Yêu Thê

Chương 21




Một người một thỏ, một trước một sau đi lên Tử Vân Phong. Luyện yêu sư đi tới trước sơn động có tiên khí lan tỏa khắp nơi thì dừng lại, cúi đầu niệm một câu chú, cửa động liền hiện ra một màn sóng nước màu tím nhạt. Hắn cất bước đi vào động, thấy Hương Hương còn ngồi xổm bên ngoài chưa vào, quay đầu nói: “Vào”.

“Dạ”. Hương Hương vội vàng thu hồi ánh mắt ngắm phong cảnh, nhảy bật theo vào. Nháy mắt vào trong động đó, nhất thời cảm thấy cả người sảng khoái mát mẻ, tập trung nhìn kỹ, thì ra trong động có một đầm nước rất rất lớn. Nước trong đầm vô cùng trong mát, liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng mấy viên đá cuội lớn lớn nhỏ nhỏ dưới đáy đầm.

Hương Hương còn đang đánh giá, bên tai nghe được tiếng Luyện yêu sư nói “Xuống nước”. Hương Hương không khỏi ‘A’ một tiếng, chẳng lẽ muốn nàng tắm rửa trước mặt hắn? Luyện yêu sư này nhìn qua có vẻ là người trang nghiêm không nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại thường thường làm ra mấy chuyện đáng khinh như vậy?!

((Lúc mới gặp lật lật xoay xoay sờ soạng thỏ nhỏ, lần thứ hai tiếp tục sờ soạng kỹ hơn, giờ đòi coi thỏ tắm:”>))

Luyện yêu sư đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hương Hương xuống nước, không khỏi ngoái đầu nhìn lại nàng một cái, thúc giục: “Xuống nước”.

Hương Hương nghĩ thầm, dù sao mình cũng chỉ là một con thỏ, muốn xem thì cứ xem đi! Lúc này hạ quyết tâm, nhắm mắt lại “Ùm” một cái nhảy xuống. Vừa vào nước, mới bất chợt nhớ tới: “Cứu mạng, ta không biết bơi!” Tay chân luống cuống đạp chân trong nước, lớn tiếng kêu cứu, Luyện yêu sư vẫn đứng yên trên bờ không nhúc nhích, trong lòng Hương Hương mắng to hắn lạnh lùng vô tình, thấy chết không cứu, sau đó phát hiện bản thân hình như không có chìm xuống.

“Í?” Hương Hương lúc này xấu hổ cười cười, liều mạng thu hồi móng vuốt, vờ như đang chơi lướt ván.

Nước mát lạnh, nhẹ nhàng bao quanh thân mình, giống như tơ lụa, quả thực rất thoải mái. Trượt vài vòng, nghe Luyện yêu sư ở trên bờ nói: “Triệu hồi, kiếm của ngươi”.

“A?” Hương Hương kinh ngạc quay đầu lại, mới phát hiện hắn thế nhưng cũng đem Thanh Sương kiếm của nàng theo, xem ra hắn thật sự nghiêm túc dạy nàng tu luyện. Trong lòng Hương Hương có chút cảm động, lúc này thử triệu hồi Thanh Sương kiếm. Kiếm quyết vừa niệm xong, Thanh Sương kiếm liền bay ‘Vèo’ tới, xoay quanh trên đỉnh đầu Hương Hương. Hương Hương vui mừng hoan hô một tiếng, lập tức gọi “Trở về”, Thanh Sương kiếm lại rơi xuống, bay trở về nằm trên bờ. “Lại đây!” Hương Hương càng không ngừng triệu hồi Thanh Sương kiếm, hơn nữa mười lần thử mười lần linh, Hương Hương vui vẻ vô cùng.

“Lên”.

Lúc này Hương Hương nghe lời, hắn vừa nói, nàng liền nhanh lẹ trèo lên bờ, kinh dị phát hiện vừa rời khỏi đầm, nước trên người thoáng chốc biến mất không còn một giọt, giống như chưa bao giờ xuống nước. Bất quá Hương Hương cũng không có thời gian kinh ngạc, vội vàng kéo Thanh Sương đuổi theo bước chân Luyện yêu sư đi ra ngoài, cao hứng ngẩng đầu hỏi: “Sư huynh, Sư huynh, có phải sau này sẽ luôn linh nghiệm như vậy không?”

