Yêu Người Nhiều Năm Như Thế

Chương 48




243. Lần trước chưa soạn sách xong, để nguyên đấy, lần này lại sắp xếp lại, Từ tiên sinh lại bắt đầu nhai lại, lại cầm quyển “Đời này kiếp này” lên.

Anh lại nữa à?

Tôi cắt ngang anh, nói trước: “Quyển này kỹ thuật xuất sắc hơn nội dung, cách viết từ ngữ văn cổ rất hay, còn nội dung thì xem đàn ông viết về tình cảm xem như tiêu khiển.”

Anh nhướng mày, lời lẽ chính đáng: “Anh chưa đọc, thật ra không biết sách này nói gì.”

Tôi ngập ngừng hỏi: “Vậy nên anh cũng không biết Chu Thiên Tâm là ai phải không?”. Hỏi xong thì hối hận, một người trai thẳng như anh chắc hẳn không đọc loại sách này.

Đành nói lung tung với anh: “Anh có thể xem được phim tài liệu, rất giỏi.”

Anh vừa soạn sách lại vừa nói: “Có lúc anh từng bị mất ngủ trầm trọng, cả đêm không ngủ được. Không thể nào ngủ được thì cứ lục phim trong thư viện mà xem.”

Tôi rất ngạc nhiên, trước giờ anh chưa từng nói anh từng có tiền sử bệnh nghiêm trọng như vậy.

Quả thực giống bị lừa kết hôn. Có nhiều bệnh vậy mà tôi không biết.

244. Có vẻ gần đây mẹ hay dẫn cháu đi dạo quanh khu nhà, trao đổi kinh nghiệm với người khác, học được nhiều đạo lý.

Bà nói với tôi rất nghiêm túc: “Người già thật sự rất đáng thương, trong tay không tiền khó khăn lắm. Khu nhà bên cạnh có bà cụ, tích cóp tiền cả đời toàn cho con trai, giờ già rồi, con trai con dâu không ai ngó ngàng, bạn già bị bệnh thì hai người tự dắt díu nhau đến bệnh viện, cũng không có tiền dưỡng già.”

Tôi sợ bà nghĩ nhiều nên nghiêm túc nói với bà: “Cho nên quan trọng là sau khi con cái có gia đình, người già phải sống cho bản thân mình. Cha mẹ phải có thú vui riêng của mình, vì cuộc sống của chính mình, không cần hết lòng chăm chăm vào con cái. Nếu con cái không có lương tâm, tâm huyết cả đời của mình đều như đá ném trên sông, không đáng. Sống cho bản thân mình mới là điều quan trọng nhất.”

Mẹ ngẫm nghĩ một lúc: “Lời này mẹ muốn chị con nghe.”

Hả? Ngài có ý gì? Chị mới sinh con bao lâu chứ? Không cần thiết nói chuyện này.

245. Toàn bộ việc đám cưới do Từ tiên sinh chuẩn bị. Sếp tôi đã quay lại, tôi phải theo anh ta đi làm. Tôi là một thành viên của đội Hong Kong, đội chúng tôi gồm hai người. Anh ta bỏ bê công việc, tôi cũng có thể bỏ bê công việc, coi như là có tí lợi ích.

Về chuyện kết hôn của tôi, tôi uyển chuyển nói với anh ta: “Có thể năm sau tôi sẽ nghỉ phép tương đối dài.”

Anh ta nhìn báo cáo, hỏi: “Thật sự định kết hôn? Không hối hận.”

Tôi không tiếp lời, anh ta hơi khó chịu: “Cô không thể từ từ chờ tôi được à?”

Cái này anh kêu tôi chờ thế nào? Anh ngay cả bạn gái còn không có, tôi với anh khác nhau.

“Không thể.”

Anh ta độc ác nói: “Cũng phải, người ba mươi mấy tuổi kết hôn cũng không lạ lẫm gì, đừng có đắc ý với tôi. Chị ba tôi sinh đôi, nếu cô có thể sinh đôi thì tôi cho cô nghỉ một năm.”

