Yêu Phượng Tà Long

Chương 27: Luận võ




Trong thiên lao, Sở Tiếu Tiếu ghé vào người Tử Minh Tà, tay nhỏ bé không ngừng mà xoa bóp gương mặt yêu nghiệt của hắn, cười tủm tỉm thở dài

“Ai...... Tà, hoàng đế kia như thế nào còn chưa cho chúng ta ra ngoài, chắc không phải là không cần ngươi nữa chứ ?”

Tử Minh Tà vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt tất cả đều là dung túng sủng nịch, kéo tay nhỏ bé trên mặt qua cắn một ngụm, nửa thật nửa giả nói

“Chỉ cần oa nhi không vứt bỏ ta là tốt rồi!”

Hai người trong thiên lao chuyện gì cũng không quan tâm, dính tới dính lui, một chút nhàm chán cũng không có.

Sở Tiếu Tiếu ở trong lòng hắn “Ô ô” Hai tiếng, đáng thương hề hề khóc kể,“Làm sao bây giờ? Ta lại bị dụ dỗ!”

“A......” Tử Minh Tà tiếng cười vừa mới ra khỏi miệng lập tức bị ngăn chặn, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tình ý không hề che giấu, bốn phiến môi mềm mại thiết hợp chặt chẽ, hai đầu lưỡi cùng nhau triền miên.

“Hô......” Sở Tiếu Tiếu hai má ửng đỏ, nặng nề thở dốc, Tử Minh Tà trong mắt đầy ý cười đưa tay vuốt nhẹ trên lưng nàng, , thanh âm cũng trở nên khàn khàn, cắn vành tai của nàng thở dài nói

“Thật muốn đem oa nhi ăn luôn vào bụng!”

Sở Tiếu Tiếu vô tội nhìn hắn

“Ngươi hạ thủ được sao?”

Tử Minh Tà vẻ mặt bất đắc dĩ, không lẽ hắn làm nhiều chuyện xấu lắm sao, mới có thể bị báo ứng như vậy?

“Ha ha......” Sở Tiếu Tiếu cười to ra tiếng, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa, sau khi cười xong, ở trên mặt hắn hôn một cái, thật sự nói,“Ta sẽ nghĩ biện pháp lớn lên!”

“Nếu vẫn không lớn lên được thì sao?”

Vẫn không lớn được? Cũng không phải là không có khả năng! Sở Tiếu Tiếu hừ nhẹ một tiếng, cằm giương lên, chút không áy náy nói, “Vậy ngươi liền để ta nuôi đi!”

Tử Minh Tà “Chậc” một tiếng,“Oa nhi thực nhẫn tâm!”

Trong mắt tất cả đều là ý cười, đối với đáp án của nàng rất vừa lòng, nếu vừa rồi nàng dám nói cái gì đưa hắn giao cho người khác, hắn cam đoan sẽ cho mông nàng nở hoa!

“Hừ!” Trong lao lại xuất hiện thanh âm, Sở Tiếu Tiếu quay đầu nhìn lại,một thiếu niên 16,17 tuổi, một thân áo bào trắng, ngũ quan tinh xảo, cả người tản ra khí thế vương giả cao quý.

Sở Tiếu Tiếu hí mị mắt, giọng điệu có chút nguy hiểm,“Con mèo nhỏ, luôn quấy rầy chủ nhân, cẩn thận thiên lôi đánh trúng!”

Nếu là trước kia, Diệp Khung nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, nhưng là hiện tại chỉ run nhẹ thân mình, biến trở về thành tiểu hổ, một bên nằm úp sấp xuống, nhắm mắt lại giống như ngủ, căn bản không thèm nhìn nàng.

Sở Tiếu Tiếu thấy không thú vị bĩu môi, trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này hình như đã trưởng thành!

…………………………………………………..

Ở giữa sân đấu, hai đội đứng đối diện nhau, giữa sân yên tĩnh không tiếng động, không khí hết sức căng thẳng.

