Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

Chương 7




Đối mặt với 1 người đàn ông cứ hễ là tặng hoa, tặng quà, rảnh sẽ đưa bạn đi xem phim, ăn cơm, đi dạo phố, vui chơi, hơn nữa quan trọng là anh ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, lại che chở chăm sóc cho bạn mọi lúc mọi nơi, xin hỏi bạn làm sao có thể kìm lòng mà không yêu anh ấy?

Khó khó khó, trừ phi mắt bạn bị mù, nhìn không thấy những việc anh ấy làm, nếu không căn bản không có khả năng.

Mạnh Thiên Bình ngồi trong phòng khách bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy thật bất lực. Bây giờ cô rốt cuộc nên làm cái gì, nếu để Dịch Tử Xá biết cô nảy sinh tình cảm với anh thì anh sẽ có phản ứng gì?

Lập tức hủy hợp đồng, đuổi cô ra khỏi nhà.

Thay đổi thái độ với cô 180 độ, từ dịu dàng trân trọng thành lạnh lùng coi thường, sau đó khi đã đạt được mục đích sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.

Hảo tâm nói cho cô biết cóc ghẻ đừng mơ ăn thịt thiên nga, muốn cô tốt nhất nên chết tâm đi, sau đó anh sống tiếp cuộc sống của mình bình thường, còn cô chắc chắn sẽ thống khổ mà sống.

Hoàng tử nghe vậy mừng rỡ, sau đó nói với công chúa chàng cũng yêu nàng, từ đó về sau hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc vĩnh viễn trong tòa lâu đài – ha ha ha, đây là chuyện không thể xảy ra.

Mạnh Thiên Bình cười tự giễu, tự xấu hổ với ước muốn điều thứ 4 xảy ra.

Cô và Tử Xá là người của 2 thế giới hoàn toàn khác biệt, anh xuất thân từ gia đình giàu có, còn cô chỉ là hạng dân đen nghèo khổ. Anh là tổng giám đốc hàng trăm xí nghiệp lớn ở Đài Loan, còn cô phải bán mình để có tiền chạy án cho em. Anh học thạc sĩ ở nước ngoài, cô lại chỉ tốt nghiệp trung học. Bọn họ giống như mây trắng và bùn đen, khoảng cách xa xôi như đất với trời.

Biết rõ không thể, nhưng cô vẫn tự chui đầu vào rọ, thật là đần, tuy rằng cô không hề hối hận.

Cô cảm thấy bất đắc dĩ, là vì điều kiện của mình không xứng với anh.

Cô cảm thấy bất lực, là vì không có cách nào rút ngắn chênh lệch trời sinh giữa họ.

Cô cảm thấy đau thương, là vì vận mệnh của cả 2 không thể ở bên nhau.

Cô cảm thấy khổ sở, là vì tình cảm thầm lặng của mình sẽ không bệnh mà chết

Nhưng mà, cô tuyệt không hối hận mình đã yêu anh, dù sao không phải ai cũng có cơ hội yêu 1 người đàn ông có điều kiện tốt như thế, hơn nữa anh ấy còn ân cần với mình – cho dù không hề yêu mình.

“Aizz!”. Bất giác, cô khẽ thở dài 1 hơi, sau đó bị chính tiếng thở dài của mình dọa sợ.

“Mình rốt cuộc đang làm gì đây”. Cô lầm bầm, bỗng nhiên đứng dậy từ sofa, quyết định đi tìm việc mà làm, miễn cho cứ rảnh rỗi là lại ngồi thở dài, suy nghĩ miên man.

Quay đầu nhìn về bốn phía, đụng chỗ nào cũng sạch, không dính 1 hạt bụi, căn bản không có chuyện nhà để cô làm.

Cô đi vào bếp mở tủ lạnh, đầu lại trống rỗng, không có công thức bánh ngọt hay đồ ăn vặt gì hiện ra trong đầu.

