Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 137: Đại kết cục: Chuyện xưa của bọn họ, chưa bao giờ kết thúc




Edit: susublue

Việc đại hôn được chuẩn bị khẩn cấp, hai ngày sau đó là ngày đại hôn, theo như truyền thống của Lê Nguyệt Hoa, trong khoảng thời gian này hai người không thể gặp mặt nên Tư Thiên Hoán mới được thanh tĩnh.

Giờ phút này trăng sáng sao thưa, là một buổi tối sáng sủa, phía Tây của sông Thanh Thủy nước róc rách, ánh trăng lưa thưa, phía xa xa của dòng sông có cây đại thụ che cả bầu trời, tán cây rất lớn, sinh sôi nảy nở, trên cành lá treo đầy tơ tằm màu đỏ, như là khăn tay tình nhân, đây là cây hứa hẹn của Lê Nguyệt Hoa, cũng được người ta gọi là cây nhân duyên.

Từ xa xa có hai bóng trắng cấp tốc chạy tới rồi dừng lại dưới tàng cây.

"Chính là nơi này?" Ngón tay thon dài chống lên thân cây, Bạch Thuật nhìn cây nhân duyên từ trên xuống dưới, trong mắt có chút không xác định.

"Đúng, linh khí xung quanh cây nhân duyên là nhiều nhất, bước cuối cùng của trận pháp được hoàn thành ở đây thì bọn họ sẽ mãi mãi không có khả năng chạy trốn." Tư Thiên Hoán nhìn cây nhân duyên, chậm rãi nhếch khóe miệng, đáy mắt lại đầy vẻ lạnh nhạt.

Bạch Thuật thấy Tư Thiên Hoán như vậy, nhịn không được trêu ghẹo, "Dù sao người ta cũng là sư phụ dạy chúng ta võ công, ngươi thật đúng là nhẫn tâm!"

Nghe vậy thì Tư Thiên Hoán nhíu mày, cười như không cười nhìn về phía hắn, "Ta nhớ là ngay cả Hoàng tỷ bọn họ cũng muốn giết, ngươi đã quên rồi hả?"

Quả nhiên là vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt Bạch Thuật lập tức trầm xuống, thản nhiên nhìn cây nhân duyên một cái, ngược lại nở nụ cười, "Nếu bọn họ biết cơ nghiệp trăm năm của mình bị hủy trong tay hai tiểu bối chúng ta thì có phải là không cần chúng ta ra tay cũng sẽ bị tức chết trước không?"

Tư Thiên Hoán phất ống tay áo, nhìn thẳng hắn một cái rồi hơi vuốt cằm, lòng bàn tay hai người bắt đầu chậm rãi ngưng tụ sức mạnh vô hình, cây cỏ xung quanh hơi nhúc nhích, ngay cả nước sông xa xa cũng bắt đầu rung động bất bình thường, tay hai người đè lên thân cây lớn, điều động nội lực tinh thuần của Lê Nguyệt Hoa, rót toàn bộ nội lực vào trong đó, cây nhân duyên cũng chấn động theo, tơ tằm màu đỏ cũng bay loạn trong gió, trông vô cùng quyến rũ.

Thật lâu sau xung quanh mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hai người chống thân cây thở dốc, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, nhưng đáy mắt lại vui sướng như trút được gánh nặng.

"Tư Thiên Hoán." Bạch Thuật tựa vào thân cây, cảm nhận được giữa thân cây có một nguồn năng lượng cực đại, mắt híp lại, cười nhìn Tư Thiên Hoán, nói "Từ nay về sau ta sẽ không gọi ngươi là Bạch Lê."

Không có Lê Nguyệt Hoa thì sẽ không có Bạch Lê.

Tư Thiên Hoán cũng tựa vào trên cây, ánh mắt lạnh lùng như ánh trăng sâu sắc nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, nhưng lại không giấu được sự vui vẻ ở đáy mắt, "Sao vậy, cũng muốn đổi tên sao?"

"Quên đi, tên của ta là do lão già đặt, không đổi." Bạch Thuật cười nhạo, cho dù hắn chán ghét chỗ này nhưng cũng sẽ không quên đi nguồn gốc.

Tư Thiên Hoán gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, lúc nhìn xuống tay thì đột nhiên cảm nhận được có cái gì chui ra từ cổ áo, cảm thấy sửng sốt nên muốn bắt lại theo bản năng nhưng vừa rồi bị cạn kiệt nội lực nên chụp hụt, để nó rơi ra ngoài. 

Một cái bóng trắng xẹt qua bên cạnh hai người, Bạch Thủy Đình đột nhiên xuất hiện trước cây nhân duyên, mà thứ nàng ta cầm trong tay lại chính là cây trâm gỗ vừa rồi rơi ra khỏi tay áo Tư Thiên Hoán.

"Đây là của nữ nhân kia sao?" Bạch Thủy Đình nhìn cây trâm gỗ trong tay, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhúm lại, rõ ràng là thấp kém đến mức nàng khinh thường nhưng lại khiến cho nàng ghen tị đến phát cuồng.

