[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

Chương 16: Quá độ




Không biết qua bao lâu, cũng không biết làm bao nhiêu lần, Harry mỏi mệt hết mê man rồi lại tỉnh giấc trong động tác hung mãnh của người đàn ông, khuôn mặt Snape bị hai bên tóc dán chặt, mồ hôi từng giọt nhỏ lên người cậu, Harry dường như sáng tỏ điều gì đó trong sự chiếm giữ thô bạo của người kia, ý nghĩ đó khiến lòng cậu vui sướng không thôi, hai chân quấn chặt lấy hông người nọ, xúc cảm rắn chắc cùng cơ bắp đẹp đẽ gần ngay trước mắt làm cậu say mê, dưới tiếng rủa mắng của Snape, cậu liếm hôn trái khế của hắn, rồi đổi lấy một tiếng gầm nhẹ cùng một hồi tấn công mãnh liệt hơn.

Harry thức dậy trên chiếc giường rộng lớn xa lạ, cậu cố gượng dậy thân thể mỏi nhừ muốn xác định đây là đâu. Sự va chạm làm phía sau đau đớn, Harry mới nhớ lại hết thảy hồi tối qua.

“Ôi, mình thật sự đã làm như vậy sao?” Không biết là xuất phát từ tâm tình gì, cậu chôn gương mặt nóng hầm hập của mình vào chiếc gối nhàn nhạt vị thảo dược.

“Đúng đấy, trò đã làm như thế.”

Thanh âm trầm thấp thong thả vang lên cách đó không xa, thân thể Harry cứng đờ, dũng khí hồi tối qua đã sớm rút sạch như thủy triều, khuôn mặt đỏ bừng cũng thoáng chốc trở nên trắng bệch.

“Hử? Dám làm không dám nhận, chẳng lẽ cũng là đặc trưng của Gryffindor? Xét thấy hành vi tối qua của trò, Gryffindor trừ 30 điểm.”

“Không, thầy không thể!” Harry không nghĩ ngợi gì mà bật dậy ở trên giường, chỉ là cậu đánh giá cao tình trạng thân thể của mình rồi, đau đớn khiến cậu lập tức ngã xuống giường. Ánh mắt u ám của Snape nhìn về phía Kẻ Được Chọn trần trụi. Chậm rãi tới gần, vươn ngón tay siết lấy cằm cậu bé.

“Chẳng lẽ kẻ tối qua nằm dưới người ta rên rỉ, phóng túng không phải là trò?”

Harry nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, không cam lòng yếu thế: “Lẽ nào giáo sư thân mến thầy đây, không có sảng khoái vì sự phóng túng cùng tiếng rên rỉ của tôi?”

Động tác của Snape khựng lại một chút, ánh mắt càn rỡ quyến luyến nhìn những dấu vết to to nhỏ nhỏ trên người Harry.

“Ừ, đúng thế, ta cho tới bây giờ cũng không biết, bản lĩnh giường chiếu của Cậu Bé Vàng so với kỹ thuật Độc Dược càng khiến ta vừa lòng.” Nói xong người đàn ông đứng dậy, ánh mắt trở nên trống rỗng như trước.

Harry thấy vậy trong lòng rất khổ sở, nhưng cũng không tranh cãi, cậu rất tự nhiên mà nhấc chăn lên, cười nói với Snape: “Em muốn đi tắm, đương nhiên, em càng muốn ông tắm cho em...”

Rầm!

Harry cười khổ nhìn cửa phòng đóng chặt, Severus, thầy không phải không có cảm giác đối với em, hành vi của thầy so với lời nói thành thật hơn nhiều. Xem đi, Harry nhìn những dấu vết trên người, hắn bị cậu ép thành như thế. Ngay cả chính cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ra ngoài, Snape buồn bực rảo bước trong phòng làm việc, hết thảy đều chệch đường ray, hắn lại lần nữa làm tình với cậu bé, thế nhưng cả hai lần đều có thể nói là do mình tự nguyện. Đúng thế, hắn thừa nhận sau hồi say rượu đó, tên nhóc kia khiến hắn không thể không để ý, còn tình cảm đối với cậu nhóc cũng từ chán ghét chuyển thành trạng thái kỳ lạ. Đôi mắt ngập nước của cậu đêm qua đã đóng chặt vào đầu hắn, lần đầu tiên hắn không có bởi vì điều đó mà nghĩ đến Lily, Severus Snape, mày làm sao xứng đáng có được tình yêu nồng nàn như vậy?

Bởi vì là cuối tuần, Hogwarts không ồn ào giống mọi khi, sau khi Harry uống hết số Độc Dược mà Snape với vẻ mặt không chút thay đổi đưa tới, liền bị hắn đuổi ra ngoài. Đau nhức được xoa dịu, Harry cảm thấy bản thân cách mục tiêu cũng không phải quá xa, cậu mang theo tâm tình đang vật lộn giữa chua xót và vui sướng về tới tháp Gryffindor. Nhìn thấy đám bạn tốt còn đang trong mộng đẹp, được rồi, bọn họ có lẽ cũng không biết cậu tối qua không hề trở lại. Đêm qua cơ bản là chẳng ngủ được, Harry chìm trong một đống tiếng ngáy, lần thứ hai tiến vào giấc mộng.