Quên đi, đi dạo phố vậy. Dịch Tử Xá làm cho cô 1 thẻ phụ, cô chỉ quẹt thẻ đúng 1 lần khi đi mua đồ gia dụng trong siêu thị, chưa từng sử dụng lần 2, bị anh cười nhạo, hôm nay cô ra ngoài tiêu xài cho anh biết.

Nghĩ đến đó, cô lập tức trở về phòng thay quần áo ra ngoài.

Khi di động reng lên trong túi xách, Mạnh Thiên Bình đang nhét hóa đơn nhân viên cửa hàng đưa vào. Đây đã là lần quẹt thẻ thứ 3 của cô trong hôm nay, bây giờ anh mới gọi thì quá chậm rồi.

“Alo?”. Nhấc túi đồ nhân viên cửa hàng đưa, cô ra khỏi đó bắt điện thoại, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

“Nghe giọng em có vẻ đang vui”. Dịch Tử Xá ở đầu bên kia bình luận.

“Đúng rồi”. Khóe miệng của cô lại nhếch cao thêm, thật ra tâm tình của cô cũng không tốt đến vậy, nhưng khi nhận được điện thoại của anh liền vui vẻ, đây chắc là tâm trạng của người đang yêu. “Nhưng mà có người bị thủng túi mất máu nghiêm trọng, chắc chắn tâm trạng cực kì kém”. Cô thêm vào.

“Vậy à, phải không? Anh có quen người đó không? Tiền của anh còn nhiều lắm, có thể cứu tế anh ta”. Anh còn nghiêm túc trả lời, giọng nói mang đầy ý cười.

Mạnh Thiên Bình lắc đầu, sao cô có thể quên trình độ hào phóng tiền bạc siêu cấp của anh chứ?

“Anh vừa họp xong?”. Cô hỏi.

“Ừ”. Cho nên tới giờ mới nhìn thấy tin nhắn ngân hàng gửi mà gọi điện cho cô?

“Xót tiền không?”. Cô hỏi.

“Không đáng kể”.

“Cho nên em còn phải cố gắng quẹt thẻ mỏi tay nữa chứ?”. Cô nói giỡn.

“Hoan nghênh, càng nhiều càng tốt”.

Cái anh này thật là….

“Có đôi khi em thật sự cảm thấy anh là người điên, bằng không thì đầu có vấn đề”. Cô nhíu mày, nhịn không được nói.

Anh nghe vậy cười to, tiếng cười lớn đến nỗi làm lỗ tai cô muốn ong ong, không thể không kéo điện thoại ra xa 1 chút.

“Em mua gì đó?”. Trong chốc lát, anh thôi cười, tò mò hỏi.

“Quần áo”. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua 3 túi quần áo trên tay.

“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”. Không biết có phải cô gặp ảo giác không, sao cảm thấy giọng anh bỗng trầm thấp hơn rất nhiều, làm cô không tự chủ được run rẩy. Mặc cho anh xem, mặc….

“Cái gì?”. Cô ngạc nhiên kêu to.

“Đêm nay về nhà xong mặc cho anh xem”.

Anh lặp lại, giọng quả nhiên còn trầm hơn lúc nãy, nghe thật gợi cảm, nhưng lúc này cô không có tâm tình thưởng thức hay suy nghĩ đen tối, ngược lại không biết làm sao.

Làm sao bây giờ, anh nói cô mặc cho anh xem, quần áo này… Cô nhìn túi lớn quần áo đàn ông và phụ nữ lớn tuổi, quả thực khóc không ra nước mắt.

“Thực xin lỗi, chắc là khó rồi”.

“Vì sao?”.

“Quần áo em mua cho em trai và mẹ. Xin lỗi, lẽ ra em nên hỏi anh trước, chờ anh đồng ý đã, thực xin lỗi”. Cô nhận lỗi giải thích liên tục, một lúc sau, nhịn không được hỏi. “Anh giận sao?”.