Tôi không yếu thế: “Chỉ bằng EQ này của anh, tôi đoán là kết hôn còn khó. Lời này của anh hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ. Lúc tôi nghỉ sinh anh đừng có chối. Còn nữa, đừng có lôi tôi làm tăng ca, tôi muốn về nhà đúng giờ với chồng, sớm sinh con!”

Anh ta nổi điên cau mày mắng tôi.

Chửi nhau với tên đàn ông ấu trĩ này tôi chưa bao giờ thua. Người Hong Kong khả năng ngôn ngữ bằng tiếng phổ thông hạn chế cho nên tôi luôn toàn thắng.

246. Vòng tròn cuộc đời lớn như vậy nên trừ khi nhảy việc thì cơ bản không mở rộng vòng giao tiếp cá nhân. Rất lâu rồi tôi không gặp sếp đầu tiên của mình.

Cô ấy bị ảnh hưởng bởi sự suy thoái của ngành, từ năm trước đến nay tình hình không được tốt lắm.

Chúng tôi gặp nhau có phần thổn thức.

Hiện tại, thành tích cá nhân của tôi có thể xem như vượt qua cô ấy. Nhưng trong mắt tôi, cô ấy khôn ngoan hơn tôi rất nhiều.

Trong cuộc đời có những thăng trầm, sông có khúc người có lúc, một chút thất bại không cần quá mức để ý.

Chúng tôi gặp nhau chớp nhoáng, động viên nhau rồi chia tay. Mặc dù cô ấy đang gặp cơn sóng nhỏ trong đời, tôi vẫn tin rằng cô ấy sẽ xoay người một cách rực rỡ. Đối với những người nỗ lực, tôi không bao giờ suy nghĩ bi quan. Tựa như cô ấy nói, bất kể thế nào cũng phải sống thật tốt đẹp.

247. Cuối tuần, em trai Từ tiên sinh dẫn vợ qua đây. Từ tiên sinh đang tăng ca nên nhờ tôi đến đón người về nhà.

Tôi lái xe đi đón em trai anh. Em trai anh rất rụt rè còn vợ cậu ấy lại là người thoải mái, cười hì hì hỏi tôi: “Em có cần gọi là chị dâu không?”

Em trai anh cười: “Đã gọi chị dâu rồi.”

Tôi dẫn hai người vào nhà, nhà anh hơi lộn xộn, lần trước soạn sách tôi tìm được một quyển lâu rồi không đọc, tôi mở nó để trên bàn, thảm lông ném trên sô pha.

Để hai người nghỉ ngơi, tôi vội vàng dọn dẹp nhà cửa, nấu nước pha trà, tay chân luống cuống.

Khi Từ tiên sinh về đến nhà thì chúng tôi đang nói tới việc nấu nướng…

Anh xách theo một đống đồ, tôi không còn gì để nói nên nhanh nhẹn chạy đến đón đồ mang vào bếp.

Cơm chiều ăn bên ngoài, nói tới chuyện gia đình, hôn nhân, em trai nói với anh: “Anh, anh bận gì thì bận cũng phải chú ý chia sẻ việc nhà. Chị dâu cũng rất bận, lần nào em cũng thấy chị bận rộn làm việc nhà…”

Tôi không ngờ có quần chúng cơ sở vững vàng như vậy… thật sự không kiềm được mà che miệng cười.

Từ tiên sinh bình tĩnh: “Cũng phải, sau này anh sẽ chú ý.”

Cầu xin anh đừng chơi trên dây thế. Nếu sau này anh yêu cầu tôi làm việc nhà thì tôi phải làm sao? Dù gì thì hiện giờ tất cả việc nhà đều do anh làm, tôi chỉ ngẫu nhiên nhặt được món hời.

248. Buổi tối Từ tiên sinh đưa tôi về, trong cốp xe có mấy cái túi không biết là mua linh tinh những gì. Mặt tôi kiểu what?

Anh giải thích: “Em trai mang đến rất nhiều đồ, anh mua ít đồ, em cầm lên đi.”

Tôi “…”

Ý thức hiếu thảo với mẹ vợ của anh ngày một tăng.

