Yêu Phải Cô Nàng Hai Mặt

Chương 1




Mở đầu:

“Ba, ba đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy?”

Nhâm Cấm Hồng từ dưới bậc thang bước vào cửa chính, chỉ thấy ba ba ngồi trên sô pha nói chuyện điện thoại, không nghĩ rằng khi cô trở về phòng tắm ngâm nước nửa tiếng đi ra, ba ba vẫn còn đang nói chuyện, nói chuyện suốt đến khi cô ăn xong bữa ăn khuya mà mẹ vì cô chuẩn bị, mới lưu luyến không rời khỏi điện thoại.

“Bác của con”

“Bác! Con không có nghe đến ba bàn công sự nha! ” Nhâm Cấm Hồng khẽ kinh ngạc nói.

Cô chỉ có một bác hơn ba ba hai tuổi, Nhâm Hạo.

Cả nhà bác trai vẫn ở tại Đài Loan, bọn họ bởi vì muốn chăm sóc bà ngoại sinh bệnh đang định cư ở Vacouver , từ 10 năm trước cả nhà đã di dân đến Vacouver định cư, một năm chỉ quay về Đài Loan hai, ba lần mà thôi.

”Ba với bác con có thể bàn công sự được sao. Con đã quên hiện tại công ty bác con bây giờ do anh họ của con làm chủ đi? ”

Duẫn Cánh là con một của bác trai, cũng là anh họ lớn hơn cô 5 tuổi, năng lực siêu cường, mới hai mươi tuổi liền xuất đầu tiếp nhận gia nghiệp của bác trai ở Đài Loan. Nhưng lại làm được rất tốt, làm cho ba ba khen không dứt miệng, cũng làm cho 2 em trai song sinh Duẫn Cường, Duẫn Liệt nhỏ hơn cô 4 tuổi gặp phải áp lực cùng chờ mong vì có một anh họ có khả năng như thế.

Đối với chuyện này,nếu dùng một câu có thể nói, thì đó phải là: hô! May mắn cô là con gái.

“Ba cùng bác trai đang nói chuyện gì, tán gẫu vui vẻ như vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Tán gẫu chuyện Duẫn Cánh muốn kết hôn”

“Anh họ muốn kết hôn?” Cô kinh ngạc hỏi: “ Thời gian lúc nào? Sao con chưa từng nghe qua ba cùng mẹ đề cập qua? “

“Còn chưa đâu, chú rể là ai vẫn còn chưa xác định.”

“Có ý tứ gì?” Cô trừng mắt nhìn.

“Con còn nhớ rõ hay không bốn đứa các con trước kia thường cùng Duẫn Cánh chơi một chỗ?”

Nhâm Cấm Hồng ngồi vào trên sô pha đối diện với ba ba gật gật đầu.

Cô đương nhiên nhớ rõ ba người kia. Vì lúc cô ở Đài Loan cô là người hầu cho bọn họ mà. Anh họ Nhâm Duẫn Cánh, còn có Dịch Tử Xá, Trạm Diệc Kì cùng Quý Thành Hạo người mà cô vẫn vụng trộm thầm mến.

Nghĩ đến hắn, trái tim của cô vẫn còn nhảy loạn lên.

Hai mươi lăm tuổi vẫn còn thầm mến,nói thật là có điểm buồn cười----- không, phải nói là thực buồn cười mới đúng, nhưng mười năm trước cô mới mười lăm tuổi mà thôi, nếu cùng Quý Thành Hạo thông báo nhất định sẽ bị chê cười.

Về phần 10 năm nay, cô bị tách ra, ở một chỗ phía xa địa cầu, nói ra càng như là ở nói giỡn.

Tóm lại.... Ai, cô bây giờ chỉ có thay hình đổi dạng , sau đó chờ mong ngày nào đó quay về Đài Loan cùng Quý Thành Hạo gặp nhau thì có thể làm hắn kinh hoảng ý thức được cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, mà không còn là cô bé ở phía sau đi theo bọn họ, mà yêu thương cô.

Thật hy vọng ông trời phù hộ mộng đẹp của cô có thể trở thành sự thật.

