Yêu Thích Không Buông Tay

Chương 37: Cùng nhau đi công tác




Editor + Beta: Tiểu Hy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng lái xe đến thành phố H.

Lần này Hứa Huyền Thụy mang Chung Ngưng đi công tác mà không mang theo Hà Minh, chuyện này làm cho mọi người rất kinh ngạc, bao gồm cả Tề An Trạch, hắn tựa như đã phát hiện ra manh mối.

Lý Nhạc Kỳ nói với Hà Minh: “Vì sao tổng giám không mang theo anh vậy, gần đây hình như Chung Ngưng luôn đi theo tổng giám, anh thì lại bị vắng vẻ, có phải hay không bọn họ…”

Hà Minh cười cười, “Chung Ngưng cần phải rèn luyện, đi theo tổng giám có thể học được rất nhiều thứ, trước kia tôi cũng như thế mà.”

Cậu không thể luôn luôn làm trợ lý của tổng giám, có người tiếp nhận vị trí này, cậu mới có thể đổi chức vị, bởi vậy, Hứa Huyền Thụy làm như vậy, cậu thấy rất mừng.

“Thật không nghĩ ra vì sao lại để một người không hiểu gì tới làm trợ lý cho tổng giám thiết kế, tốn nhiều thời gian cùng tinh lực bồi dưỡng như vậy, cũng không nhất định sẽ bồi dưỡng thành công.” Lý Nhạc Kỳ phát bực.

Hà Minh thu liễm nụ cười, “Chung Ngưng rất nghiêm túc, học tập cũng rất nhanh, hiện tại cũng đã có tiến bộ rõ ràng.” Cậu đương nhiên biết phần lớn mọi người có ý kiến với Chung Ngưng, chẳng qua loại chuyện này cậu cũng không giúp được gì, nhưng nếu nói ở trước mặt cậu thì cậu sẽ nói thay Chung Ngưng.

Lý Nhạc Kỳ mất hứng, nàng ta biết Hà Minh đứng về phía Chung Ngưng, nói quá nhiều ở trước mặt hắn thì không tốt, bởi vậy liền rời đi.

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đang trên đường đến thành phố H, anh lái xe còn cô ngồi ở ghế phụ xem lại tư liệu thiết kế liên quan đến khách sạn Năm Hồ. Đây là hồ sơ từ hai tháng trước, lúc ấy cô chưa đến bộ phận thiết kế, cho nên cũng không hiểu biết lắm. Thực ra mà nói, cô cảm thấy Hứa Huyền Thụy để Hà Minh đi cùng mới là lựa chọn chính xác.

Cô từng nghĩ tới là do Hứa Huyền Thụy muốn ở bên cô. Nhưng ý nghĩ này vừa nhảy ra thì cô liền đỏ mặt, trong lòng toát ra một chút cảm xúc sung sướng làm cô cực kì ảo não. Nhất định là cô bị câu nói của Hứa Huyền Thụy lúc đứng trước siêu thị làm ảnh hưởng.

Cô đã quen với loại cảm giác luôn bị ảnh hưởng bởi ngôn từ và cử chỉ của người khác. Một ít lời nói, việc làm của Hứa Huyền Thụy khó tránh khỏi làm cô nghĩ nhiều, nhưng cô cảnh cáo bản thân mình không được tự đa tình.

Anh sẽ thích cô? Chuyện này quá vớ vẩn. Cô nghĩ nhất định là mình cô đơn quá lâu nên mới như vậy, xem ra thật sự phải đi yêu đương mới được.

Lúc tới thành phố H đã khá trưa nên Hứa Huyền Thụy mang Chung Ngưng đi ăn cơm trước, sau đó mới liên hệ với người phụ trách của khách sạn Năm Hồ.

