Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 60




Tại nhà hàng lớn, sau một hồi quan sát thái độ của Thuần Dương vẫn thản nhiên không có gì xảy ra, anh vẫn ung dung gắp thức ăn nhai một cách bình thường. Thấy vậy Tư Diệp cũng có chút bớt lo lắng thì anh nhìn cô bật hỏi:

"Tư Diệp, thức ăn ở đây không ngon à? Sao em không ăn tiếp đi?"

Cô cười đáp:

"À không, em chỉ ngạc nhiên lâu lắm rồi anh mới mời em đến nhà hàng ăn đấy"

Anh mỉm cười:

"Em nghĩ gì vậy? Chúng ta sắp kết hôn rồi nên những việc như thế này rất bình thường, hơn nữa anh cũng muốn con của chúng ta được bổ sung đầy đủ, em mau ăn đi"

Tư Diệp cười hiền nói

"Thuần Dương, em rất hạnh phúc khi được nghe anh nói câu này"

Chợt anh ngập ngừng

"Anh đã sắp xếp rồi, cuối tháng này...chúng ta kết hôn nhé"

Câu nói ấy khiến Tư Diệp ngỡ ngàng, nước mắt rưng rưng cảm động không ngờ đến

"Anh nói thật sao?"

Anh gật đầu

"Hiện tại anh không mang theo nhẫn nên việc cầu hôn em có chút không đúng, anh sẽ đợi thời cơ thích hợp đưa cho em sau"

Cô gật đầu liền vui mừng trong thâm tâm nhưng sực nheo mày nói:

"Khoan đã, em vẫn không vui một chuyện"

Anh bỗng ngạc nhiên thì cô tiếp lời:

"Bạch Hiểu Nhiên, khi nào anh mới cho cô ta rời khỏi Phó Gia đây, em vẫn không tin anh nhất định sẽ kết hôn với em trong khi cô ta còn có mặt ở nhà"

Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

"Bây giờ em cũng sắp là thiếu phu nhân nên việc gì không hài lòng em cứ tùy ý làm đi"

Tư Diệp bỗng ngạc nhiên, tự hỏi mình có đang mơ không? Sao bây giờ anh lại ngoan ngoãn nghe lời cô đến vậy?

Và ngày hôm sau khi được Thuần Dương cho phép mọi quyền hành trong nhà. Việc đầu tiên của Tư Diệp là tiến tới phòng giặt đồ mà Hiểu Nhiên đang làm.

Thấy cô đang ủi phẳng quần áo cho Thuần Dương trên bàn thì cô ta đi vào lên tiếng:

"Này, quần áo của Thuần Dương, ai cho phép cô động vào hả?"

Hiểu Nhiên quay lại nhìn Tư Diệp, cũng nhận ra cô ta lại bắt đầu kiếm cớ gây sự với cô như thường ngày. Cô im lặng không đáp vẫn tiếp tục ủi quần áo cho anh thì cô ta đi đến đẩy người Hiểu Nhiên ra nói:

"Tôi đang hỏi mà cô lại không trả lời à? Cô xem thường tôi đúng không?"

Hiểu Nhiên bị đẩy ngã lưng vào chiếc tủ phía sau, cô bật rên:

"A...cô..."

Tư Diệp nhếch môi đắc ý:

"Hừ, tôi làm sao?"

Sau đó cô ta liếc nhìn chiếc bàn là vẫn còn cắm điện đặt trên áo Thuần Dương ở bàn, cầm lấy chiếc bàn là đó lên, Tư Diệp bước chân tới gần Hiểu Nhiên với ý nghĩ thâm độc. Hiểu Nhiên vẫn trơ mắt nói:

"Cô định làm gì? Mau bỏ xuống vì rất nguy hiểm, nó có thể làm bỏng cô đấy"

Tư Diệp bật cười nhạt đáp:

"Tới bây giờ cô còn giả vờ quan tâm tôi sao?"

