Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 15: Nảy sinh thù hận




Đêm ấy không trăng không sao, tấm màn đen bao phủ trời đất, tràn đầy sự đè nén.

Thiến Ảnh các, nha hoàn người làm tất cả đều bị đuổi ra khỏi lý viện, từng cái một không dám thở mạnh một tiếng, trong sân an tĩnh đáng sợ.

Tướng quân mặt đen đi vào đã rất lâu rồi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bóng hình xinh đẹp trong các, Từ Thiến không thể tưởng tượng được nhìn Tô Thanh Viễn, tất cả trong mắt là tuyệt vọng, "Ngươi tin nàng?"

"Tiểu Vũ khéo léo hiểu chuyện, không tin nàng, chẳng lẽ tin tưởng ngươi nữ nhân ác độc?" Vừa nghĩ tới năm đó nàng lừa mình, hại hắn bỏ lỡ thời gian tốt nhất cứu mẫu thân Tiểu Vũ về, trong lòng Tô Thanh Viễn muốn ngừng lửa giận cũng không ngừng được.

"Khéo léo hiểu chuyện? Ngươi không nhìn thấy nàng làm sao giết cháu của ta sao?" Từ Thiến khiếp sợ nhìn hắn, chẳng lẽ Tô Tiểu Vũ hủy thi diệt tích?

Tô Thanh Viễn tự nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong mắt Từ Thiến, hừ lạnh nói, "Loại chất nhi như vậy còn muốn lấy nữ nhi của ta, chết cũng đáng đời."

Vừa nghĩ tới võ công của Tô Tiểu Vũ, trong lòng hắn vẫn còn có chút kinh ngạc, hắn đã kiểm tra thi thể, đều là lá cây gây thương tích, còn nhỏ tuổi liền có thể điều khiển lá cây đả thương người, thành tựu ngày sau, sợ là hắn không đuổi kịp, nghĩ tới đây, không khỏi có chút sợ, nếu hắn vẫn như cũ đối sử chẳng quan tâm tới nàng, mặc cho đôi mẫu tử này khi dễ nàng, để cho nàng chạy, hắn sẽ tổn thất, nếu khiến nàng hận mình, vậy. . . . . .

"Lão gia, ngươi sao có thể tuyệt tình như thế?" Từ Thiến nhìn Tô Thanh Viễn, đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ.

"Đời ta chỉ yêu một người nữ nhân, ngươi để cho ta hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy, ta không dứt tình, chẳng lẽ muốn nâng niu ngươi trong tay?" Tô Thanh Viễn châm chọc cười, thấy nàng còn muốn nói điều gì, giơ tay tát một cái.

"Ba" Một tiếng, Từ Thiến bị đánh ngã trên mặt đất, mặt có lưu vết sẹo, thêm một dấu tay hồng hồng đằng trước, sợi tóc xốc xếch, cặp mắt sưng đỏ, lệ rơi không ngừng, vốn là quý phụ, hôm nay lại biến thành như vậy, nam nhân, quả thật làm tổn thương người.

"Tốt với Tiểu Vũ một chút, nữ chủ nhân Tô phủ này vẫn là ngươi." Cùng là vợ chồng, nhìn nàng như vậy, Tô Thanh Viễn thở dài một cái, lạnh nhạt nói, liền xoay người rời đi.

Từ Thiến cười, nước mắt rơi xuống đất đạp nát thành tuyệt vọng, yêu hắn cả đời, kết quả lấy được cũng chỉ có thế, nàng còn có thể thể nói?

Đối sử tốt với Tô Tiểu Vũ? Nàng hận không thể giết chết nàng!

Nhưng địa vị bây giờ của nàng, còn phải dựa vào nàng mới có thể tiếp tục, châm chọc, quá châm chọc!

"Mẫu thân!"

Tô Nghệ Tuyền cũng nghe nói chuyện ngày hôm nay, khiếp sợ nhanh chóng chạy tới, thấy bộ dáng Từ Thiến lúc này, tức giận trợn tròn mắt.

"Nương ngươi không sao chớ?" Tô Nghệ Tuyền đỡ nàng dậy, mắt lập tức đỏ, trong mắt to xinh đẹp không thể tin, "Phụ thân tại sao có thể làm vậy với người, người là thê tử của. . . . . ."

"Thê tử? Ha ha, hắn lúc nào thì coi ta như thê tử?" Từ Thiến bi thương cười, ôm Tô Nghệ Tuyền vào trong ngực, trong mắt khô cạn đột nhiên có tia tức giận, "Tuyền Nhi, Tuyền Nhi, hai mẹ con chúng ta hiện tại cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào mình, chỉ có mình, biết không?"

"Nương, người có ý gì?" Trong lòng Tô Nghệ Tuyền cả kinh, mơ hồ có dự cảm xấu.

"Tuyền Nhi, phụ thân ngươi sẽ không thương ngươi nữa." Từ Thiến vô lực nói, Tô Thanh Viễn đã để Tô Tiểu Vũ tiến vào viện tốt nhất Tô phủ, Khanh Ngọc các, Khanh Ngọc. . . . . . Khanh Ngọc. . . . . . Giai khanh như ngọc. . . . . .

Nàng tranh giành nửa đời, vẫn không thắng nổi nữ nhân kia.

"Nương, người nói như vậy là có ý gì?" Mặt Tô Nghệ Tuyền trắng bệch, gấp gáp hỏi.