Trong phòng hiệu trưởng, cụ Dumbledore không ăn đồ ngọt giống mọi khi, biểu cảm nghiêm túc nhìn về phía người đàn ông đang tản ra hơi lạnh ở đối diện. “Severus, tôi e rằng hắn sẽ có hành động.”

Snape theo bản năng mà xoa cánh tay trái, khóe miệng châm chọc theo thói quen: “Lại là lời tiên tri của quý cô Clinton?”

Ông cụ ha ha cười rộ: “Ah. Đúng vậy đúng vậy, tôi nghĩ cô Clinton này thật sự đã giúp chúng ta rất nhiều, hơn nữa, cô bé tựa hồ rất sùng bái thầy đấy.”

Không để ý tới ánh mắt lão chờ xem kịch vui của cụ, Snape thở phì phì.

“Đứa con gái ngu xuẩn, lợi dụng cái gọi là tiên tri để xoi mói đời tư người khác.” Nhớ tới ngày đó, cô ta mịt mờ nhắc tới những gì thời niên thiếu hắn đã trải qua còn luôn mồm bảo yêu thương, xuy! Lại nghĩ tới thân thể run rẩy cùng tình yêu nông thắm trong ánh mắt kiên định của cậu bé con. Vứt hết mớ ý nghĩ lung tung đó, tiếp tục lườm nguýt cụ Dumbledore. “Nói đi, lại có chuyện gì?”

“Ha ha, đừng doạ nạt người già nha, Severus. Được rồi, chẳng qua là muốn nhờ thầy khi dạy Harry Bế Quan Bí Thuật thì đồng thời dạy cho Amy Clinton luôn ấy mà.”

“Cái gì? Đã muốn tôi dạy một Gryffindor ngu xuẩn, giờ còn thêm một Ravenclaw không đầu óc?” Snape vừa nghĩ đến tình cảnh kia đã nhíu mày.

Nhiệm vụ dạy Harry Potter là tự mình đồng ý, cũng nhất định sẽ làm, nhưng, đứa con gái luôn tơ tưởng những thứ không thuộc về mình kia, còn có ánh mắt cùng tình yêu làm người ta không thoải mái của cô ta. “Không, tôi từ chối, tôi không muốn để mớ phiền phức gấp đôi kia giày vò đầu óc đáng thương cùng lãng phí thời gian quý giá của tôi.”

Nhưng cụ Dumbledore chỉ im lặng nhìn Snape dần an tĩnh lại, “Severus, kỳ thật làm như vậy là cần thiết. Ngoại trừ khiến bí mật của cô Clinton không đến mức dễ dàng để người khác phát hiện ra, thầy biết đấy, không thể dùng Chiết Tâm Trí Thuật với học sinh, đây chẳng qua là cái cớ mà thôi.”

Snape châm chọc: “Cần tra xét bí mật của một cô bé con sao?”

Cụ Dumbledore lòng hiểu mà không nói hướng hắn cười cười.

“Sao lại là tôi?” Cuối cùng Snape vẫn có chút không cam lòng.

“Bởi vì quý cô Clinton ngưỡng mộ Severus thầy đây.”

“Lợi dụng tình cảm? Well, đó là thứ ông am hiểu nhất mà.” Nói xong, Snape dường như nhớ đến chuyện không tốt nào đó, phẫn nộ rời đi.

Hai mắt cụ Dumbledore ẩn chứa áy náy nhìn phương hướng Snape rời khỏi. “Nếu hết thảy có thể sớm được giải quyết, nếu....” Ông cụ mỏi mệt vuốt ve con Phượng Hoàng, thân ảnh thon gầy càng thêm tiêu đìu.

Tại tháp Ravenclaw, Amy Clinton không ngủ được, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh, sai lầm ở đâu? Cô dựa theo bộ tiểu thuyết trong đầu mà xử lý Trường Sinh Linh Giá, chỉ vì không muốn giáo sư Snape mình yêu nhất có kết cục bi thảm như vậy, sau đó chậm rãi tới gần giáo sư, khiến thầy yêu mình. Tuy đã dự đoán quá trình này sẽ không đơn giản, nhưng không nghĩ tới lại khó khăn như vậy, giáo sư không hề thả lỏng đề phòng vì sự săn sóc của cô càng không có một chút dịu dàng nào. Nhưng Snape như thế mới khiến cô chân chính yêu hắn, không còn là sự yêu mến đối với một nhân vật trong sách nữa.

Lily Evans, Harry Potter! Nếu sớm hơn họ gặp được thầy thì tốt rồi. Mà chính suy nghĩ này, khiến cô có ý tưởng mới. Nụ cười kỳ dị xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.