Cô ta bắt đầu cầm chiếc bàn là nóng ấy tiến đến gần, Hiểu Nhiên bật nép mình vào chiếc tủ sau lưng xanh mặt lấp mấp:

"Lạc...Lạc Tư Diệp...cô đang định làm gì vậy?"

Tư Diệp nhếch môi:

"Tôi ghét khuôn mặt của cô, vì thế đừng trách tôi"

Bỗng Hiểu Nhiên ngỡ ngàng thì Tư Diệp đã đi đến gần cô, cô giật mình chặn cánh tay cô ta lại thì cô ta lại nhăn mặt dùng sức cố hủy hoại dung mạo của cô

Hiểu Nhiên cắn răng la lớn:

"A...cô làm gì vậy? Cô điên rồi à? Mau dừng lại"

Tư Diệp lại cố đẩy chiếc bàn là ấy vào gần cô hơn rồi gào lớn:

"Đồ hồ ly tinh, tôi ghét khuôn mặt giả nai của cô, đi chết đi"

"A...dừng lại"

Hai người cứ xô đẩy nhau, Tư Diệp lại cố hủy hoại khuôn mặt của Hiểu Nhiên đến phát sợ. Sau một hồi giằng co, Hiểu Nhiên đã đẩy mạnh Tư Diệp ra khiến chiếc bàn là bị tuột dây khỏi ổ cắm và văng xuống đất. Tư Diệp thì lại ngã ra sàn rồi nhăn mặt thì Hiểu Nhiên vẫn chưa hết bàng hoàng trước cảnh tượng vừa xảy ra.

"A...ư...ưm"

Cô ta bật rên sau cú ngã, thấy Tư Diệp ôm bụng mình trong đau nhói, Hiểu Nhiên bật run lo lắng hỏi:

"Cô...cô làm sao vậy? Cô không sao chứ?"

Tư Diệp vẫn ôm bụng mình bật rên:

"Đau...đau quá, cứu tôi với"

Dù bị Tư Diệp tấn công nhưng Hiểu Nhiên vẫn không ngừng lo lắng đi lại đỡ Tư Diệp

"Cô đau bụng à? Tôi thật sự không cố ý, tôi..."

"Tránh...tránh ra"

Tư Diệp bỗng phất tay Hiểu Nhiên thì đúng lúc Thuần Dương từ bên ngoài chạy vào, anh nhìn Tư Diệp đang đau đớn ôm bụng mình thì lại liền đi đến đỡ cô, lo lắng tột cùng hỏi:

"Tư Diệp, em lại làm sao vậy? Em đau ở đâu?"

Tư Diệp nhăn mặt trỏ tay vào Hiểu Nhiên thì anh chuyển mắt nhìn cô, cô xua hai tay cố giải thích:

"Không...không phải tôi mà"

Không để ý đến cô, anh liền bế Tư Diệp lên tay vội chạy ra ngoài mất.

...

Một lát sau tại bệnh viện, vị bác sĩ vừa kiểm tra kết quả siêu âm ở bụng Tư Diệp trong lúc cô đang bất tỉnh trên giường. Thuần Dương vội lo lắng nhìn vị bác sĩ hỏi:

"Cô ấy sao rồi? Con của tôi có sao không?"

Ông bác sĩ đáp:

"Không sao, chỉ là chấn động nhẹ nên cái thai vẫn an toàn"

Nghe vậy anh yên lòng thở phào nhẹ nhõm thì ông ta lại tiếp lời:

"Tôi khuyên anh đừng để cô ấy bất cẩn như vậy nữa vì trong thời gian này thai rất dễ bị tác động xấu bên ngoài, nếu còn gặp trường hợp nặng hơn bây giờ có thể sẽ không giữ được đâu, anh cũng nên bồi bổ cho cô ấy nhiều hơn vì đứa trẻ đang rất khỏe mạnh, thai nhi cũng đã có hình dạng rồi và bây giờ sức khỏe của người mẹ vẫn là trên hết"

Nghe vậy anh gật đầu thì bỗng sực nhận ra có gì đó không đúng, anh nheo mày hỏi:

"Ông vừa nói cái gì? Thai chỉ mới có một tháng thì làm gì có hình dạng được chứ? Ông có lầm gì không?"