Bốn người bọn họ từ nhỏ đã thích dính vào một chỗ với nhau, mới trước đây.... Uh, có lẽ là lúc ba, bốn tuổi, bốn người đồng thời đối với cô con gái trong bụng bác gái cô khắc khẩu , nói đó là cô dâu của bọn họ, vì thế liền cùng đối phương chỉ phúc vi hôn. Hiện tại cô dâu kia lớn lên từ Hồng Kông đến Đài Loan để chọn lão công, bọn họ bốn người không biết ai có thể sẽ trúng tuyển, con không biết là rất thú vị sao? Nhâm ba ba vẻ mặt tươi cười nói.

Nhâm Cấm Hồng ở trong nháy mắt kinh ngạc giương tròn hai mắt, đầu bị tin tức bất thình lình rung động trống rỗng.

Cô dâu? Tại sao cô chưa nghe qua có chuyện này?

Chỉ phúc vi hôn? Hiện tại là thế kỉ 21, sao có khả năng còn có thể có loại chuyện này?

Ai có thể sẽ trúng tuyển? Rất thú vị?

Không, cô tuyệt không cảm thấy thú vị, tuyệt đối không!

Tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, ban đêm trong pub đã tràn ngập niềm vui đến quên cả trời đất, cho dù hiện tại đã là một giờ sáng, ngày mai cũng không phải là ngày nghỉ ngơi, nhưng trong pub không khí vẫn như cũ náo nhiệt không giảm, huyên náo không ngớt, giống như là không có sự thật áp lực của ngày mai, ban đêm vĩnh viễn là thời gian vui chơi.

Quý Thành Hạo lười biếng ở một góc trên sô pha lớn, ngũ quan của anh anh tuấn, bộ dáng đáng yêu, cho dù ngồi ở một góc khuất trên sô pha cũng không che dấu được thân thể rắn chắc, hiển lộ ra sức hút đàn ông chói mắt, thu hút bao nhiêu ánh mắt mất hồn của những người phụ nữ ở pub.

Các cô gái, bất luận là có hay không có bạn trai bên cạnh cũng không tự chủ được lần nữa nhìn về phía hắn, bộc lộ bản thân, trừ những người có hộ hoa sứ giả bên cạnh, còn lại là trực tiếp đi ra phía trước bắt chuyện với anh, cũng bởi vậy, chỗ ngồi quanh anh luôn không còn chỗ trống, kín người hết chỗ.

Những cô gái quanh anh tranh nhau khoe sắc , cười đến run rẩy hết cả người, nhưng anh lại thủy chung chỉ nở nụ cười trên môi, không ngăn cản cũng không quan tâm đến ai, giống như đế vương có tòa hậu cung phong phú, tha hồ hưởng thụ khoái cảm được cả đàn thê thiếp vây quanh.

Hưởng thụ?

Khoái cảm?

Không, anh sắp phiền đến chết!

Anh chưa từng nghĩ tới sẽ được đặc xá “ khế ước kết hôn” này, nhưng chết tiệt… lại phải giả là mình thực sự yêu đối phương!

Cái này tốt lắm, anh nguyên tưởng rằng tên Duẫn Cánh kia chỉ đê tiện nham hiểm làm lá chắn, ở đằng trước anh che chắn. Kết quả tên kia đã làm cho anh đến nước này, hại anh tâm tình thảnh thơi chờ xem kịch toàn bộ đều biến mất, muốn phiền đến chết đây.

Hỗn đản, anh rốt cuộc nên làm sao mới có thể tránh được một kiếp này? Chẳng lẽ lại học Duẫn Cánh đóng vai xấu, kết hôn giả, sau đó lại không cẩn thận đùa quá hóa thật?

Đáp án là đều không được, bởi vì anh đã đặt thề son sắt với Diệc Kì nói chính mình không có khả năng như thế. Hiện tại làm sao có thể mở miệng nói bậy?

Đáng giận, anh rốt cuộc nên làm sao?

Hay là bây giờ lấy dao hủy đi dung mạo của chính mình? Không, không, hay là trực tiếp lao ra đường để cho xe đâm tàn phế, như vậy nhanh nhất, anh không tin cô dâu sẽ còn muốn cưới anh là chồng.