“Đúng”. Tựa như mũi tên xuyên qua tim, Mạnh Thiên Bình đau đớn nhắm mắt lại, mặt không còn chút máu. “Xin lỗi, em sẽ trả lại tiền cho anh, em chỉ nghĩ…. Em…..”.

Cô nghĩ cái gì? Nghĩ anh hào phóng với mình như vậy chắc không để ý cô tiêu tiền của anh mua đồ cho người nhà, hay nghĩ anh yêu ai yêu cả đường đi vung tiền mua đồ cho người nhà cô, để cô ‘1 người đắc đạo gà chó thăng thiên’*? Cô sao có thể tự tiện như vậy? Đồ ngốc!

(*tương tự ‘1 người làm quan cả họ được nhờ’)

“Em đang nghĩ gì đó? Cô ngốc này!”. Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ của Dịch Tử Xá.

“Anh giận là vì em luôn suy nghĩ cho người nhà, làm chuyện gì cũng nghĩ tới họ, chưa từng nghĩ cho bản thân. Vì sao em nhớ mua quần áo cho mẹ, cho em trai, mà không nghĩ mua cho mình?”.

Nhớ lại lúc trước cô bán mình cho anh cũng là vì người nhà, vì em trai, Dịch Tử Xá liền cảm thấy tức giận, tuy rằng đây là cớ tạo nên duyên phận giữa họ, nhưng anh vẫn cảm thấy tức giận, rất tức giận. Cô không thể đối tốt với bản thân 1 chút được sao, ích kỉ 1 chút? Chỉ cần 1 chút là đủ rồi.

Mạnh Thiên Bình tròn mắt, vẻ mặt hoang mang. Chẳng lẽ, anh giận không phải vì cô lấy tiền của anh mua quần áo cho mẹ và Sĩ Ngạn, mà là vì không chịu mua quần áo cho chính cô? Chẳng lẽ là vậy?

“Em có quần áo rồi mà”. Cô nói nhỏ nhẹ.

“Bọn họ không có sao?”.

“Có, nhưng đã cũ lắm rồi, mà em có anh, gần đây luôn được ăn ngon mặc đẹp, em cảm thấy rất khó chịu”.

Anh im lặng 1 lúc, đột nhiên thở dài. “Anh biết rồi”.

Cô còn không hiểu anh biết cái gì.

“Em muốn mua gì cho họ thì mua đi, mua nhiều quá xách không xuể thì gọi cho anh, anh tới đón em”. Anh lại hỏi. “Chừng nào thì em mang quần áo này về nhà mẹ đẻ, hôm nay sao?”.

Mạnh Thiên Bình ngẩn người, ‘nhà mẹ đẻ’? Mấy chữ này thích hợp dùng cho cô sao? ‘Nhà mẹ đẻ’ là cách gọi của cô gái sau khi đã kết hôn về nhà chồng đối với nhà ba mẹ ruột của mình, nhưng cô có được xem là đã kết hôn không? Anh nói như vậy là cố ý hay vô tình? ‘Nhà mẹ đẻ’…..

“Alo? Có nghe thấy anh nói gì không?”. Cô im lặng làm anh tưởng có chuyện gì.

“Em nghe. Em đang tính”. Cô đáp.

“Được rồi, tính xong thì gọi cho anh, anh cùng em về. Anh có điện thoại rồi, không nói lâu được, em cẩn thận nhé, bye”. Dịch Tử Xá cúp máy.

Cô cầm di động, ngây ra nhữ phỗng tại chỗ hơn nửa ngày mới mờ mịt bỏ điện thoại xuống khỏi tai.

Là cô nghe lầm sao? Vừa rồi anh nói “Anh cùng em về” sao? Đáng lẽ phải nói anh “chở” em về hoặc là anh “đưa” em về mới đúng, sao có thể dùng từ “cùng”?

