Yêu Quá Khó Khăn

Chương 6




Khi tôi tỉnh lại thì đã nằm ở trên giường. Thân thể cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng các vết xanh tím trên người đã nhắc nhở tôi vừa mới bị ngược đãi. Lần này không chỉ có  hạ thể, mà ngực cùng trên lưng cũng vô cùng đau đớn. Tôi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể  không nhúc nhích nằm ở trên giường ngẩn người.

” Lam Thiên thiếu gia, nghe nói cậu thân thể không thoải mái, có muốn đi bác sĩ không? ”

Hạnh Tử tiến vào hỏi tôi.

Nghe nói? Không thoải mái? Tôi sửng sốt một hồi, đột nhiên phản ứng lại,” Là Lam Vũ nói sao?”

” Đúng vậy! Lam Vũ thiếu gia vừa rồi nói. Lam Vũ thiếu gia thực quan tâm cậu nha! Hiện tại người giống như Lam Vũ thiếu gia thật sự là hiếm thấy, vừa ôn nhu biết quan tâm mọi người lại còn lớn lên đẹp trai như vậy, còn có nhiều tiền, đúng rồi, thật ngại quá Lam Thiên thiếu gia, tôi không phải nhằm vào cậu đâu….. Bất quá, thân là người thừa kế ‘tập đoàn Hoàn vũ‘, Lam Vũ thiếu gia thật sự làm người ta sùng bái …….. Là thiên chi kiêu tử, quả thực là  tình nhân trong mộng của nhiều cô gái,là bạch mã vương tử.”

Tôi lạnh lùng nghe Hạnh Tử ở bên tai thao thao bất tuyệt. Bất quá mới học chung vài ngày mà thôi, tôi đã  nghe nói đến rất nhiều sự tích của Lam Vũ, cái gì thiên tài, thông minh, thiện lương,  am hiểu ý người khác, ôn nhu, Lam Vũ ở trường học chính là một ngôi sao ưu tú không hơn không kém. Hắn thậm chí không cần tốn nhiều sức mà vẫn đứng thứ nhất trong các kì kiểm tra, thần kinh vận động cũng thật tốt. So với vì muốn bảo trì  thành tích mà liều mạng như tôi quả thực là một trời, một vực. Nhưng là nếu có người biết tình nhân trong mộng của mọi cô gái, bạch mã vương tử dùng thủ đoạn cưỡng gian anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, không biết bọn họ sẽ có biểu tình gì.

Nghĩ đến đây, tôi nở nụ cười.” Hạnh Tử, xem ra chị thực thích Lam Vũ?”

“…….. A, người vừa đẹp trai lại có tiền ai lại không thích.”

Đúng vậy, vừa đẹp lại có tiền ai lại không thích. Tôi trong lòng yên lặng niệm một câu.” Nếu hắn biến thái cô cũng sẽ thích hắn sao?”

” Cậu đang nói cái gì vậy! Lam Thiên thiếu gia! Cậu là chỉ Lam Vũ thiếu gia sao? Cậu thực vô tình, cho dù là ghen tị Lam Vũ thiếu gia cũng không thể nói như thế, cậu ngẫm lại đi, hiện tại trừ bỏ Lam Vũ thiếu gia ai còn để ý cậu. Lớn lên khó coi thì thôi, vừa không thông minh lại không nhu thuận, khó trách lão gia một chút tài sản cũng không cho cậu! Hừ!”

Sau khi nói xong, Hạnh Tử còn không quên tăng mạnh ngữ khí,từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng cảm thán, quay người đi.

Tài sản sao? Tôi đã sớm biết ba sẽ không cho tôi, tôi không có  năng lực tiếp nhận ‘tập đoàn Hoàn vũ ‘, tôi cũng không trông cậy vào  gia đình này, tôi chỉ là chờ đọc xong đại học là có thể tự mình nuôi sống chính mình. Khi đó, tôi  có thể rời nhà đi, rời đi ba, rời đi Lam Vũ, đến một nơi bọn họ tìm không được, đem mọi chuyện đã từng phát sinh quên đi hết thảy,xem như một hồi ác mộng, im lặng đi tìm cuộc sống thuộc về mình. Nhưng, trước tiên, tôi chỉ có nhẫn nại……..

” Cậu gần đây thân thể  rất kém đó.” Lúc ăn cơm trưa, Nhất Chí rốt cục nhịn không được.

Đối mặt với quan tâm của Nhất Chí, tôi lại vẫn  chỉ có thể nói không có gì.

” Thật vậy sao? Mới một tháng mà thôi, cậu đã bị bệnh hai lần, còn dám nói không có gì?”