Bất quá, nếu anh dám làm như vậy, cho dù anh gặp may không bị đâm xe chết, thì khẳng định cũng bị quần chúng tấn công đem anh sống sờ sờ đánh đến chết đi?

Thật phiền, sớm biết như thế, nửa năm trước anh nên tìm một người phụ nữ giới thiệu cho ba mẹ biết, làm cho bọn họ biết anh sớm là hoa thơm đã có chủ, đối với cuộc hôn nhân chỉ phúc vi hôn ngày xưa này thật sự là lòng có dư mà lực không đủ.

Ai, quả nhiên là ngàn vàng khó mua.

Nhưng nói đi lại phải nói lại, anh mà thiếu bạn gái thích hợp để ba mẹ đồng ý hay sao? Các cô gái tất cả đều giống giờ khắc này quay chung quanh anh, tất cả phụ nữ đều giống nhau, kiều diễm có dư, mà hiền lương không đủ, bốn chữ con dâu hiếu thảo căn bản là không đáp ứng được, ba mẹ có thể vừa ý được người nào để rồi vì anh mà cự tuyệt cuộc hôn nhân kia ư? Kia nói có quỷ mới tin!

Hầy, thật là phiền chết người, anh còn tưởng rằng đến nơi này có thể làm cho tâm tình buồn bực vơi bớt một chút, không nghĩ tới căn bản là một chút tác dụng cũng không có. Có lẽ anh lên đổi phương pháp, tỷ như tìm một cô thuận mắt lăn lộn vài vòng trên giường chẳng hạn.

Nghĩ kĩ xong, Quý Thành Hạo di động ánh mắt, quét qua đám phụ nữ bên cạnh được xem là thuận mắt, lại phát hiện mỗi người đều xem không vừa mắt anh chút nào.

Vì thế, anh mở rộng phạm vi tuần tra quét đến phạm vi xa hơn, nhìn từng góc một, từ chỗ ngồi cách vách bàn đến vũ đài náo nhiệt ồn ào, theo vũ đài đến quán bar, rồi quầy bar đến----

Anh dao động ánh mắt một chút rồi dừng lại, hoài nghi di động ánh mắt quay trở lại khu quầy bar, sau đó nhanh chóng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp, giơ chân ngồi nghiêng ở bàn có chân ghế cao vị trí thứ hai đếm ngược, đang ngửa đầu cười.

Đó là cô gái có dáng người linh lung tràn đầy hứng thú, tóc thẳng dài đến thắt lưng, đen như ô ti, mỹ nhân phong tư yểu điệu như thế làm anh cho dù đã nhìn nhiều hình sắc mỹ nữ, cũng không cấm được liếc mắt nhìn cô một cái.

Nhưng mà, điều này cũng không phải nguyên nhân cô hấp dẫn ánh mắt anh, cô sở dĩ làm cho anh nhìn không chuyển mắt, là bộ dáng của cô rất giống một người, một người mà anh đã thiệt nhiều năm chưa thấy, cô bé.

Đó là cô bé có khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt thật to, tóc ngắn ngủn, luôn luôn lộ ra một bộ dạng khóc đáng yêu cùng vô tội, làm cho người ta muốn giận cũng giận không được, muốn mắng cũng mắng không xong, chỉ có thể làm cho cô giống linh hồn đeo bám sau lưng bọn họ.

Rõ ràng là cái bộ dáng cô bé rất xinh xắn, ăn mặc lại giống một thằng nhóc, tóc luôn cắt ngắn ngủn, cũng không mặc váy, lại cùng người ta đánh nhau, so với nam sinh bằng tuổi còn giống nam sinh hơn.

Theo ba mẹ di dân đến Vancouver, cô đã khoảng mười năm tuổi, nhưng trên người vẫn không cảm giác được nửa điểm con gái, ngay cả bộ ngực đều bằng phẳng giống sân bay.

Cho nên “trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu”, đích thực để ý, cân nhắc, anh nghĩ cô bé kia cho dù trưởng thành, khẳng định cũng sẽ là cái thứ tư thế anh hùng tỏa sáng, đánh thiên hạ vô địch thủ, bà đàn ông mới đúng.