Lấy cá tính dễ mềm lòng của anh thì chẳng qua anh thấy cô phải xách túi lớn túi nhỏ mới định lái xe đưa cô về như vừa nãy anh nói : “Mua nhiều quá xách không xuể thì gọi cho anh, anh tới đón em”, khác hoàn toàn với ý ‘cùng về’, cứ như con rể gặp mẹ vợ vậy….

Không, điều này sao có thể? Nhất định là cô nghe lầm.

Cô lắc đầu, vứt ý tưởng không có khả năng đó qua 1 bên. Anh sao có thể ‘cùng về’ với cô? Anh muốn dùng thân phận gì xuất hiện ở nhà cô? Ông chủ? Chủ nhà? Người ở chung? Tình nhân? n nhân? Người giúp đỡ? Hay là chồng?

Giao dịch giữa bọn họ căn bản không thể phơi bày, còn quan hệ thì…

Cô đột nhiên thở dài 1 hơi, chỉ cảm thấy rối rắm, loạn xà ngầu lên.

Quên đi, đừng nghĩ, vẫn tiếp tục đi dạo phố mua này nọ, nếu anh đã khẳng khái hào phóng cho phép cô muốn mua gì thì mua, cơ hội hiếm có, vì mẹ và Sĩ Ngạn, mặt dày 1 lần đi.

Thực xin lỗi, Dịch Tử Xá, còn nữa, cảm ơn.



Tuy rằng muốn mặt dày 1 lần, nhưng lòng vẫn không làm được.

Cuối cùng cô vẫn chỉ mua 3 túi quần áo, 2 đôi giày, 1 bộ chăn bông và 1 cái nồi áp suất Italy mẹ vẫn luôn muốn, xong xuôi cô rời khỏi công ty bách hóa.

May mắn cô không tham lam, nếu không chịu khổ chính là 2 cánh tay và cặp giò của cô. Cô quàng 2 túi quần áo lên hai vai, lưng vác thêm 1 túi và chăn bông, hai tay bưng thùng đựng nồi, cứ 1 chặp phải dừng lại bỏ xuống mà thở dốc.

Trời à, mấy thứ này hồi nãy đâu có nặng lắm, vì sao càng đi lại càng thấy nặng?

Hơn nữa điều khó hiểu là, từ trạm xe bus tới nhà chỉ khoảng 7 – 800m thôi chứ, vì sao cô đi lại giống như 7 – 8km, đi hoài không tới?

Chẳng lẽ cô đi lộn đường, mới 1 tháng không về nhà đã quên đường đi là sao? Hay sống an nhàn sung sướng 1 tháng biến cô thành kẻ lười biếng tay không thể nhấc, chân không thể đi?

Giỡn gì chứ, cô không có nhu nhược, cũng không có yếu đuối như vậy đâu nha? Ba cái thứ này, không có khả năng đánh gục cô, tuyệt đối không có khả năng!

Thở hộc ra 1 hơi, cô lại vác đồ lên lưng, quàng lên vai, sau đó lê từng bước trở về nhà. Vì quá mức chuyên tâm khiêng đồ, cô đã quên mất vấn đề nan giải mình sắp phải đối mặt.

Vác túi lớn túi nhỏ, cuối cùng căn nhà trọ 4 tầng cũng hiện ra, Mạnh Thiên Bình chỉ có 1 cảm giác, cô mệt sắp chết!

Buông mọi thứ xuống, cô há miệng thở, đang định gõ cửa, cửa nhà lại đột ngột mở ra, mẹ bất ngờ xuất hiện trước mắt, vẻ mặt không tin nổi trừng mắt nhìn cô.

“Mẹ!”. Cô mừng rỡ kêu lên, không nghĩ tới đáp lại mình lại là 1 cái tát.

“Bốp!”. Tiếng tát tai vang lên thật lớn trong cầu thang nhà trọ.

Mạnh Thiên Bình bị đánh 1 tát, hai má nóng rát, rất đau, nhưng cô không còn lời nào để nói, vì cô hiểu, 1 cái tát không thể trút hết lo lắng 1 tháng qua khi không gặp con gái của người mẹ, nhất là khi con gái còn có được khoảng tiền lớn kì lạ.