Ông bác sĩ trỏ tay vào màn hình siêu âm nói:

"Tôi đã khám sai bao giờ? Cậu nhìn xem, nó đã có nhịp tim rồi"

Anh chợt to mắt bàng hoàng, rồi ngập ngừng bật hỏi:

"Vậy theo ông nói...nó đã bao nhiêu tháng rồi?"

Ông bác sĩ bật cười trả lời:

"Đã 3 tháng rồi, không chừng 6 tháng nữa có thể sinh ra một thiên thần đấy"

Nghe vậy Thuần Dương liền kinh ngạc, nét mặt nổi giận giật lấy áo vị bác sĩ hung hăng hỏi:

"Cái gì? Vậy ra nó đã được 3 tháng, ông đang nghiêm túc đúng không? Nếu như ông dám lừa tôi thì cái bệnh viện của ông sẽ không làm ăn được thêm một ngày nào nữa đâu"

Ông bác sĩ sợ sệt lấp mấp:

"Nhưng...nhưng tôi không khám sai, lẽ ra anh phải là người biết rõ con của mình mấy tháng chứ? Sao lại trách tôi?"

Anh chợt buông cổ áo ông bác sĩ ấy ra cố bình tĩnh lại không ngừng lẩm bẩm:

"Không thể nào, không thể như thế được"

Anh bắt đầu cố nhớ lại mọi chuyện, cái hôm vào đêm sinh nhật đó có gì đó rất lạ, khi vừa lên xe thì bỗng một cơn choáng đã khiến anh ngủ thiếp đi mất. Vừa tỉnh dậy thì lại thấy mình đang trên giường ngủ cùng Tư Diệp. Lúc này anh lại nheo mày:

"Hình như có gì đó không đúng ngay từ đầu"

Đột nhiên thấp thoáng hình ảnh cái ngày anh bắt tại trận cô ở quán bar đang ôm người đàn ông khác, anh đã tiến tới kéo tay cô trong sự tức giận:

"Tư Diệp, sao em lại..."

Tư Diệp giật mình đứng dậy nhìn anh lấp mấp:

"Anh Thuần Dương, em..."

Anh nhăn mặt lớn tiếng hỏi:

"Em đang làm gì với hắn ta vậy? Chẳng phải anh đã nhắn tin hẹn em ở nhà hàng rồi sao?"

Bỗng người đàn ông ấy đứng lên nhếch môi cười tự mãn, choàng tay khoác lấy vai Tư Diệp hỏi:

"Anh là ai vậy? Anh đang quấy rối bạn gái tôi đấy"

Anh không tin vào mắt mình nhìn Tư Diệp nói:

"Bạn gái? Tư Diệp, em phản bội anh"

Tư Diệp liền kéo lấy tay anh cố giải thích, ánh mắt đáng thương:

"Không có, em và hắn ta chỉ là bạn bè, anh đừng hiểu lầm"

Bỗng tên đàn ông kia nói lớn

"Bạn bè? Chúng ta đã ngủ nhiều đêm như vậy? Mà là bạn bè sao?"

Vừa kết thúc hồi tưởng, lúc này Thuần Dương vô cùng bàng hoàng, anh nhìn Tư Diệp đang nhắm lịm mắt trên giường mà bật ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi chân vừa bủn rủn kèm theo cơn nhói của lồng ngực co thắt vì quá sốc, tay sờ vào mặt mình, đôi mắt mở to kinh hoàng tột độ

"Tất cả là sao? Tại sao bây giờ mình mới nhớ ra, vậy ra Tư Diệp không phải ngủ với mình là lần đầu, nếu vậy thì vệt máu trên giường lúc đó...?"