Khách sạn đã trang hoàng được hơn phân nửa, bởi vì chủ tịch khách sạn mang theo một vị tiên sinh xem phong thủy tới, chỉ ra mấy chỗ thiết kế ảnh hưởng đến tài vận cho nên bọn họ muốn sửa. Loại sửa chữa này cũng không phiền toái lắm, căn bản không cần Hứa Huyền Thụy tự mình tới đây.

Buổi chiều sau khi bàn bạc với người phụ trách, rất nhanh liền đưa ra phương án sửa chữa. Nhưng là vì mau chóng giải quyết, Hứa Huyền Thụy phải làm một bản phương án sửa chữa cho chủ tịch xem thử, hắn đồng ý thì mới làm tiếp.

Lúc sau, Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng về phòng làm thiết kế, kỳ thật Chung Ngưng cũng không có tác dụng gì lớn, cô chỉ rót nước cho Hứa Huyền Thụy, lúc anh hỏi ý kiến thì phát biểu một chút quan điểm mà thôi. Nếu nói Hứa Huyền Thụy đang kiểm tra cô, còn không bằng nói là sợ cô nhàm chán, tìm một chút chuyện cho cô làm.

Thời điểm Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng bận rộn tại khách sạn Năm Hồ thì Cố Thiến Thiến hấp tấp đi tới bộ phận thiết kế RZ.

“Tôi tìm tổng giám của các người.” Nàng ta nói với Hà Minh.

Hà Minh lễ phép trả lời: “Tổng giám của chúng tôi đã đi công tác.”

“Gạt tôi à? Đây là cố ý trốn tôi phải không?” Giữa trưa khi nàng ta còn chưa rời giường thì nhận được điện thoại, nói là giám đốc của RZ sẽ phụ trách thiết kế phòng cho nàng ta. Không hiểu lí do thay đổi nhà thiết kế, Cố Thiến Thiến không đồng ý, nàng ta vội vàng tới tìm Hứa Huyền Thụy để hỏi cho rõ ràng.

Còn không phải là muốn đuổi theo yêu cầu anh sao? Tránh né đến như vậy à?

Hà Minh bất đắc dĩ mà giải thích: “Sao có thể là trốn cô? Đây là yêu cầu công việc.” Trong lòng cậu muốn nói, cô coi trọng bản thân mình quá rồi.

“Vậy giám đốc của các người đâu? Tôi đi tìm anh ta.”

Hà Minh biết Hứa Huyền Thụy đã đem thiết kế của vị đại tiểu thư này giao cho giám đốc phụ trách, bởi vậy lập tức gọi điện thoại cho Tề An Trạch.

Một lát sau Tề An Trạch liền đi tới, hắn cầm bản thiết kế đã sửa chữa xong trên tay.

“Cố tiểu thư, xin chào xin chào.” Tề An Trạch rất nhiệt tình mà vươn tay ra.

Nhưng Cố Thiến Thiến lại một chút cũng không cho mặt mũi, không thèm nhìn tới tay hắn mà chỉ cau mày nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Có phải tôi đã gặp anh rồi không?”

“Đương nhiên là gặp rồi, hai tháng trước ở bữa tiệc đính hôn của Lâm Tuấn...”

“Gặp hay không cũng không sao cả, tôi chỉ muốn hỏi anh là Hứa Huyền Thụy đi đâu rồi?” Cố Thiến Thiến mất kiên nhẫn, hôm nay tâm tình của nàng ta không tốt, tối hôm qua đi chơi suốt đêm, giữa trưa còn chưa ngủ đủ đã bị điện thoại đánh thức, lại còn là tin tức không tốt.

“Cậu ấy đi công tác ở thành phố H, buổi sáng mới vừa đi.”

“Khi nào anh ấy trở về?”

Tề An Trạch nhìn Cố Thiến Thiến, trong lòng rất nhanh liền hiểu, hắn có chút buồn cười mà hỏi: “Cô coi trọng Hứa tổng giám của chúng tôi à?” Tuy rằng chuyện Hứa Huyền Thụy bị khách hàng nữ thích không phải là lần đầu tiên phát sinh, nhưng mà trực tiếp giống như Cố Thiến Thiến thì vẫn là lần đầu.