“Con rốt cuộc chạy tới chỗ nào? Vì sao không gọi điện thoại về nhà, không biết mẹ sẽ lo lắng sao?”. Bà Mạnh giận không thể át quát lên, giây tiếp theo lại ôm chầm lấy cô khóc như mưa.

Nước mắt của cô sau khi mẹ ôm thì cũng không kìm được mà chảy xuống.

“Mẹ… Con xin lỗi”. Cô nghẹn ngào sắp không nói nổi. “Mẹ… Là con sai, mẹ, con xin lỗi…. Thực xin lỗi….”. Cô dang tay ôm chặt lấy thân hình gầy nhỏ của mẹ mà giải thích, hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc trước cửa nhà như vậy hồi lâu.

“Mấy ngày nay, rốt cuộc con đã đi đâu?”. Bà Mạnh ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đầy mặt, nhìn cô hỏi.

“Đi vào rồi nói sau, mẹ”. Mạnh Thiên Bình lau nước mắt trên mặt bà, giọng cũng khàn khàn. Sau đó buông bà ra, lui về sau khom người xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.

“Đây là cái gì?”. Bà Mạnh nhìn mấy thứ đó, đồng thời đưa tay túi chăn bông, xách bớt cho cô.

“Một ít quần áo, giày, chăn bông, còn 1 cái nồi áp suất Italy mẹ vẫn luôn muốn”. Cô trả lời.

Bà Mạnh kinh ngạc dừng lại. “Sao con có mấy thứ này?”. Bà quay đầu nhìn con.

“Chúng ta đi vào rồi nói sau”. Cô lại nói, tranh thủ chút thời gian xem nên trả lời mẹ thế nào cho tốt.

Bà Mạnh gật đầu, đi vào nhà trước rồi mở cửa cho cô vào, đóng cửa lại, bỏ mọi thứ vào phòng khách rồi mới ngồi xuống.

“Nói cho mẹ biết 1 tháng qua con ở đâu? Có ăn uống đầy đủ không? Vì sao không gọi về nhà? Còn nữa, 100 vạn bồi thường kia từ đâu con có? Mẹ muốn con thành thật nói hết cho mẹ biết”. Bà nắm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc.

“Việc này một lời khó nói hết, chúng ta nói sau có được không? Mẹ nhìn xem thử con có mua thiếu gì không”.

Mạnh Thiên Bình đáng trống lảng để dời sự chú ý của bà đi, không ngờ bà Mạnh cường ngạnh nói. “Trả lời vấn đề của mẹ trước đã”.

Cô nhíu mày, đang do dự nên kể từ đâu, bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả dối, bị mẹ nắm tay cô càng thêm căng thẳng.

“Tiểu Bình, con nói cho mẹ, không phải con làm việc ngốc nghếch gì đó chứ?”. Bà Mạnh bình tĩnh, nhìn chằm chằm con, bà không nhận ra bàn tay mình đang càng ngày càng siết chặt tay con gái tạo áp lực.

Mạnh Thiên Bình vội vàng thốt lên. “Không có!”. Cô không cần mẹ lo lắng khổ sở vì cô, làm cô cảm thấy mình vô năng, không thể tự bảo vệ. Cô biết mẹ nhất định nghĩ cô như vậy.

“Thật không?”. Bà Mạnh vẫn nhìn chằm chằm vào cô như cũ.

“Thật mà”. Cô gật đầu lia lịa.

“Vậy con nói cho mẹ biết 100 vạn kia từ đâu mà ra? Có thật 1 tháng qua con làm việc ở miền Nam, ở tại kí túc xá của công ty không? Nếu thật là vậy, vì sao hôm nay không đi làm? Con nói cho mẹ biết”. Bà Mạnh khí thế bức người chất vấn, rõ ràng không tin.