Một lát sau Tư Diệp cũng mở mắt, nhìn thấy trần nhà của bệnh viện thì cô bật ngồi dậy

"Đây...đây là đâu?"

Anh ngồi ghế bên cạnh lên tiếng

"Tư Diệp, em tỉnh rồi"

"Thuần Dương, đây là..."

Tư Diệp sửng sờ hỏi thì anh mỉm cười đáp

"Là bệnh viện, lúc nãy thấy em đau đớn ôm bụng mình như vậy nên anh đã rất lo lắng đưa em đến đây, em thấy thế nào rồi?"

Cô bật giật mình liền nói

"Em...em ổn rồi, chúng ta mau về thôi"

Anh tiếp lời

"Anh vẫn còn lo cho em, hay tạm thời em ở bệnh viện kiểm tra một ngày nữa rồi hẳn về nhà nhé"

Cô kiên quyết lắc đầu phản đối:

"Không, chúng ta mau về đi, em ghét ở bệnh viện lắm"

Nghe vậy anh đành gật đầu:

"Được rồi, nếu em đã muốn vậy thì anh không ép, bác sĩ đã bảo anh phải tẩm bổ cho em thật nhiều vào, anh cũng đã quyết định để đảm bảo sức khỏe của em lẫn con chúng ta, anh muốn chăm sóc em thật chu đáo nhất"

Tư Diệp vẫn lo lắng sợ anh đã biết về chuyện cái thai liền e dè hỏi:

"Thật...thật sao? Bác sĩ còn nói gì khác không?"

Anh đáp:

"Không, ông ta chỉ bảo vậy thôi"

Bỗng cô nhẹ lòng rồi mỉm cười thì Thuần Dương tiếp lời:

"Chuyện lúc nãy ở nhà anh cũng đã quyết định rồi, anh nghĩ Bạch Hiểu Nhiên đang cố tình hãm hại em nên anh sẽ không để cô ta ở nhà được nữa, em thấy thế nào?"

Tư Diệp bỗng vui mừng, cô đáp:

"Thuần Dương, em rất vui vì anh cuối cùng cũng thấy bộ mặt thật của cô ta rồi, nếu giữ cô ta lại thêm một ngày nào đó em sợ con chúng ta sẽ bị ảnh hưởng"

Anh mỉm cười

"Anh biết rồi, anh sẽ làm như ý em muốn"

...

Về đến Phó Gia, Thuần Dương vừa đỡ Tư Diệp bước vào nhà thì đã thấy Hiểu Nhiên đứng đó nhìn anh và Tư Diệp bằng nét mặt lo lắng. Anh đỡ Tư Diệp lướt qua cô lên phòng mất. Sau một hồi cũng bước xuống thì Hiểu Nhiên đã vội đi lại hỏi

"Lạc tiểu thư sao rồi? Cô ấy không bị gì chứ? Con của cô ấy có sao không?"

Anh đáp:

"Cái thai không sao"

Nghe vậy Hiểu Nhiên bỗng nhẹ lòng, cô đặt tay lên ngực mình thở phào nhẹ nhõm thì anh tiếp lời:

"Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô"

Chợt cô ngạc nhiên

Vừa ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn anh hỏi

"Thật sự không phải tôi làm đâu, anh tin tôi phải không?"

Anh ngồi ghế đối diện cô, trên tay là một bản hợp đồng rồi đặt xuống bàn thì cô ngạc nhiên trơ mắt

Anh lạnh nhạt nói

"Cô đã từng nói muốn nghỉ việc ở Phó Gia mà phải không? Đây là bản hợp đồng cô đã kí với tôi để trả nợ, hiện giờ không cần nữa, cô kí xong thì có thể đi"

Hiểu Nhiên chợt sửng sờ hỏi

"Anh là đang muốn đuổi việc tôi? Không phải anh đã bắt buộc tôi phải hoàn thành mấy tháng còn lại như bản hợp đồng sao? Sao bây giờ lại..."