Nhưng ngồi ở bên cạnh quầy bar, đại mỹ nữ phong tư yểu điệu, không kể khuôn mặt, nhưng sao có thể cùng cô bé kia bộ dạng giống nhau đến thế.

Anh từng nghe nói----trên thế giới này trừ bỏ ngoài chính mình, còn có hai người cùng chính mình có được khuôn mặt đồng dạng giống nhau, bộ dạng giống nhau như đúc.

Cô gái trước mắt này thật sự có khuôn mặt giống cô bé kia sao? Hay là người này chính là cô bé?

Nhưng cô bé kia thật sự có thể là “con gái mười tám thay đổi lớn”, mà không phải “trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu” sao?

Trọng điểm là, anh không có nghe qua Duẫn Cánh nói tin tức cô bé kia gần đây sẽ quay về Đài Loan nha!

Quý Thành Hạo nhíu mày, còn thật sự trừng mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn nghiên cứu một lúc lâu, rốt cục áp lực không được muốn làm rõ ràng dục vọng, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Anh muốn đi đâu, Hạo?”

”Đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa thấy anh đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, những người phụ nữ vây chung quanh ở bên người anh lập tức bắt đầu phát ra những câu hỏi nghi hoặc, tất cả anh đều làm như không nghe thấy, trong đầu thầm nghĩ phải làm rõ ràng một sự kiện là người phụ nữ ngồi ở bên cạnh quầy bar rốt cuộc có phải cô bé 10 năm trước di dân đến Vancouver hay không?

Đi đến phía sau cô gái thì dừng lại, hắn trực tiếp kêu to ra tiếng.

“Nhâm Cấm Hồng”.

Mỹ nữ tóc dài nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy hắn thì trong nháy mắt bỗng nhiên giống như gặp quỷ trợn to hai mắt, giây tiếp theo liền thình lình nhảy xuống khỏi chân ghế cao, xoay người bỏ chạy.

Thật là cô bé kia?

Đây là cái phản ứng thứ nhất của Quý Thành Hạo.

Cô ta tại sao muốn chạy?

Đây là cái phản ứng thứ hai của anh.

Sau đó cái phản ứng thứ ba là chạy thẳng đuổi theo.

“Em đứng lại đó cho anh, cô bé!”

Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gào thét ra lệnh, Nhâm Cấm Hồng ở trong nháy mắt lại càng cố gắng chạy trốn, nhưng đi giày cao gót thật là khó chạy, có khi mục đích còn chưa đạt được cô đã đem cổ gãy chết, ông trời phù hộ cho cô.

Hô........hô........hô.....

Gió ở bên tai cô gào thét, tiếng thở dốc của cô hỗn loạn.

Mệt mỏi quá nha! Đi giày cao gót chạy bộ thật là mệt mỏi quá, chân cũng đau, nhưng tâm tình của cô vẫn như cũ vừa hưng phấn lại bay lên, thật muốn cất tiếng cười to.

Trời ạ, anh thế nhưng nhận được ra cô, cô thật sự là cao hứng, thật là cao hứng nha!

Bạn tốt nhiều năm không thấy cô một hai năm đều kinh ngạc khi nhìn thấy cô thay đổi, kinh ngạc nói cô thay đổi thật nhiều, nếu cô không chủ động cùng bọn họ chào hỏi báo danh, bọn họ đều không nhận ra cô. Nhưng anh có thể ở trong ngọn đèn hôn ám của pub liếc mắt một cái đều nhận ra cô, cô thật sự là cao hứng.

Cô đã trở lên xinh đẹp, không cần anh dệt hoa trên gấm khẳng định cô cũng biết, bởi vì cô đã được nhiều người khẳng định.

Cô hy vọng, mặc kệ cô bề ngoài thay đổi như thế nào, anh đều có thể liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô, bởi vì hình dáng kia của cô ở trong lòng anh là khắc sâu rõ nét, cho dù bọn họ đã 10 năm không gặp, ký ức đó vẫn như cũ không phai màu.

Đây là một loại hy vọng, cũng có thể nói là hy vọng xa vời, bởi vì cuối năm trước khi bác trai và bác gái đến nhà cô làm khách, liếc thấy hai năm không thấy cô, hai người bọn họ trong khoảng thời gian ngắn thật sự nhận không ra cô, cho nên cô vẫn thực lo lắng anh có thể hay không cũng như vậy, không nghĩ tới anh lại có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô, kêu cô làm sao mà không mừng rỡ như điên?? Nghĩ đến cũng muốn cất tiếng cười to cùng hét chói tai lên?