“Đúng vậy, như thế nào? Anh có ý kiến?” Cố Thiến Thiến cười lạnh.

Tề An Trạch nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Không chỉ không có ý kiến mà còn cung cấp cho cô một ít kiến nghị.”

Đương nhiên, Hứa Huyền Thụy không biết mình đã bị bạn tốt bán, lúc 5 giờ chiều, anh giao bản thiết kế đã sửa chữa cho người phụ trách.

Người phụ trách khách sạn mời Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng ăn bữa tối, nhưng Hứa Huyền Thụy cự tuyệt, anh nói anh đã có kế hoạch.

Chung Ngưng ngạc nhiên, anh có kế hoạch gì? Sao cô lại không biết?

Hứa Huyền Thụy mang theo Chung Ngưng rời khỏi khách sạn Năm Hồ, Chung Ngưng đi theo phía sau anh mà hỏi: “Hứa tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?”

“Ăn cơm. Cô đã nghe qua nhà hàng thuyền chạy đường sông ở thành phố H chưa?”

Chung Ngưng lắc đầu, cô không quen với thành phố H này.

Hứa Huyền Thụy có chút thất vọng, nhưng không có vấn đề gì cả, “Hẳn là cô sẽ thích.”

“Vì sao lại gọi là nhà hàng thuyền chạy đường sông?” Cô không xác định được có phải là ý trên mặt chữ hay không.

“Chính là nhà hàng trong một con thuyền chạy trên sông.” Kỳ thật anh cũng chưa từng tới đây, là Tề An Trạch nói, hắn nói nhà hàng này rất tuyệt, đồ ăn tuy rằng chỉ thuộc về trình độ trung đẳng, nhưng không khí tuyệt đối là thượng đẳng, cực kỳ thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, sau khi cơm nước xong còn có thể đến đuôi thuyền hóng gió, nói chuyện yêu đương.

Hứa Huyền Thụy chính là nhìn trúng điểm thích hợp nói chuyện yêu đương này.

Lúc vào nhà hàng mặt trời còn chưa lặn, những tia mặt trời ánh kim chiếu lên mặt nước lóng lánh giống như một bức tranh mỹ lệ. Chung Ngưng xác thật rất thích.

Đi lên con thuyền chạy trên sông, thân thuyền lay động theo những gợn sóng, cảm giác rất mới mẻ.

Chung Ngưng chỉ đi tới đi lui thành phố A và thành phố B, chưa từng đến một nơi như thành phố H nên không có cơ hội ngồi thuyền.

Thuyền chạy đường sông chia làm ba tầng, diện tích cũng không lớn, khách cũng không nhiều lắm.

Thời điểm nhân viên phục vụ hỏi bọn cô muốn dùng bữa ở tầng nào, Hứa Huyền Thụy đem quyền quyết định giao cho Chung Ngưng, cô không chút do dự liền lựa chọn tầng ba. Chuyện này còn phải suy xét sao? Lên cao thì mới nhìn được xa.

Các món ăn được làm rất tinh xảo, nhưng vấn đề chính yếu là, phần lớn đều là phần ăn tình nhân.

Bởi vì Chung Ngưng và Hứa Huyền Thụy là một cặp đôi trẻ, nhân viên phục vụ liền cầm thực đơn tình nhân lên cho hai người.

Đối với thủ đoạn marketing của nhà hàng, Chung Ngưng vẫn là biết một ít, nhìn hai quyển thực đơn vừa tinh xảo vừa lãng mạn còn điểm thêm nhiều trái tim màu hồng, cô vô cùng xấu hổ. Cô khép thực đơn lại, ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ, “Có thực đơn khác không?”