Anh đáp:

"Cô không cần phải ở đây nữa, kể từ bây giờ Phó Thuần Dương tôi chính thức hủy bỏ hợp đồng làm việc với cô, cô cũng không còn thiếu nợ tôi gì cả, ngoài ra cô cũng có thể sống một cuộc sống mà cô mong muốn"

Hiểu Nhiên chợt ngậm ngùi nhìn anh, khóe mắt bắt đầu đọng nước

"Có phải anh nghĩ tôi đẩy Lạc tiểu thư nên bây giờ mới muốn tôi rời khỏi Phó Gia không? Anh không tin tôi sao? Tôi hoàn toàn không cố ý chỉ là cô ấy cứ..."

Anh lại cắt lời rồi đứng dậy lạnh nhạt

"Chuyện này cô không cần giải thích nữa, đi đi, hãy làm những gì mình muốn, tôi đã cho cô tự do rồi"

"Tự do..."

Cô lẩm bẩm, anh bèn quay lưng bước đi mất, cô cầm tờ hợp đồng mình đã kí với anh lúc ban đầu. Tự hỏi lẽ ra mình phải vui mới đúng, nhưng chỉ cần anh tin cô không làm gì sai thì dù cô có rời khỏi Phó Gia cũng cảm thấy cam lòng, nhưng khoảnh khoắc này cứ như anh không hề tin tưởng cô dù chỉ một chút. Cô nắm hai mép tờ giấy ấy khiến nó bắt đầu nhăn đi, ngừng uất ức mà tức giận lẩm bẩm:

"Phó Thuần Dương đáng ghét, anh không tin tôi thì tôi mặc anh, vậy bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây cho anh vừa lòng"

Buổi chiều, Hiểu Nhiên đã dọn xong mọi đồ đạc của mình vào vali, cô sờ cằm mình lẩm bẩm:

"Hình như mình còn quên thứ gì đó thì phải"

Chợt cô bất giác nhớ ra

"Đúng rồi, anh ta vẫn còn giữ sợi dây của anh Diệc Thiên tặng mình, mình không thể đi mà không có nó được"

Cứ thế cô đi lên phòng Thuần Dương, đứng trước cửa phòng anh thì cô lại lưỡng lự không dám gõ cửa.

(Nếu mình không gặp anh ta lấy lại sợi dây đó thì mình sẽ không có cơ hội lấy lại được)

Rồi cô nhíp mắt đành lấy hết can đảm gõ cửa phòng anh trong bối rối

Cánh cửa cũng bật mở, anh bước ra thì cô cúi mặt lấp mấp:

"A...tôi...tôi định lên đây gặp anh lấy lại sợi dây"

Anh biết cô sẽ gặp anh lấy lại nó nên đã cất sẵn trong người. Rồi thò tay vào túi mình đưa ra nói:

"Trả cô, cô đi được rồi chứ?"

Cô cầm lấy sợi dây thì anh đã đi vào phòng mình đóng cửa lại một cách lạnh lùng mất

Cô bật mếu môi nghĩ:

(Ngay cả lúc đuổi mình đi anh ta cũng có bộ mặt lạnh nhạt, đồ đáng ghét)

Ngoài cổng Phó Gia, cô kéo vali mình đứng đón taxi.

Anh thì lại đứng trên sân thượng rồi hướng mắt về phía cổng nhìn cô trước lúc rời đi, sở dĩ anh làm vậy là vì không muốn cô bị Tư Diệp tiếp tục gây chuyện, thấy cô đã đón được taxi và bước lên xe đi dần, anh mỉm cười nhạt, một nụ cười buồn mà lẩm bẩm:

"Tôi xin lỗi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.