“Luận võ bắt đầu!” Theo tiếng lệnh phát ra, hai đội nhân mã lập tức xông lên, giống như đã luyện tập trăm lần trước đó, rất nhanh tạo thành đội hình, trên người mỗi người đều có một tầng vầng sáng, không đồng nhất.

Một phen chém giết đi xuống, người Phong Vực quốc căn bản không có tổn thương, mà Hàn Dạ quốc lại tổn thương nặng nề, kỳ thật thực lực song phương thực chênh lệch không lớn, nhưng là lần này lên sân đấu là linh thú quân đoàn nổi danh của Phong Vực quốc, trên người tất cả mặc khôi giáp đều là linh khí phòng ngự hiệu quả tốt, người Hàn Dạ quốc căn bản không thể thương tổn đến bọn họ.

Độc Cô Uyên sắc mặt thay đổi, thực lực như vậy, đúng là Hàn Dạ quốc không thể địch nổi, nhưng lúc này đây hắn quyết định sẽ cho cho Phong Vực quốc mất mặt, trút hết tức giận trong lòng, trong mắt tinh quang chợt lóe, khóe miệng cong lên gợi một chút quỷ dị, nháy mắt lại khôi phục như thường.

Tướng lãnh Hàn Dạ quốc mắt thấy không địch lại, trong miệng quát to,“Linh thú công kích!” Trong lúc nhất thời các loại linh thú đều xuất ra, tướng lãnh Phong Vực quốc hừ lạnh một tiếng, cánh tay nâng lên, các binh lính cùng thả ra linh thú của mình.

Giải quyết quân đội trang bị linh thú cũng không tính là quá khó khăn, khó khăn ở đây là cấp bậc linh thú, Tử Kình Thiên ngồi long ỷ trên đài cao phóng mắt nhìn xuống, linh thú Hàn Dạ quốc phần lớn là thánh thú, mà linh thú Phong Vực quốc tất cả đều đã ngoài tiên cấp, nhìn tình hình như vậy ai thắng ai thua, liếc mắt một cái liền biết.

Độc Cô Tuyết nhìn tình huống trong sân, nắm chặt 2 bàn tay, thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn Độc Cô Uyên một cái, lại đem tầm mắt vào bên trong tràng đấu.

“Hoàng huynh, ngươi tính đối phó với quân đoàn linh thú của Tử Kình Thiên như thế nào?”

Quân đoàn linh thú này không thể so với binh lính bình thường được, động tay động chân cũng không dễ dàng, mà bọn họ hiện tại tuyệt đối không để lộ nhược điểm, nếu không Hàn Dạ quốc sẽ thất bại thảm hại, việc đang làm có chút mạo hiểm, nhưng nếu hoàng huynh muốn, nàng sẽ toàn lực hỗ trợ.

“Linh thú quân đoàn......” Phong Vực quốc có thể trở thành nước mạnh nhất trong tam quốc, linh thú quân đoàn cũng không phải để không, cũng làm cho hắn hận nghiến răng ngứa lợi, nếu không phải linh thú quân đoàn, Hàn Dạ quốc căn bản không cần e ngại Phong Vực quốc.

Nghĩ nghĩ, Độc Cô Tuyết mở miệng nói,“Hoàng huynh, Tuyết Nhi giúp ngươi!”

“Tuyết Nhi, ngươi có biện pháp?”

Độc Cô Tuyết ôn nhu cười nói

“Hoàng huynh, năng lực Tuyết Nhi ngươi cũng không phải không biết, muốn khống chế một hai tiên thú thì không có vấn đề gì!”

Độc Cô Uyên trầm mặc không nói, hắn biết Tuyết Nhi khống chế một hai tiên thú không có vấn đề, nhưng sẽ gây tổn thương rất lớn cho nàng, chỉ sợ phải nghĩ dưỡng mấy tháng.

“Hoàng huynh......”