Trên thực tế, nếu mẹ không đề cập tới cô đã quên mất cái cớ mình dùng trước kia rời nhà đi. Làm việc ở miền Nam? Ở tại kí túc xá của công ty?

Trời à, sao lúc trước cô dùng nó làm cớ mà giờ lại quên sạch trơn?

“Mẹ…..”. Đáng giận, bây giờ phải làm sao để không bị lòi đuôi nói dối đây?

“Cái này không phải nói thật đúng không? Mau nói thật cho mẹ, mẹ muốn biết chân tướng sự thật kìa. Con đã làm gì? 100 vạn từ đâu mà có? Tiểu Bình?”. Bà Mạnh càng lúc càng đanh giọng.

Đang lúc Mạnh Thiên Bình do dự không biết nên trả lời mẹ thế nào, di động trong túi xách đột ngột reng lên, cứu cô 1 mạng.

“Mẹ, con nghe điện thoại đã”. Cô nói với bà, sau đó lấy điện thoại ra khỏi túi, trả lời. “Alo?”.

“Em ở đâu? Vẫn đang đi mua đồ sao?”. Điện thoại truyền tới giọng của Dịch Tử Xá, đương nhiên, vì chỉ có anh mới biết số di động của cô.

“Không có, em ở nhà”. Cô trực tiếp đáp.

“Ở nhà? Sao anh vừa gọi về nhà đâu có ai bắt máy?”.

“Không có, em đang ở nhà em”. Cô vội sửa, một chút, cô lấm lét nhìn mẹ, do dự bồi thêm 1 câu. “Em ở nhà mẹ đẻ”. Cô nhìn hai mắt bà chậm rãi trợn tròn, biểu tình hoài nghi.

“Nhà mẹ đẻ? Em về nhà mẹ đẻ rồi?”. Dịch Tử Xá hỏi.

“Dạ”.

“Sao em không nói trước cho anh, không phải anh đã nói anh cùng em về sao?”. Thanh âm anh như hờn giận.

“Em nghĩ anh phải làm việc, cho nên…”.

“Cho nên em mới tự xách đồ về? Có đi taxi không?”. Anh đột nhiên hỏi.

“A?”. Cô nhất thời phản ứng không kịp.

“Em đi xe bus về?”. Anh lại hỏi.

“Dạ”. Không nghĩ nhiều, cô gật đầu trả lời, không nghĩ tới –

“Em là đồ ngốc!”. Dịch Tử Xá mắng to, thanh âm lớn tới nỗi bà Mạnh ngồi cạnh cũng nghe rõ.

“Thằng đó là ai? Vì sao mắng con ngốc?”. Bà Mạnh không hờn giận nhíu mày hỏi. Không có cha mẹ nào để yên cho người khác mắng con gái mình ngốc cả.

“Đưa điện thoại cho mẹ”. Mẹ đột nhiên đưa tay đoạt điện thoại khỏi tay cô, Mạnh Thiên Bình hoàn toàn bất ngờ không kịp phòng.

“Mẹ!”. Cô kinh ngạc kêu lên, nhưng bà Mạnh đã áp điện thoại vào tai chất vấn Dịch Tử Xá ở đầu bên kia –

“Cậu là ai? Dựa vào cái gì mắng con gái tôi ngốc?”.

“Mẹ, trả cho con”. Cô muốn đoạt lại di động nhưng bị mẹ gạt tay ra.

Mạnh Thiên Bình gấp tới độ sắp khóc, vì cô căn bản không nghe được Dịch Tử Xá và mẹ nói gì. Nếu anh nói cho mẹ biết anh mua cô, hiện tại đang ở cùng…..

“Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?”. Bà Mạnh đột nhiên biến sắc kêu lên, vẻ mặt như bị cái gì dọa. Mạnh Thiên Bình tái mặt không còn chút máu, cả người rét run. Anh đang nói gì với mẹ đó? Rốt cuộc nói gì?

“Cậu nói thật sao?”.

