một chỗ, đánh giặc có điểm thất thần, thống lĩnh kêu hắn vài tiếng hắn cũng không nghe, chờ hắn nghe được, thống lĩnh đã bị đá té ngựa. Ít nhiều Đại Ngưu võ nghệ cao cường, phá tan tường người cứu thống lĩnh trở về.

“A.” Thống lĩnh được quân y khâu lại miệng vết thương, như thế nào đều thất hôm nay không nên thất thủ. “Đại Ngưu vừa rồi ngươi nghĩ cái gì a?”

“Nghĩ làm sao có thể cùng Mộng Ngọc cùng một chỗ, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra a.”

“Ngươi, ta cho ngươi cùng Mộng Ngọc hai ngày, các ngươi ra quân doan tùy tiện tìm một chỗ được không.”

“Hảo, cám ơn thống lĩnh, chúng ta hiện tại phải đi.”

Đại Ngưu cơ hồ dùng hướng, tìm được một con ngựa cùng Mộng Ngọc, bọn họ một đường chạy đi ra ngoài.

“Đại Ngưu chúng ta đi làm sao a.”

“Làm sao đều hảo.”

Hai quân đổi trạm nơi Phương Viên hoang tàn vắng vẻ, địa phương hoang vu là chỗ hảo duy nhất chính là cỏ dại mọc thật cao.

Mới đến nơi không người, Đại Ngưu cũng bất chấp tình thú cái gì ôm lấy Mộng Ngọc trên lưng ngựa phi thân xuống dưới, đem áo khoác cởi ra lót dưới đất, cởi quần áo, Đại Ngưu tốc độ đến Mộng Ngọc xem đều ngây ngươi.

“Ngươi thật có tinh thần a.”

Mộng Ngọc nhìn khố hạ Đại Ngưu đứng thẳng, y vừa rồi nói phía sau mông có gì đó cứng rắn đâm vào y, nguyên lai là cái kia a, xem ra hắn cũng cứng rắn cả canh giờ. Mộng Ngọc nhìn chăm chú, Đại Ngưu mới nhớ tới chính mình chưa được sự đồng ý của Mộng Ngọc, trực tiếp không phải có điểm bắt buộc sao? Hơn nữa phải chờ Mộng Ngọc đồng ý mới cởi quần áo, hắn đây không phải là làm sai trình tự rồi sao?

Đại Ngưu làm bộ muốn đem quần áo mặc lại, bị Mộng Ngọc kéo lại.

“Ngươi đến đây đi.”

Đại Ngưu nghĩ Mộng Ngọc giúp hắn mặc lại quần áo, đó không phải là ý tứ cự tuyệt, ánh mắt hắn lập tức ảm đạm xuống nhưng kế tiếp phát triển lại ngoài ý hắn dự liệu.

Mộng Ngọc nâng tay nhỏ bé trực tiếp vói vào trong quần hắn cầm vật nọ đứng thẳng. Mộng Ngọc dựa vào trong lòng hắn, đến gần bên tai mềm nhẹ oán giận một cậu.

“Thô nhân trừ bỏ việc này ngươi không nghĩ đến việc khác?”c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.