“Không thể”.

Luyện yêu sư trả lời rất kiên quyết. Hương Hương giống như bị nguyên một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, ngẩn người tại chỗ, lại đuổi theo bước chân Luyện yêu sư, hỏi: “Chỉ ở trong động đó mới có thể sao?”

“Ừ”. Một từ ngắn gọn nói lên tất cả.

“Tại sao vậy?” Hương Hương không hiểu.

“Nước, đặc biệt”.

“Là do loại nước đặc biệt ở đó sao?” Nước trong đầm kia quả thật không giống với nước bình thường, không chỉ làm cho bản thân khô ráo khi ra khỏi đầm, hơn nữa lúc ở trong đầm còn có một dòng lực nâng cho nàng nổi trên mặt nước, không bị chìm xuống. “Vậy Hương Hương cũng không thể mỗi lần muốn thi pháp lại chạy tới đây, làm sao bây giờ?”

“Ta, nghĩ cách”.

Tuy hắn nói chuyện rất lạnh lùng, ngắn gọn, nhưng trong lòng Hương Hương vẫn tràn ngập cảm kích không một chút so đo. Thì ra bản thân không phải chỉ là con thỏ ngốc, chẳng qua do pháp lực của bản thân phải ở nơi đặc biệt mới hiển hiện ra. Hơn nữa Luyện yêu sư đã nói hắn sẽ giúp nàng nghĩ cách, mặc kệ có nghĩ ra được hay không, cuối cùng đã thấy được hi vọng. Chỉ thế này thôi cũng đủ khiến Hương Hương hưng phấn rồi.

Đêm đó trở lại chỗ ở, gặp Hạ Mạt và Kỷ Thiển Trần qua bên này thám thính tình hình ngày đầu tiên Hương Hương ra ngoài học nghệ như thế nào, Hương Hương hứng thú bừng bừng kể lại chuyện này cho mọi người nghe. Hạ Mạt vỗ đầu Hương Hương, cao hứng nói: “Ta đã nói rồi thôi, Hương Hương nhìn qua thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể tư chất không tốt, khẳng định là có vấn đề ở chỗ nào đó! Quả nhiên, đã được Nhiên Hương sư huynh tìm ra! Hương Hương ngươi cứ yên tâm đi, Nhiên Hương sư huynh đã nói giúp ngươi nghĩ cách thì nhất định sẽ nghĩ ra!”

“Dạ dạ!” Hương Hương dùng sức gật đầu, cõi lòng đầy hi vọng.

“Trên Tử Vân Phong, chẳng lẽ là Dục Tiên động*?” Kỷ Thiển Trần đột nhiên hỏi.

((*Ý là động có đầm nước tiên))

Hương Hương hồi tưởng một chút, trước cửa động hình như không có chữ, nàng cũng không biết đó là động gì. “Sư huynh chưa nói, chỉ là trong động có một cái đầm nước rất lớn, nước trong nhìn thấy đáy”.

“Vậy là Dục Tiên động rồi”. Hạ Mạt vỗ tay nói. “Là nơi Tán tiên trước khi vượt thiên kiếp đến tắm rửa, nơi ngăn cách thiên địa lục giới. Thời điểm Tán tiên vượt thiên kiếp, nếu gặp phải nguy nan không vượt qua được, chỉ cần trước hơi thở cuối cùng chạy đến Dục Tiên động, cũng có thể miễn cưỡng vượt qua nguy nan. Nhưng chưa từng nghe nói đầm nước kia có gì kỳ diệu, cho nên cũng không biết khi Hương Hương thi triển pháp thuật trong đầm kia thì sẽ có hiện tượng kỳ quái gì, việc này hẳn là nhờ vào việc Nhiên Hương sư huynh sờ soạng tìm ra”. Hạ Mạt nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề tương đối nghiêm trọng. “Nếu… Nhiên Hương sư huynh thực sự tìm được biện pháp, còn luyện cho Hương Hương trở thành Luyện yêu sư, vậy sẽ tính Hương Hương là người của Ỷ Thiên, hay của bọn Tử Đài?”