Ha ha.......ha ha........A.........

“A!”

Vui quá hóa buồn, cô chỉ cảm thấy mắt cá chân lệch đi, cả người mất đi cân bằng , ngã xuống mặt đất.

Một cái bàn tay to kiên định đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô, làm cô ngừng xu thế ngã xuống, nhưng cũng làm cho thân thể cô lại rơi về một hướng khác, nặng nề mà rơi vào trong ngực anh giống như tường đồng vách sắt, làm cô nhịn không được kêu đau ra tiếng.

“Đau quá!”

“Xứng đáng!” Người không lương tâm lập tức tiếp vừa nói.

Xoa bả vai đụng đau, cô ngẩng đầu lên trừng anh.

.

“Còn dám trừng anh?” Người không lương tâm -----Quý Thành Hạo hướng cô nhe răng trợn mắt giáo huấn, lập tức chất vấn cô, “ Em tại sao nhìn đến anh lại bỏ chạy?.”

“Tiên sinh, Anh? Chúng ta quen nhau sao?” Cô trừng mắt nhìn, cố ý giả ngu lấy giọng điệu mê hoặc hỏi.

Khấu! Trán của cô lập tức bị gõ một cái, làm cô nhịn không được tay che cái trán ẩn ẩn đau, kháng nghị kêu lên : “Rất đau nha!”

“Biết đau liền ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh”. Anh tức giận trừng mắt nói.

Cô bé kia bề ngoài là biến thành mỹ nữ, nhưng bộ dạng phẫn nộ, cùng phản xạ tay che cái trán bị đánh ngây ngốc vẫn có chút không thay đổi.

“Anh thực đáng ghét nha, rốt cuộc có biết hay không cái gì kêu thương hương tiếc ngọc a, Quý Thành Hạo?” Nhâm Cấm Hồng phồng hai gò má tròn đối với anh oán giận, nhưng đáy lòng kỳ thật vui vẻ, anh đối với cô thái độ cùng trước kia giống nhau như đúc, hoàn toàn không phải bởi vì cô bề ngoài không giống với mà có điều thay đổi.

“Không biết lớn nhỏ.” Cái trán của cô lại bị hắn gõ một cái, “Gọi anh là Quý đại ca hoặc Thành Hạo ca.” Anh ra lệnh.

“Vậy anh cũng không cần gõ đầu em, hiện tại em đã lớn lên thành một phụ nữ trưởng thành, không còn là cái cô bé trước kia.” Cô kháng nghị xoa xoa cái trán than thở nói.

“Em làm sao giống một người phụ nữ trưởng thành?” Hắn cười nhạo hỏi.

Tròng mắt vừa chuyển, cô tiếp được chiến thiếp, mắt hạnh mang cười lui ra phía sau từng bước, sau đó thong thả ở trước mặt anh dạo qua một vòng, nhìn đã biết mấy năm qua thay đổi như thế nào.

“Như thế nào, nhìn không ra?” Khóe miệng vi câu cười yếu ớt, cô đắc ý nhíu mày đối với anh nói.

“Nhìn không ra.” Anh không chút do dự trả lời.

Nhâm Cấm Hồng quả thực lâm vào chán nản. Anh sao có khả năng nhìn không ra chứ?

Nhịn không được, cô cầm lên chính mình tóc dài thẳng như nước, đưa mái tóc đến trước mặt anh đưa lên, dõng dạc nói với anh: “Tóc em dài thế này, anh không thấy được sao? Còn có em mặc cũng thay đổi, anh không thấy hiện tại em mặc âu phục cùng giày cao gót sao? Hơn nữa em còn trang điểm, bôi son môi, phun lên nước hoa, cả người đều tràn ngập hương vị con gái, anh chẳng lẽ nhìn không tới sao?” Thật sự là làm người ta tức giận!