” Có gì đâu, chỉ là tắm rửa không chú ý mới có thể cảm mạo.” Tôi cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt Nhất Chí, cho dù là  bằng hữu tốt nhất, tôi cũng không thể đối cậu ấy nói ra tôi bị Lam Vũ cường bạo.

Nhất Chí nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng hỏi tôi

:” Có phải lại bị người trong nhà khi dễ rồi?,” Hắn bĩu môi:” Là  Lam Vũ phải không, bộ dạng kiêu ngạo. Tưởng được kế thừa sự nghiệp nhà cậu thì khi dễ cậu, bất quá cũng chỉ là con riêng mà thôi!”

Vài ngày trước, ba đã chính thức hướng  phía  giới truyền thông tuyên bố người thừa kế ‘tập đoàn Hoàn vũ ‘ là Lam Vũ, đối với trưởng tử như tôi, một câu cũng không nói tới. Kỳ quái là nhà báo chuyên đi đào bới chuyện riêng tư thế nhưng cũng không có đi đào móc chuyện này, làm cho người ta cảm thấy bất khả tư nghị. Bởi vì học chung từ tiểu học đến trung học, đối với chuyện nhà của tôi, Nhất Chí cũng biết một ít. Cho nên hắn mới có thể hỏi tôi.

” Gia sản không có gì tốt, về sau chúng ta tránh càng nhiều càng tốt! Cho nên trăm ngàn lần không cần khó chịu trong lòng.” Nhất Chí đối tôi răn dạy.

” Tôi không có, cậu nghĩ tôi sẽ vì thế mà không vui sao?” Tôi cười khổ hỏi Nhất Chí.

” Cũng đúng, tham tiền tài không phải cá tính của cậu. Vậy cậu vì cái gì không vui?”

” Tôi có sao?”

” Đương nhiên, trên mặt của cậu viết chữ ‘Tôi rất khó chịu ‘rất là to nha.”

” Có rõ ràng như vậy không?” Tôi không tin nhìn Nhất Chí.

” Hai ngày nay rất nhiều người đều đang nói  ! Lam Thiên tiểu hoàng tử ưu sầu trong lòng  khiến mọi người thương tiếc.” Nhất Chí mở ra hai tay, giả bộ  niệm lời kịch.

” Đừng nói giỡn.” Tôi mất hứng nhìn Nhất Chí, có ai lại nói nam nhân ưu sầu khiến người khác đau lòng chứ. Bất quá từ khi các bạn học  biết tôi cùng Lam Vũ có quan hệ,có  rất nhiều người đều biểu hiện ra đối chúng tôi cực kỳ  hứng thú. Này cũng khó trách, một anh hai bình thường cùng một em trai thiên tài ở cùng trường lại học cùng lớp, hơn nữa Lam Vũ 16 tuổi trở thành  người thừa kế chính thức của ‘ tập đoàn Hoàn Vũ ‘, không khiến người ta chú ý  cũng khó.

Huống chi mọi người đều muốn biết, vì cái gì tôi là trưởng tử mà quyền kế thừa lại thuộc sở hữu của Lam Vũ. Trong khoảng thời gian ngắn,các loại tin đồn truyền khắp nơi từ học sinh cho tới giáo viên,  buồn cười nhất là bởi vì tôi ở bên ngoài bí mật có tình nhân, chọc giận ba mới có thể bị tước đoạt quyền kế thừa, thậm chí  chiếm được không ít nữ sinh khen ngợi tinh thần ‘Vì tình yêu mà hy sinh ‘ vĩ đại …… Ngày đầu tiên nghe được,  tôi  trợn mắt há hốc mồm một hồi, bất quá hiện tại tôi đã chết lặng, kệ bọn họ vậy.

” Ế, đây không phải ‘Hai bàn tay trắng ‘ Lam Thiên thiếu gia sao? Không cần không vui như vậy nha!”

” Không đúng, Lam Thiên thiếu gia phải giả bộ ưu thương mới xinh đẹp ….. Ha ha….”

” Ngươi nói sai  rồi, là Lam Thiên thiếu gia chỉ khi ưu thương mới đẹp như vậy nha.”

Thiếu niên ‘Trang điểm xinh đẹp ‘  đứng ở trước mặt tôi cùng Nhất Chí  lớn tiếng cười nói.

Đương nhiên, từ khi biết tôi không có quyền kế thừa, châm chọc khiêu khích như vậy cũng không thiếu. Sớm thành thói quen bị Lam Vũ châm chọc khiêu khích cùng bị ba xem thường tôi đối với chuyện này đã vô cảm. Người như thế, chỉ cần không đi để ý đến thì tốt rồi.

Tôi không nhìn bọn họ, đối Nhất Chí nói:” Sắp tới giờ học, Nhất Chí, về lớp thôi.”

Nhất Chí cũng rất ăn ý đứng lên.