Từ Thiến lau nước mắt, từ từ bình tĩnh lại, trong mắt dần dần hiện lên âm ngoan, "Phụ thân ngươi đã để Tô Tiểu Vũ vào ở Khanh Ngọc các, nàng, lại được cưng chiều, phụ thân ngươi sẽ không bao giờ quan tâm chúng ta nữa." Giống tám năm trước.

Tô Nghệ Tuyền nghĩ đến tám năm trước, nàng là tiểu thư con vợ cả, nửa phần không bằng tiện nhân kia, tại sao có thể, tại sao sau khi nàng có thể lấy được sự tôn quý, lại muốn đánh nàng xuống địa ngục!

"Nương, muốn ta làm sao?" Tô Nghệ Tuyền khổ sở nhắm mắt lại, mặc dù nàng điêu ngoa tùy hứng, nhưng đây đều tạo lên từ thương yêu của phụ thân, nếu không có điều này, cái gì nàng cũng không có, những quan gia tiểu thư kia sẽ xem thường nàng, những người kia sẽ chế nhạo nàng, nàng không muốn!

Trong lòng sinh ra nồng nặc hận ý, tại sao, Tô Tiểu Vũ tại sao không thể vĩnh viễn là phế vật, nàng tại sao lại được phụ thân thương yêu!

"Tuyền Nhi, phụ thân ngươi coi như hận ta, nhưng sẽ không làm khó ngươi, hắn còn trông cậy ngươi vào hoàng thất, cho hắn vẻ vang." Từ Thiến chê cười, yên lặng nhìn Tô Nghệ Tuyền, nói tiếp, "Mặc kệ phụ thân ngươi đối sử với ngươi thế nào, ngươi phải chịu đựng, chờ gả vào hoàng thất, lần nữa báo thù Tô Tiểu Vũ."

"Nữ nhi hiểu." Tô Nghệ Tuyền âm thầm nhớ kỹ, lấy ra khăn tay, lau mặt cho Từ Thiến, sau đó đắp chăn lên cho nàng.

"Nương, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, nữ nhi chỉ có ngươi."

"Con ngoan." Từ Thiến lộ ra một nụ cười thật lòng, cũng có chút mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tô Nghệ Tuyền nhìn mẫu thân nàng già hơn rất nhiều, nhắm mắt lại, lau nước mắt, lần nữa mở mắt thì trong mắt tất cả đều là ác độc.

Tô Tiểu Vũ, ta Tô Nghệ Tuyền thề, đời này, chỉ cần ta còn một ngày, nhất định sẽ không để cho ngươi sung sướng.

Đợi Từ Thiến ngủ say, Tô Nghệ Tuyền chậm rãi đi ra ngoài Thiến Ảnh các, đi không bao lâu, liền nhìn thấy bên cạnh hồ sen có bóng dáng lại có lưu quang nhàn nhạt, mắt chợt trợn to, đây là gấm lưu thải!

Gấm lưu thải giá trị ngàn vàng, phụ thân bởi vì công trận cũng chỉ được Hoàng đế thưởng một cuộn, ban đầu nàng hết lời cầu khẩn phụ thân, mới được nửa cuộn, nữ nhân này làm sao có?

Tô Tiểu Vũ cảm thấy tầm mắt sau lưng, nhíu mày, xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt như vẽ, dáng người nhẹ nhàng linh động, một thân gấm lưu thải không giống người phàm, càng giống như tiên tử trên cung trăng.

Tô Nghệ Tuyền kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, là nàng, thật sự là nàng. . . . . .

"Ngươi làm sao có gấm lưu thải!" Tô Nghệ Tuyền đi tới hai ba bước, đôi mắt đẹp trợn tròn, trần đầy kinh ngạc và tức giận. gì

"Tại sao ta không thể có?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, vô tội cười, cúi đầu lặng lẽ nhìn xiêm y của mình, trừ đắt một chút, không có gì đặc biệt cả.

Nếu người khác biết trong lòng nàng có suy nghĩ này, sợ là thổ máu tam thăng, nghìn vàng chẳng qua chỉ đắt một chút!?

"Phụ thân, phụ thân đưa cho ngươi?" Tô Nghệ Tuyền run giọng hỏi, trong mắt kia có một tia không hiểu.

Nghe đến đó, Tô Tiểu Vũ coi như đã hiểu, có chút uất ức, "Đúng nha tỷ tỷ, đây là phụ thân cho ta, mà ta không hiểu, tại sao chỉ có một kiện, thật đẹp mắt, ta còn muốn muốn thêm một màu tím nữa. . . . . ."

"Đủ rồi!" Tô Nghệ Tuyền đố kị đỏ ngầu cả mắt, gầm nhẹ một tiếng, đôi tay nắm thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay.

Nếu lúc trước Tô Nghệ Tuyền vẫn ôm lấy một tia hi vọng với Tô Thanh Viễn, thì bây giờ, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Trong lòng thù hận nồng nặc không tan được, Tô Nghệ Tuyền hung ác nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, xoay người rời đi.

Tô Tiểu Vũ nhếch môi, cúi đầu kéo váy trên người mình, Tây Vân chê nàng mặc vải quá thô, sáng nay len lén đổi một cái, làm nàng thật đau đầu, thật đúng là không có chú ý, không ngờ có thể làm Tô Nghệ Tuyền tức giận. . . . . .

Ừ, có thưởng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.