Nghe xong cô nhất nhất chỉ ra thay đổi, hắn trước đem cô nhìn từ đầu đến chân một lần, thế này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Em cảm thấy Hầu Tử sau khi mặc quần áo sẽ biến thành người sao?”

Giương lớn hai mắt, Nhâm Cấm Hồng không thể tin anh thế nhưng đem cô so sánh với Hầu Tử.



Hầu Tử?

Hầu Tử!

Hầu Tử.

Cô có chỗ nào lớn lên giống Hầu Tử?

Tên hỗn đản này, hỗn đản chết tiệt, vương bắt đản, trứng thối! Anh sao có thể sỉ nhục cô như vậy, đả kích cô, thương tổn cô? Anh biết có những năm gần đây, cô có bao nhiêu cố gắng thay đổi chính mình sao? Mà anh thế nhưng lấy Hầu Tử để so sánh cô.

Hơi nhếch môi cánh hoa, nắm chặt tay lại, cô giận không thể không xoay người bước đi, hoàn toàn đã quên kế hoạch của chính mình. Cô thật sự rất tức giận, rất tức giận, giận chính mình vì cái gì đi thích một tên hỗn đản như vậy, đối với hắn cứ nhớ mãi không quên?

“Như vậy liền tức giận?” Anh đột nhiên chế trụ tay cô, một phen đã đem cô kéo trở về.

“Buông tay.” Cô tức giận kêu lên.

“Còn nói em đã muốn lớn lên thành phụ nữ trưởng thành, làm sao giống? Anh lấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu chế nhạo cô.

“Nếu người ta nói anh là con khỉ, anh sẽ không tức giận sao?” Cô tức giận quát.

“Anh còn chưa nói em là con khỉ nha.” Hắn nhịn không được nhếch miệng cười.

“Anh ám chỉ em.”

“Chính là đùa em thôi mà-----“

“Chuyện đùa này tuyệt không buồn cười.” Cô tức giận đánh gãy lời nói của anh.

Xem cô tựa hồ thật sự tức giận, Quý Thành Hạo thu hồi khuôn mặt tươi cười, dường như có chút đăm chiêu nhing cô.

“Vài năm không thấy, em sao lại trở lên hẹp hòi như thế, cô bé?" Anh nhíu mày hỏi.

Tức giận trừng mắt với anh, Nhâm Cấm Hồng thật muốn lớn tiếng rít gào nói cho anh, trên thế giới này không có một người phụ nữ nào lòng dạ có thể lớn đến nghe thấy người đàn ông mình thích lấy Hầu Tử để hình dung chính mình mà không tức giận !

Thật sự tức chết người, hỗn đản, cô hy vọng một ngày kia hai người bọn họ có thể đổi chỗ, biến thành cô cười chế nhạo anh, để cô có thể làm cho anh giận đến không nói được thành lời. Cô sẽ cầu nguyện mỗi ngày mong cho ngày nào đó nhanh đến.

“Sao em lại quay về Đài Loan, anh sao không nghe thấy Duẫn Cánh đề cập qua?” Không để ý đến vẻ mặt tức giận của cô, Quý Thành Hạo hỏi.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Nhâm Cấm Hồng nhất thời nhớ đến mục đích cô quay về Đài Loan.

“Còn có, hiện tại đã mấy giờ, vì cái gì em lại xuất hiện tại đây nơi hỗn tạp đủ loại người này?” Anh chau mày nhìn cô không chuyển mắt tiếp tục hỏi.

Hít sâu một hơi, cô nhất thời sửa vẻ mặt tức giận phía trước, ngược lại dùng tư thế cùng miệng, ngữ điệu nhẹ nhàng gọi anh.

“Quý đại ca, Thành Hạo ca~~~~”

Quý Hạo Thành nhất thời chỉ cảm thấy da gà rơi đầy đất.

“Tại sao đột nhiên dùng thanh âm ghê tởm như thế gọi anh?” Anh không tự giác lui ra phía sau từng bước.

“Anh có thể quên chuyện tối nay đã gặp em, làm như không biết em ở Đài Loan?” Cô hai tay hình thành chữ thập đối hắn cầu đạo, bắt đầu mua chuộc.

Khẽ sửng sốt, anh hoài nghi nhíu mày. “Vì cái gì? Chẳng lẽ không có người biết chuyện em quay về Đài Loan sao?”