” Uy, chớ đi a, tháo xuống  mắt kính  cho chúng ta nhìn xem, Lam Thiên thiếu gia!”

” Đúng vậy, nhìn xem u buồn vương tử trong truyền thuyết  có phải là mỹ nhân.”

Cho dù là đã đi xa, nụ cười dâm đãng vẫn  rơi vào lỗ tai tôi.

” Cậu không sao chứ?” Nhất Chí lo lắng hỏi tôi:” Mấy người kia là học sinh cá biệt năm ba, cậu phải cẩn thận một ít.”

Tôi cười khổ lắc đầu:” Không sao, tôi sớm thành thói quen, này không tính cái gì.” Tôi không phải đang nói dối, so với Lam Vũ, những người này quả thực không tính cái gì.

Nhất Chí giật giật môi. Tựa hồ muốn nói cái gì, lại chung quy cũng không nói gì. Bất quá, cho dù hắn lúc ấy nói ra, tôi cũng nghe không vào. Tôi đã cho rằng sự bi thảm của tôi đã đến cực hạn, không bao giờ có khả năng so với cái này càng đáng sợ, nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, cái này chỉ là bắt đầu mà thôi.

Tôi có chút kỳ quái  khi tiến vào nhà, trong nhà  một bộ hỗn loạn. Mọi người hoang mang rối loạn, không biết đang làm cái gì.

”  Ở đây vướng chân vướng tay làm cái gì! Còn không vào phòng đi!” Không biết khi nào thì ba đã đứng sau lưng tôi.

Tôi vội vàng xoay người:” Dạ.” Không dám nhiều lời, tôi cúi đầu trả lời.Lời ba nói, tôi chưa từng  dám cãi lời. Đối với người ba này, trong lòng  tôi vẫn có một loại  kính sợ. Giống như tôi đối Lam Vũ có một loại e ngại thật sâu.

” Tối nay, trong nhà  cử hành một bữa tiệc long trọng, con thành thành thật thật ở trong phòng của mình, không được đi ra làm ba mất mặt xấu hổ.”

Tôi tận lực thật khiêm tốn nói:” Vâng.”

” Vậy còn đứng phát ngốc cái gì!”

Tôi vội vàng trở về phòng mình, cũng không dám ra khỏi cửa. Suy nghĩ một chút, vì cái gì cũng đã 16 tuổi, tôi đối với ba vẫn còn sợ như vậy?. Kỳ thật, ba vốn chưa từng đánh tôi, nhưng là tôi sợ ba còn hơn sợ mẹ tôi, ngay cả tôi cũng không hiểu.

Ngồi ở trong phòng miên man suy nghĩ, bất tri bất giác dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào  càng lúc càng lớn. Nhất định có rất nhiều người đến, vì cái gì lại tổ chức tiệc? Ba không phải sợ ồn ào sao? Hơn nữa theo tính cách của ba, cũng không phải cái loại  yêu thích  giao thiệp rộng rãi.

Đang miên man suy nghĩ, bụng tôi bắt đầu kháng nghị, đã 10 giờ, tiệc còn không có chấm dứt, mà  bụng tôi đã muốn kêu đã nửa ngày. Do dự  mãi, tôi  quyết định đi phòng bếp lấy chút gì để ăn, tôi chỉ cần đi hành lang phía sau thì tốt rồi, sẽ không có người phát hiện, ba cũng sẽ không biết. Tự an ủi chính mình, tôi thật cẩn thận rời khỏi phòng.

” Cảm tạ các vị tới tham gia bữa tiệc tối nay, Tôi đại biểu cho ‘tập đoàn Hoàn vũ ‘ cùng con trai Lam Vũ cảm tạ mọi người đã tới.”

Tôi vừa ra khỏi cửa, chợt nghe ba đang nói chuyện.

” Đây là Lam Vũ, cũng là người nối nghiệp tôi tương lai. Tôi tuyên bố, từ tháng tới, Lam Vũ  chính thức nhậm chức trợ lý tổng giám đốc ‘tập đoàn Hoàn vũ ‘.”

Tháng sau, trợ lý tổng giám đốc, tôi trong lòng le lưỡi. Lam Vũ thật sự là quá lợi hại, tôi biết tính của ba, cho dù là người thân cận, nếu không có năng lực ba cũng quyết không coi trọng. Tỷ như tôi là một cái  ví dụ.

Tôi vừa nghĩ, một men theo cây cột phía sau lặng lẽ  đi.