Độc Cô Tuyết tiến sát vào trong lòng hắn, ôn nhu nói,“Tuyết Nhi muốn giúp ngươi!” Tuyết Nhi muốn ngươi vui vẻ!

Giữa sân, đội hình linh thú quân đoàn chỉnh tề, vừa mới bắt đầu tác chiến nhưng đều ngay ngẵn có thứ tự, mà quân đội Hàn Dạ quốc đã sớm tán loạn.

“Sát!” Hét lớn một tiếng, quân đoàn linh thú chuẩn bị tấn công lần cuối cùng.

Trong lúc nhất thời, các màu sắc của Ngũ Hành nguyên tố bắt đầu khởi động, người xem hoa cả mắt, mọi người đều nghĩ đây là lúc quân đoàn linh thú thắng, lại không ngờ trong quân đoàn linh thú có 2 người bị linh thú của mình khế ước công kích, hai linh thú giống như phát cuồng, đem chủ nhân mình đánh bay ra ngoài, rồi hướng những người khác công kích, cho dù bị thương cũng giống như không có cảm giác.

Vốn thắng lợi đang tới gần, ai cũng không nghĩ lại đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, thật sự là trở tay không kịp, đội hình dần dần bị hai linh thú phát cuồng tách ra.

Mà người Hàn Dạ quốc thấy tình huống vậy, biết đây là cơ hội, nhưng quân đoàn linh thú trên người khôi giáp phòng ngự rất tốt, mà trong tay bọn họ chính là đao kiếm vũ khí bình thường, muốn giết chết đối phương có chút khó khăn, cho nên cũng không nghĩ muốn mạng bọn họ, thừa dịp rối loạn đá bọn họ ra khỏi tràng đấu.

Tử Kình Thiên sắc mặt có chút khó coi, hắn luôn kiêu ngạo với quân đoàn linh thú của mình không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy, nhưng quy củ luận võ từ xưa đến nay là trước khi luận võ, phải ký vào giấy sinh tử, bất luận chết, đối phương không cần phụ trách, cũng may quân đoàn linh thú có phòng ngự rất cứng rắn, cũng sẽ không có bao nhiêu tổn thất!

“Phanh”

“Phanh”

Liên tiếp hai tiếng vang thật lớn, hai linh thú phát cuồng rốt cục cũng ngã xuống đất không dậy nổi, thân hình to lớn nện xuống, tạo ra vô số tro bụi, người Hàn Dạ quốc chỉ còn một nửa, mà quân đoàn linh thú tuy rằng không có tổn thương gì nhiều, nhưng chỉ còn hơn một nửa người trong sân, trận này, Hàn Dạ quốc thắng!

Độc Cô Uyên nhìn khuân mặt Độc Cô Tuyết lộ ngoài khăn che mặt tái nhợt không một giọt máu, trong tay áo nắm chặt hai đấm, không có một chút vui sướng khi thắng lợi, trong lòng chỉ có lo lắng cùng tự trách.

Độc Cô Uyên nhìn về phía Tử Kình Thiên nói, “Hoàng đế bệ hạ, luận võ hôm nay dừng lại tại đây đi, ngày mai lại tiếp tục, người thấy thế nào?”

Tử Kình Thiên cũng đang có ý này, ha ha cười nói

“Như thế cũng tốt, Thái Tử cùng Thái Tử phi cũng mệt nhọc, chúng ta ngày mai lại tiếp tục!” Đáy mắt cũng là một mảnh đen tối.

“Phốc......” Độc Cô Uyên vừa đóng cửa lại, Độc Cô Tuyết rốt cuộc nhịn không được phun ra một ngụm máu, muốn khống chế linh thú có chủ, hao phí rất lớn, lại sợ Tử Kình Thiên hoài nghi, nên nàng mới có thể cứng rắn chống đỡ lâu như vậy.

“Tuyết Nhi......” Độc Cô Uyên cả kinh, tiếp được thân thể mềm nhũn của nàng, trong lòng từng trận co rút đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.