Kỷ Thiển Trần nói: “Trên danh nghĩa là Ỷ Thiên, nhưng đoán chừng mấy người Bích Tôn cũng sẽ không thể không biết xấu hổ mà nhận về phần mình”.

Hạ Mạt gật đầu: “Cũng đúng”.

Hương Hương phát hiện Vụ Nguyệt từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, đoán chừng hắn lại đang suy nghĩ lung tung, vội vàng nói: “Hương Hương mới không thèm làm Luyện yêu sư đâu! Bề ngoài Luyện yêu sư quá khó coi, chỉ có người không thông minh mới làm!”

“Ái chà, ngươi đó đồ không có lương tâm!” Hạ Mạt vừa nghe, lập tức dùng ngón tay gõ đầu Hương Hương, chỉ trích: “Nhiên Hương sư huynh không thông minh sao, dáng vẻ khó coi sao?”

“Á, cái này…” Hương Hương chột dạ gãi gãi đầu. “Ta cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Dù sao Hương Hương chỉ cần tu luyện được thành hình người đã không tệ rồi, tốt nhất, đương nhiên là có thể bảo vệ được Vụ Nguyệt!” Tuy cái tên Liên Phong Nguyệt vô cùng khiến người ta chán ghét, nhưng không có hắn, nàng quả thực cũng không có cơ hội đến Ỷ Thiên. Mặc dù có lẽ có thể xin gia nhập làm môn hạ của Linh Sơn quân, nhưng Linh Sơn quân và Sư phụ hiện giờ giống nhau, đều nhìn không ra tình trạng khác thường của nàng. Nếu không phải sau khi đến nơi này, lại có mấy lần gặp được Luyện yêu sư, nói không chừng cũng sẽ không gây được sự chú ý của hắn, hiển nhiên năng lực của nàng liền bị chôn vùi vĩnh viễn rồi… Cho nên xét đúng tình hình mà nói, Liên gia có ơn với nàng, nàng cũng phải có ơn trả ơn!

Hương Hương nhảy bật lên làm tổ trong lòng Vụ Nguyệt, Hạ Mạt phải nói là cực kỳ hâm mộ: “Cảm tình tốt thật. Ta xem, Hương Hương tu luyện thành hình người rồi, khẳng định sẽ là một tiểu cô nương xinh đẹp, cùng với Vụ Nguyệt sư đệ vừa vặn đẹp đôi!”

Gương mặt trắng nõn của Vụ Nguyệt bỗng dưng đỏ lên, cà lăm nói: “Sư tỷ… Đừng đùa, chúng ta…”

“Đùa đâu chứ, đây là hâm mộ, hâm mộ!” Hạ Mạt luôn miệng thanh minh.

“Sư tỷ không phải quyết định sẽ tu Tán tiên ư, còn hâm mộ gì?” Kỷ Thiển Trần lại rất không thức thời nhắc nhở.

“Tu Tán tiên bất quá chỉ cấm kết hôn thôi, ta hâm mộ một chút cũng được mà. Đúng rồi, Thiển Thiển, muội cũng tu Tán tiên hả?”

Kỷ Thiển Trần chần chờ một chút nói: “Muội chờ đến ngày cuối cùng rồi tính”.

Hạ Mạt giật mình: “Chẳng lẽ muốn chờ Thanh Huyền sư đệ?”

Kỷ Thiển Trần bất đắc dĩ gật đầu: “Còn cách nào, đã đánh cược rồi, tóm lại phải tuân thủ thôi?”

“Cũng đúng”. Hạ Mạt gật gật đầu, nói. “Còn hai ngày nữa thôi, không biết Thanh Huyền sư đệ có tìm được Hỏa Phượng Thanh Loan không?”

Kỷ Thiển Trần không chút để ý nói: “Ai biết được”.

“Ai, Thiển Thiển, muội thật đúng lạnh lùng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.