Không thể phủ nhận, Lam Vũ hôm nay thật sự thực xuất sắc. Hắn mặc một bộ tậy trang màu bạc, hé ra khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười đẹp như thiên thần, quả thực cùng với Lam Vũ mà tôi biết như là hai người. Một bộ dạng nhu thuận, có năng lực, nho nhã lễ độ, Lam Vũ nhất định mê hoặc rất nhiều người đi. Hoàn aho3 như vậy, ngay cả tôi là nam nhân cũng tán thưởng không thôi, huống chi người khác? Ông trời thật sự là không công bình, ông có thể cho Lam Vũ vĩ đại như thế, trí tuệ hơn người, nội tâm sâu sắc cùng bề ngoài xinh đẹp tuyệt trần, vì cái gì lại cho tôi bộ dạng  hết thảy đều bình thường? Nhìn ba dùng ánh mắt cưng chiều dõi theo Lam Vũ,  tâm tôi một tấc  trầm xuống. Tôi cả đời này, chỉ sợ  vĩnh viễn sẽ  không chiếm được tình yêu của ba  cùng mẹ.

Lam Vũ hận tôi, nhưng  tôi mới là người có tư cách đối với hắn oán hận. Hắn cái gì cũng hoàn hảo, hắn cũng cướp đi hết thảy những gì tôi có, thậm chí ngay cả tôi hắn cũng không buông tha. Tôi rốt cục là làm sai cái gì chứ!

” Cậu trốn ở chỗ này làm gì?”

Tôi nhảy dựng, mạnh mẽ  quay đầu lại, lại cùng một người đụng vào nhau.

” Ai u!” Chúng tôi  đồng thời kêu một tiếng, bưng kín đầu.

” Cậu làm cái  quỷ gì!” Nhất Chí một bên xoa nơi bị tôi đập vào, một bên không cam lòng nói.

” Ai kêu cậu đột nhiên đứng ở  sau lưng tôi.” Tôi còn tưởng là ba, bị dọa nhảy dựng là phản ứng tự nhiên.

” Ngay cả tiếng nói của tôi cậu cũng nghe không ra. Làm tôi lo lắng muốn chết,tôi cùng ba  đến đây. Còn không phải là vì muốn nhìn cậu một chút.” Nhất Chí ôm đầu, ủy khuất nói.

” Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Nhìn Nhất Chí vẻ mặt thống khổ, tôi cũng thấy có chút bất an.

” Cậu sao lại đến? Tôi không nghĩ tới.”

” Còn không phải bởi vì cậu  hai ngày nay một bộ mất hồn mất vía. Tôi lo lắng, vừa vặn ba tôi cũng được ba cậu mời, tôi liền cùng đến đây.”

Tôi nhất thời đã quên, Nhất Chí cũng là đại thiếu gia. Nhưng  bình thường Nhất Chí không có tỏ ra kiêu ngạo, nên tôi thường xuyên quên điểm này, nghe nói Nhất Chí là tới xem tôi, tâm của tôi lập tức cảm thấy ấm áp dễ chịu, vừa rồi không thoải mái cũng lập tức bỏ qua sau đầu.

” Đến phòng cậu thôi.” Nhất Chí nói:” Nơi này rất đông, rất phiền.”

Nghĩ đến nếu như ở đây bị ba  hoặc là Lam Vũ thấy được liền phiền toái, tôi vội vàng mang Nhất Chí đi tới phòng tôi.

” Lam Vũ này,  buổi tối nay thật đúng là xuất sắc.”

” Hử?”

Nhất Chí nói:” Ngay cả tôi cũng cảm thấy  tên kia thoạt nhìn đẹp trai đến ngây người.”

” Đúng vậy.” Thật sự là không rõ, vì cái gì tôi và Nhất Chí cùng một chỗ lại nói đến Lam Vũ chứ.

Nhưng mà chúng tôi  vẫn tiếp tục cái đề tài kỳ quái này,cũng tốt, đã lâu chúng tôi chưa có nói chuyện phím, tựa như trước kia ở trong trường học.

“…….. Nói này, cậu xem ra cũng thật khoẻ, so với sơn dương cũng còn được  …..Nè … Cậu nói có phải hay không? ” Nhất Chí bắt lấy  một chút tóc của tôi:” Phản ứng của cậu cũng quá chậm đi.”

Tôi không phục phản bác:” Cậu cũng thế thôi, vừa rồi cậu không phải còn bị tôi đụng phải sao?.”

” Cậu  nói cho chính xác nha, đập vào mạnh như vậy, đầu  của tôi bây giờ còn đau. Cậu xem, đều sưng lên.”

” Phải không? Tôi xem xem.”

Nhắc tới chuyện này tôi có chút ngượng ngùng. Cho nên, tôi đi tới trước mặt Nhất Chí, cúi đầu muốn nhìn, ngay tại khi tay của tôi vừa xoa cái trán Nhất Chí. Cánh cửa phía sau truyền đến một thanh âm lạnh lùng:” Hai người thật đúng là thân thiết đó.”

Lam Vũ bưng một cái khay,  lạnh như băng đứng ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.