Sau khi lên lầu, cháu tôi đúng là chỉ ức hiếp người nhà, ở nhà diễu võ giương oai nổi giận với tôi, thấy Từ tiên sinh chào nó thì trốn sau lưng tôi, không cho anh đến gần, không cho Từ tiên sinh đụng đến đồ chơi.

Mẹ soạn lại đồ, cứ nói mãi sao anh mang đến nhiều vậy, khăng khăng bảo mang về một ít, Từ tiên sinh liên tục từ chối. Dù sao thì đôi bên cũng chỉ là khách sáo.

Mẹ đáp lễ đưa cho Từ tiên sinh mấy hộp hoành thánh với thịt kho bà làm.

Tôi đưa Từ tiên sinh xuống lầu, thằng nhóc khóc lóc không cho tôi ra ngoài.

Từ tiên sinh trêu nó: “Dì nhỏ đêm nay đi theo chú rồi.”

Thằng bé khóc túm tay tôi nằm lăn ra đất, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thâm tình giữa chúng tôi lại sâu sắc thế. Thật kỳ diệu.

Mẹ dỗ dành nó: “Dì xuống nhà mua đồ ăn ngon với đồ chơi cho con, về ngay thôi.”

Nó lập tức nín khóc. Thâm tình giữa chúng tôi ngắn ngủi đến nỗi tôi tưởng là ảo giác…

Sau khi xuống lầu, Từ tiên sinh nói với tôi: “Sau này nếu con mà khóc thế này chắc hẳn anh sẽ không muốn ra ngoài.”

Ui chà, con nít muốn lớn lên cần rất lâu rất lâu, lúc nó vô cớ gây rối cũng rất nhiều rất nhiều, anh đừng tưởng tượng chuyện này quá đẹp đẽ. Anh thật sự quá ngây thơ đáng yêu.

249. Dự án Đào Hoa Quân đầu tư kiếm được khoản lớn nên gọi điện thoại mời ăn cơm. Tôi quen Đào Hoa Quân không quá lâu nhưng anh ta tốt tính, tuy nói nhiều nhưng tư cách cá nhân không có vấn đề.

C Quân hùng hổ nhìn không giống người có thai. Còn có hai người anh em của Đào Hoa Quân. Tôi biết một trong hai người đó, tôi từng gặp anh ta trong một dự án trước đó, đúng là cơn ác mộng của tôi.

Đào Hoa Quân vừa giới thiệu, anh ta thẳng thắn cười nói: “Chúng tôi biết nhau, tôi từng đắc tội cô ấy.”

C Quân ngạc nhiên nhìn tôi: “Diện tích xã giao của mày che phủ rộng đấy.”

Đào Hoa Quân ồn ào: “Sao sao? Kể cái chuyện xưa không muốn người khác biết nghe chút?”

Tôi nói đơn giản: “Anh ta từng là đối tác phụ trách dự án của tôi.”

C Quân ngắt lời: “Tao còn tưởng anh ta từng là bạn trai mày, làm tao sốc.”

Bà nội, mày không thể nghĩ tốt cho tao được sao?

Mọi người cùng bật cười. Đào Hoa Quân nâng ly lên: “Cười xóa bỏ hận thù, cụng một cái, sau này là anh em chí cốt.”

C Quân chỉ vào bụng: “Anh với tôi, một bà bầu kết nghĩa anh em chí cốt, anh không làm con trai tôi thất vọng sao?”

Đào Hoa Quân huyên thuyên: “Tôi còn tưởng cô nói tôi có lỗi với chồng cô, con trai cô gọi tôi một tiếng là cậu không phải sao?”

Đừng hỏi tôi, tôi không dám tiến vào chiến cuộc của hai người.

250. Tôi lại làm một chuyện ngu ngốc. Lúc đánh răng không cẩn thận làm rách lợi bên phải, đau tới mức rên hừ hừ. Lần trước ngu ngốc lấy tay nhặt mảnh vỡ thủy tinh lọ kem dưỡng da…

Tôi ngồi xổm trong toilet rên rỉ, Từ tiên sinh đi vào nhíu mày hỏi: “Em lại nhặt cái gì?”

