Yêu Nhau Sáu Năm, Bạn Trai Cũ Hỏi Tôi Là Ai Còn Kéo Đen Tôi

Chương 2: Tuyệt giao 2




Nghĩ vậy, tâm tình của Tần Lộc cũng khá hơn. Cậu không đọc kịch bản nữa, trực tiếp mở Weibo ra phát tin tức mới.

Tranh Giành Trung Nguyên V: Buổi sáng bị một tên thiểu năng trí tuệ chọc, tâm trạng xấu vô cùng nên dự định tiếp nhiều kịch mới. Các vị kế hoạch sama có kịch bản thì cứ quăng tới đi (* ̄▽ ̄)y, hẹn kịch cảm phiền mang theo SC⁽¹⁾ và kịch bản trực tiếp gửi vào hòm thư, xem hết sẽ trả lời lại từng vị một. Yêu các bạn muazz! (*╯3╰)

Weibo của Tần Lộc vừa phát ra, phần tin nhắn cùng bình luận của cậu lập tức tăng lên chóng mặt, biểu tượng hòm thư ở góc phải màn hình cũng liên tục nhấp nháy. Cậu đơn giản mặc kệ chúng, cầm di động cùng ví tiền ra cửa đi ăn cơm trưa.

Trong lúc đợi cơm, Tần Lộc mở tài khoản phụ vào Weibo của Tư Tần Mộ Sở xem. Cậu phát hiện vài phút trước y cũng phát một cái Weibo.

Tư Tần Mộ Sở V: Tối hôm qua không biết có phải bị xuyên qua hay không, hình như đã làm một chuyện ngu xuẩn _(:зゝ∠)_

Khóe miệng Tần Lộc hơi cong lên mà chính bản thân cậu cũng không nhận ra, ngón tay thoăn thoắt, gửi cho y một cái bình luận.

Lộ Vãng Sương Lai:  Lúc đại đại làm chuyện ngu xuẩn cũng manh manh đát n(*≧▽≦*)n sờ sờ đầu ~ Thuận tiện cầu nói ra rốt cuộc là chuyện ngu xuẩn gì o(*≧▽≦)ツ┏━┓để mọi người cười một chút!

Gửi xong bình luận, cậu liền thoát khỏi Weibo. Tần Lộc biết Tư Tần Mộ Sở có rất nhiều fan, lượng bình luận lại càng nhiều, một cái bình luận của tiểu hào như mình rất nhanh sẽ bị nhấn chìm. Huống hồ, cậu cũng không hy vọng sẽ được y phản hồi.

Buông di động xuống, vừa lúc cơm xương sườn đã được bưng lên, cậu liền cất điện thoại vào túi, vui vẻ cầm đũa ăn cơm.

Cơm nước xong quay về nhà, Tần Lộc liếc mắt nhìn hòm thư của mình một cái, thấy bên trong lại thêm một đống kịch bản thì có chút hối hận, ban nãy sao lại dõng dạc nói những lời đó. Hiện tại nhiều kịch bản được gửi tới như vậy, có muốn chọn cũng phải mất một khoảng thời gian dài.

Suy xét một hồi, cậu đi chọc Nhất Ba Lưỡng Tán, cũng đem mật khẩu hòm thư gửi cho cậu ta.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Á đù! Sama, cậu đây là muốn làm gì? Lấy thân báo đáp? Đừng đừng đừng, tôi đây hưởng thụ không nổi. Tuy tôi rất thích cậu nhưng kiểu XX này, tôi thực sự không dám nhận.

Tần Lộc nhìn cậu ta lại bắt đầu tiện liền nhịn không được gõ phím lốp bốp trả lời: Cậu bớt tiện cho tôi nhờ →_→ Để cậu giúp lão tử chọn kịch bản mà thôi, sao lại nhiều lời như vậy.

Nhất Ba Lưỡng Tán: QAQ Sama thật hung dữ! Dù nói thế nào chúng ta cũng là cơ hữu mà! Cậu cứ phải đối xử với cơ hữu như vậy sao! Tôi cho cậu biết, vì cái thái độ này của cậu mà tôi quyết định rời bỏ cậu ╭(╯^╰)╮

Tần Lộc ha ha một tiếng, trả lời: Tùy cậu ╮(╯_╰)╭ Dù sao thì ngoại trừ cậu, còn có vô số người muốn giúp lão tử chọn kịch bản.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Sách sách, thôi đi, ngoại trừ cái vị trúc mã cả ngày đuổi theo cậu hỏi han ân cần, phục vụ chu đáo thì ai có thể chịu được cái tính tình này của cậu.

Tần Lộc nghe cậu ta nhắc tới Hàn Mục Sở liền tức giận: Cậu đừng có nhắc tới hắn với tôi, chúng tôi đã chia tay nhiều năm rồi.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Ha hả, các người gọi đó là chia tay? Chia tay mà còn liên hệ WeChat cả ngày? Tôi thấy lúc yêu đương cuồng nhiệt cũng không có ai liên lạc đều như mấy người.