Mẹ đột ngột quay ngoắt về phía cô, làm cô cứng đờ cả người, bất giác ngừng thở, nội tâm bất an, khẩn trương, lo lắng, sợ hãi.

Thời gian sau đó, bà Mạnh nghe nhiều hơn, nói ngắn gọn, chỉ nghe bà đáp vài câu. “Tôi sẽ hỏi nó. Được. Tôi biết rồi. Ừm”. Sau đó nhanh như lúc đoạt điện thoại, bà đưa trả nó cho cô. “Cầm”.

Mạnh Thiên Bình cảm giác cả người căng ra, như chỉ cần động đậy là sẽ đứt gãy. Cô giơ tay nhận, sau đó phát hiện bản thân không có cách nào mở miệng nói chuyện.

“Alo?”.

“Anh làm hỏng bất ngờ của em à?”. Giọng Dịch Tử Xá truyền ra.

“Cái gì?”. Là thân thể cô phục hồi chậm, cứng đờ không nạp được dữ liệu hay đang tự hỏi? Bằng không sao cô lại hoàn toàn không nghe anh đang nói gì?

“Em chưa kể với mẹ chúng ta kết hôn là đang tính gì, muốn cho bà bất ngờ sao? Xin lỗi em, em không nói trước nên anh không biết. Vừa rồi anh đã giới thiệu với mẹ anh là con rể bà”.

Mạnh Thiên Bình nháy mắt trống rỗng đầu óc, cứng họng hoàn toàn không nói nên lời. Tuy rằng biết rõ mẹ đang nhìn cô, nhưng cô vẫn không thể ngăn được mình kinh ngạc. “Anh… Anh nói cái gì?”.

“Anh nói với mẹ sẽ qua đón em, nhưng vì công việc còn 1 chút chưa xong, nên hơi trễ một chút. Sau đó, thuận đường thỉnh an bà và chịu đòn nhận tội luôn”.

Cô nói không nên lời, trên thực tế là cô không biết nên nói cái gì, hoàn toàn không biết.

Đầu cô hỗn loạn, tâm cũng vậy.

Đầu của cô hình như đang reo lên hoan hô tốt quá, như vậy cô sẽ không gặp phiền não, nhưng cũng đồng thời hét chói tai, anh làm như vậy thì sau này cô biết dọn dẹp lời nói đó sao đây? Còn 1 suy nghĩ không ngừng lặp lại, vì sao anh muốn làm như vậy, làm vậy có ý nghĩa gì? Chỉ vì giúp cô, hay là…. Cô đột nhiên nhổ bỏ suy nghĩ đó ngay, không cho nó bám rễ.

Tóm lại, cửa ải khó khăn trước mắt tạm thời giải quyết, cô hẳn nên cám ơn anh.

“Cảm ơn”. Cô nói.

“Cảm ơn cái gì?”. Anh hỏi cô.

“Anh biết vì sao mà”.

“Biết gì?”.

Biết mà còn cố hỏi, hay thật sự không biết? Quên đi, dù sao lời này cũng không nhất thiết phải nói ngay, về nhà rồi cảm ơn anh sau. “Nếu anh bận việc thì không cần tới đón em, em có thể tự về”. Cô nói với anh, đồng thời cho anh 1 cái thang xuống khỏi rắc rối.

“Em lo mẹ vợ nhìn con rể là anh không hài lòng sao?”.

“Cái gì?”. Cô nhịn không được ngẩn ngơ.

“Anh sẽ tới đón em, cứ vậy đi. Anh cúp máy đây, bye”. Nói xong, Dịch Tử Xá ngắt máy, làm cô không kịp giữ anh.

Anh thật sự muốn tới với thân phận con rể nhà họ Mạnh sao? Là chồng của Mạnh Thiên Bình? Sau đó, sau đó thì sao? Mọi thứ phải tiếp tục thế nào? Cô hoàn toàn không thể nghĩ, mà cũng không dám nghĩ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.