Nhân viên phục vụ lộ ra thần sắc khó xử, đang muốn mở miệng thì Hứa Huyền Thụy nói: “Cái này cũng khá tốt.”

Nhân viên phục vụ liền thấy nhẹ nhõm nhưng trong lòng Chung Ngưng lại là ngũ vị tạp trần[1]. Đây không phải là quá ái muội sao?

[1] Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.

“Cô không thích ăn phần nào sao?” Hứa Huyền Thụy nhìn vẻ mặt rối rắm của Chung Ngưng, nghiêm túc hỏi, dường như căn bản không cảm thấy thực đơn mang yếu tố “Tình lữ” này có vấn đề gì đặc biệt.

“Có, tôi thích phần C.” Cô căng da đầu nói. Cô nghĩ kỹ rồi, cô phải tìm một cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Hứa Huyền Thụy.

Vì thế hai người liền gọi phần C, kỳ thật món ăn rất bình thường, chẳng qua đều làm thành bộ dáng tương đối lãng mạn. Ví dụ như cà rốt bị cắt thành hình trái tim, nước trái cây là nước trái cây uyên ương, một nửa hồng một nửa lục, chỉ có một ly, chẳng qua có hai cái ống hút...

Nhìn mấy món này, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Huyền Thụy ở đối diện, tâm cô loạn.

Bữa cơm này, Chung Ngưng không hề cảm thấy hưởng thụ như trước đây, trong lòng cô vẫn luôn suy nghĩ phải nói chuyện đàng hoàng với Hứa Huyền Thụy. Còn có ly nước trái cây kia, cô đến chạm cũng không dám chạm vào.

“Cô uống đi, tôi không uống.” Hứa Huyền Thụy đẩy ly nước trái cây đến trong tầm tay Chung Ngưng, anh không có ý định hôn môi gián tiếp gì đó.

“Hứa tiên sinh à…” Chung Ngưng lấy hết can đảm nhìn anh.

“Ăn cơm trước đi.” Hứa Huyền Thụy ném xuống lời này, cúi đầu ăn cơm.

Chung Ngưng thật vất vả mới lấy hết dũng khí để nói, thế mà cứ như vậy mà bị ngắt lời.

Thời điểm Hứa Huyền Thụy buông đũa, Chung Ngưng cũng buông đũa xuống.

“Chúng ta đến bên ngoài nhìn xem.” Hứa Huyền Thụy đứng lên, Chung Ngưng đành phải đứng lên đi theo.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ bật sáng, những tòa kiến trúc cao ngất với đủ mọi màu sắc không ngừng lập loè, từng hàng đèn đường phản chiếu lên mặt nước một vẻ rực rỡ hoa lệ.

Đi ra khoang thuyền, Chung Ngưng lập tức bị cảnh tượng mỹ lệ này hấp dẫn, vừa định cảm thán thì nghe thấy Hứa Huyền Thụy nói: “Chúng ta đến tầng hai đi.”

“Vì…” Chung Ngưng còn chưa nói xong thì nhìn thấy cách đó không xa có một đôi tình nhân đang ôm hôn.

Hứa Huyền Thụy đối mặt Chung Ngưng, cô bỗng chốc đỏ mặt, lập tức xoay người trở vào. “Được, xuống tầng hai thôi.”

Đuôi thuyền tầng hai không bóng người, Chung Ngưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì đột nhiên phát hiện mình cùng Hứa Huyền Thụy đứng tại chỗ này có chút… không ổn.

Nhưng mà hiện tại cũng không có gì không ổn, như vậy cũng tốt, ánh sáng nhạt nhòa, rất thích hợp để nói một ít chuyện xấu hổ.

Chung Ngưng đi ở phía trước, mãi cho đến đuôi thuyền mới dừng lại, bởi vì nơi này có ánh sáng tối nhất.

“Hứa tiên sinh…”

“Chung Ngưng…”

Hai người đồng thời mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.