“Uhm....” Cô muốn nói rồi lại thôi.

“Cô bé?” Anh thanh âm đột nhiên trở lên nghiêm khắc, “Đã xảy ra cái gì, em tốt nhất kể rõ đầu đuôi thú nhận toàn bộ đi.”

Ánh mắt của cô mơ hồ không biết.

“Em tốt nhất thành thật đi.” Anh đột nhiên cảnh cáo cô.

“Nếu em nói thật với anh, anh sẽ đáp ứng giúp em giữ bí mật sao?” Cô lấy biểu tình do dự, thật cẩn thận theo dõi anh hỏi.

“Chờ anh nghe em nói thật xong đã” Anh khoanh hai tay trước ngực, tuyệt không chịu thả lỏng.

“Được rồi.” Lại dãy dụa do dự trong chốc lát, cô mới nhận mệnh thỏa hiệp, “Em là trộm đi về, xác thực không ai biết em hiện tại đang ở Đài Loan.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì em còn không muốn gả đi.” Cô phiền chán nói.

“Cái gì?” Anh ngây ngẩn cả người.

“Anhh nghe được rất rõ ràng, đừng làm cho em nói lần thứ hai.” Cô có chút khó chịu nói nhỏ.

“Rốt cuộc làm sao vậy, đem nói rõ ràng.” Quý Thành Hạo nhanh chau mày, mệnh lệnh đối cô nói. Gả, đây là chữ hắn không nghĩ có thể nghe thấy.

“Em...” Nhâm Cấm Hồng đang muốn nói, một trận rùng mình đột nhiên lủi thân mà qua, làm cô không nhịn được đánh cái hắt xì. “Ắt xì!”

Ban đêm mùa thu vào đêm khuya có sương lạnh, cho dù ban ngày vẫn ở ngoài ba mươi độ cực nóng, đến ban đêm nhiệt độ không khí vẫn là hạ xuống trên dưới hai mươi độ. Cô mặc quần áo đơn bạc căn bản không chống đỡ được bốn phía cảm giác mát.

Cái gọi là không thể vãn hồi, cô lại tiếp tục đánh vài cái hắt xì.

“Ắt xì! Ắt xì! Ắt xì!”

Quý Thành Hạo nhanh nhíu mày, lập tức đem áo khoác trên người cởi ra choàng đến trên vai cô.

Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh trong nháy mắt đem ấm áp dễ chịu vây quanh cô, làm cho Nhâm Cấm Hồng thiếu chút nữa không thoải mái rên rỉ ra tiếng.

Cô hấp hấp cái mũi, không tự chủ đem áo kéo cao, đem mặt vùi vào trong đó, thật sâu ngửi thấy hương vị quen thuộc của anh. Hương vị này cô đã có nhiều năm không ngửi được, nhưng vẫn rõ ràng như cũ khắc sâu ở trong trí nhớ cô, một chút cũng không có thay đổi.

“Em thật sự là một chút cũng chưa thay đổi, luôn không rõ ràng, thời tiết thay đổi là thời điểm nên mặc thêm nhiều quần áo. Này mà cũng dám mở miệng nói lớn lên thành thục nữ?” Anh trào phúng nói, trong giọng nói lộ ra trách cứ. Trong trí nhớ anh tựa hồ luôn là người cởi quần áo đưa cho cô mặc thêm.

“Em có mang áo khoác.” Cô giọng mũi dày đặc biểu thị.

“Thế áo khoác đâu?”

“Ở pub.” Nói xong cô trách tội nhìn hắn một cái.

Anh phản ứng là giơ lên tay gõ cái ót của cô một cái. Khấu!

“Như vậy em vì cái gì vừa nhìn thấy anh liền bỏ chạy, em cho là em đang chơi trò chơi mèo vờn chuột sao?” Anh khiển trách nói: “Về pub lấy áo khoác trước.” Nói là nói như vậy, nhưng trong giọng nói của anh là tràn ngập truy tìm hương vị căn nguyên.

Vì thế, Nhâm Cấm Hồng biết con cá đã muốn thấy mồi câu, bước tiếp theo sẽ chờ con cá lội tới mắc câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.