Tần Lộc càng nghe càng thấy phiền, cau mày ở trên bàn phím gõ chữ: Đã nói cậu đừng có nhắc tới hắn, điếc rồi phải không! Tôi nói cho cậu hay, chúng tôi tuyệt giao! Sau này sẽ không liên lạc nữa.

Tinh thần hóng chuyện bát quái của Nhất Ba Lưỡng Tán lập tức rực cháy: Cái gì cái gì cái gì? Tôi không nghe lầm chứ? Các cậu…. tuyệt giao? Cậu cho rằng tôi sẽ tin? Cậu tự hỏi lương tâm mình xem, cậu có tin không?

Chỉ mấy giây sau, Tần Lộc đã trả lời: Tôi tin.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Có quỷ mới tin cậu! Ai, tôi vừa mới nhìn thấy Weibo của cậu, cậu nói người kia, chắc không phải là vị trúc mã kia chứ?

Tần Lộc trợn trắng mắt: Ừ, chính là hắn.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Rốt cuộc là làm sao thế! Nói đi mà~ Cậu kể chuyện bát quái cho tôi, tôi liền giúp cậu chọn kịch bản! Thế nào?!

Tần Lộc cảm thấy kể chuyện này với cậu ta cũng không sao, liền nói: Cũng không có gì, chỉ là buổi sáng nhìn thấy tin nhắn hắn gửi tới hỏi tôi là ai, sau đó đem tôi kéo đen.

Nhất Ba Lưỡng Tán: Á đù! Quá tuyệt tình! Kéo đen không xong, trước đó còn phải hỏi cậu là ai, khinh bỉ cậu? Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?

Tần Lộc trả lời: Làm sao tôi biết. Hắn nói với tôi, hắn vô tình xóa mất. Cái chuyện gạt người này cậu có tin được không?

Nhất Ba Lưỡng Tán: Có lẽ hắn có lý do thì sao. Ví dụ như không chú ý, bị người khác… xóa mất….

Tần Lộc thấy cậu ta nói thế, lập tức biến sắc: Đệch! Cậu có muốn nói chuyện nữa không, nếu không thì thôi!

Nhất Ba Lưỡng Tán còn muốn giải thích nhưng Tần Lộc không muốn xem, trực tiếp đóng khung chat.

Cậu ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình, trong đầu còn đang tua đi tua lại lời mà Nhất Ba Lưỡng Tán vừa nói.

Nếu như tin nhắn hôm qua không phải do Hàn Mục Sở gửi… Vậy đó là ai?

Chẳng lẽ lại…

Tần Lộc nắm chặt nắm đấm, hung hăng đập lên bàn một quyền, nện xong mới phát giác cả trái tim cũng rất đau. Cúi đầu xem xét, mình vậy mà lại không chú ý, đập vào một mẩu đinh bị lòi ra.

Tay bị đinh đâm vào rách một đường dài, máu chảy ròng ròng nhưng Tần Lộc chẳng thèm để ý chút nào. Nỗi đau trên tay có thể so được với nỗi đau trong lòng sao?

Tần Lộc cứ mặc kệ vết thương như vậy, không đi xử lý. Trong cơn hoảng hốt, cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên từng hồi, cậu nhịn không được, dùng tay khác moi ra.

Điện thoại vừa mới lấy ra, còn chưa kịp thấy rõ tên người gọi đã trượt tay, rơi thẳng xuống đất. Chờ tới lúc cậu xoay người nhặt lên mới phát hiện, trong lúc hỗn loạn, điện thoại đã được kết nối. Mà thời khắc này, cái tên xuất hiện trên màn hình trò chuyện chính là người khiến cậu xoắn xuýt – Hàn Mục Sở.

Ngay khi Tần Lộc do dự có nên cúp điện thoại hay không, cậu nghe thấy thanh âm Hàn Mục Sở truyền tới: “Tiểu Lộc? Tần Lộc? Vì sao không nói lời nào? Còn đang giận anh sao?”

Tần Lộc nhếch miệng, đành phải đưa di động lên tai, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”

Nghe được Tần Lộc lên tiếng, đối phương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt rồi. Anh vừa rồi… còn tưởng em xảy ra chuyện.”

Tần Lộc lãnh đạm “Ừ” một tiếng, nói: “Tóm lại anh có việc gì không?”

Hàn Mục Sở vội nói: “Có. Anh vừa mới nhận được thông báo của lớp trưởng cao trung, nói cuối tuần tổ chức họp lớp, cậu ta không có phương thức liên lạc của em nên nhờ anh báo với em một tiếng. Hôm đó em rảnh chứ?”

_________________________________

⁽¹⁾ SC: Staff and CV

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.