Miệng tôi đầy bọt kem đánh răng, anh đỡ tôi lên: “Em cắn trúng lưỡi?”

Tôi lắc đầu.

Da trong khoang miệng rất mỏng manh, đau muốn chết.

Tôi súc miệng, nói nguyên nhân cho Từ tiên sinh nghe, anh thở dài, đưa tay chạm mặt tôi rồi ra ngoài lấy đá cho tôi ngậm vào miệng.

Tôi kiếm chuyện: “Em muốn uống bia hoặc coca lạnh.”

Anh từ chối: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tôi đau quá, mắng anh: “Quả nhiên là người cưới rồi thì vô tình vô nghĩa.”

Anh bật cười: “Muốn anh có tình nghĩa? Vậy ngoan ngoãn ngậm đi.”

Khí thế cãi nhau của tôi yếu đi nhiều, tôi nghĩ đó không phải dấu hiệu tốt. Lý lẽ Từ tiên sinh rất lợi hại, logic của anh lắt léo, có thể khiến tôi vào tròng.

Vợ chồng cãi nhau có lý hay không không quan trọng, trước tiên là khí thế không được phép thua.

251. Dự án mới nhất cần tiếp xúc với đối tác. Trước khi gặp mặt lần đầu tiên tôi chỉ biết cô quản lý kia họ Điêu, email qua lại vẫn gọi là quản lý Điêu.

Tôi làu bàu với Từ tiên sinh: “Nhìn cái họ này cảm giác lợi hại hơn em nhiều, anh nói xem nếu em tên là Cố Dạ Xoa thì có phải thế lực tương đối ngang nhau không?”

Từ tiên sinh an ủi tôi theo kiểu chăm sóc khách hàng: “Đừng nghĩ nhiều, càng không được thể hiện sự công kích của em.”

Tôi “…”

Lần đầu tiên gặp mặt họp cả ngày. Tôi từ đầy máu đến cạn máu. Cô ấy quả thực là một điêu dân.

Cực kỳ khắc nghiệt, cực kỳ “bới lông tìm vết”.

Phụ nữ ba mươi sao lại không dễ thương vậy? Là chồng không chăm sóc? Hay là con cái không nghe lời? Hay là mỹ phẩm không chống chọi nổi sự lão hóa của cô ấy? Sao cô ấy lại khó khăn như thế?

Về nhà tôi nằm bẹp ra như bánh xếp trên sô pha.

Từ tiên sinh cười hỏi tôi: “Em sao vậy? Sao chán nản thế?”

“Hôm nay em thương tích đầy mình…”

Từ tiên sinh suy nghĩ một lát, hỏi: “Có cần anh kiểm tra thương tích không?”

Anh tưởng bở. Đây là trọng điểm à? Anh có nghiêm túc quan tâm tôi không?

Bây giờ anh lợi dụng tôi bất kể thời gian địa điểm sao?

252. Sau cuộc gặp đầu tiên với đối tác dự án, hẹn đi ăn xong, sếp tôi đã hạ tôi từ phụ nữ ác độc nhất xuống hàng thứ hai theo cảm nhận của anh ta, nhường vị trí số một cho quý cô Điêu.

Quý cô Điêu là người phụ nữ điêu nhất (xảo quyệt, điêu ngoa) theo cảm nhận sếp.

Anh ta bực bội hỏi tôi: “Sao cô ta có tính công kích mạnh mẽ thế? Sao lại khó khăn vậy? Cô cũng là người khó chịu số một số hai trong lòng tôi, cô nói tôi nghe chút, điểm chung của hai người.”

Tôi muốn bóp chết anh ta. Suy nghĩ ba giây, tôi nghĩ, vẫn nên để cô Điêu cho anh ta từ từ hiểu thế nào là khó khăn đi.

Sau ba lần tiếp xúc thường xuyên, sếp nói với tôi, “Tiểu Thanh Thanh, vẫn là cô đáng yêu. Trước đây là tôi không hiểu việc đời.”

Tôi “…”

Xã hội dạy làm người hiệu quả thế sao? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.