Nàng vốn muốn đến chỗ cây nhân duyên để tạ thần trước lễ thành hôn, lại không ngờ sẽ gặp được Bạch Lê, sao lại thế này, hắn cầm lấy đồ của nữ nhân kia, nhìn vật nhớ người sao? Qua hai ngày nữa nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, vậy mà hắn còn dám tưởng nhớ tiện nhân kia!

"Đưa cho ta." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn nàng, sát ý chợt lóe lên, giọng nói lạnh như băng, hắn không cho phép đồ của vật nhỏ bị nữ nhân khác lấy đi.

Bạch Thuật thì nhíu mày, âm thầm lôi kéo ống tay áo của Tư Thiên Hoán, ý bảo hắn nhẫn nại, diễn daffnlê quysdôn đừng hành động thiếu suy nghĩ, vừa rồi vì bày trận nên bọn họ hao tổn quá nhiều sức lực, hiện tại ngay cả một thành nội lực cũng không còn, không thể chống lại Bạch Thủy Đình được.

Tư Thiên Hoán cũng không để ý, chuyện khác có thể dễ dàng tha thứ, nhưng cây trâm thì nhất định phải lấy lại.

Thật ra Bạch Thủy Đình là người rất nhạy bén, nàng ta chưa hề bỏ qua sát ý nơi đáy mắt của Tư Thiên Hoán, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vẻ đau lòng ở đáy mắt trở thành hận ý, khuôn mặt xinh đẹp như hoa cũng trở nên dữ tợn, "Bạch Lê, ngươi vốn không thích ta, vậy vì sao ngươi lại đồng ý thành thân với ta!"

Cho tới bây giờ nàng vốn luôn tự lừa chính mình, nam nhân trước mắt này tuyệt đối không thích nàng, nàng còn tưởng rằng hắn đáp ứng hôn sự này ngoại trừ áy náy còn vì có chút tình cảm với nàng... Không ngờ đều là nàng tự suy diễn!

"Đưa cho ta, đại hôn ngày kia vẫn sẽ tiến hành như bình thường." Tư Thiên Hoán vẫn không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ vươn tay ra phía trước, hắn không ngờ nữ nhân này lại làm hỏng đại sự của mình.

"Ha ha ha, Bạch Lê, ta biết ngươi thành thân với ta là vì bảo vệ tính mạng của tiện nhân kia và dã chủng của nàng ta, một khi đã như vậy thì ngươi dựa vào cái gì để uy hiếp ta? Đại hôn sao? Hôn lễ như vậy Bạch Thủy Đình ta khinh thường!" Bạch Thủy Đình oán hận nhìn Tư Thiên Hoán, nghiến răng nghiến lợi nói, "Không phải ngươi để ý đến bọn họ sao, được, ta sẽ làm cho bọn họ không sống qua được tối nay!"

Dứt lời bàn tay mềm mại siết lại, cây trâm gãy làm hai trong tay nàng rồi rơi vào trong bụi cỏ, phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Bạch Thủy Đình si mê Bạch Lê, nhưng bản tính nàng kiêu ngạo, lúc trước tự lừa mình dối người thì nàng có thể phớt lờ nguyên nhân hắn đồng ý đại hôn, ngoan ngoãn lập gia đình, nhưng hiện tại đều đã nói trắng ra rồi, nàng yêu Bạch Lê nhưng sẽ không gả cho hắn, mà ngược lại nàng sẽ hủy hoại hắn.

" Bạch Thủy Đình!"

Hai tròng mắt Tư Thiên Hoán hung hăng nheo lại, giận đến tím mặt, nắm chặt quyền muốn xông lên nhưng vì thể lực cạn kiệt mà ngã về phía trước.

Bạch Thuật vội vàng đỡ lấy, nhưng cả người mình cũng không còn sức lực, lắc lư vài cái khó khăn lắm mới đứng vững, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười đến phát cuồng của Bạch Thủy Đình, trong lòng thầm kêu không tốt.

"Võ công của ngươi đều đã bị phụ thân phế đi rồi, thật không biết ngươi dựa vào cái gì mà còn có thể kiêu ngạo như vậy, ngươi cho là Bạch Thuật có thể bảo vệ ngươi sao? Nhưng ta thấy hắn như bị trọng thương vậy, không phải là muốn đi thăm nhìn đại tỷ tiện nhân của ngươi cho nên mới bị thị vệ đả thương đó chứ?" Bạch Thủy Đình châm chọc nhìn hai người, tinh tường cảm nhận được hai người suy yếu.

"Thật đúng là không thể xem thường nữ nhân." Bạch Thuật lạnh lùng Bạch Thủy Đình, có chút bất đắc dĩ nhỏ giọng nói, "Tư Thiên Hoán, có phải chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc hay không?"

Còn nói đêm nay làm xong chuyện này là có thể ngủ an giấc, không ngờ lại đụng phải sát tinh này, hắn một đời tiêu sái vậy mà hôm nay lại bị một nữ nhân ức hiếp...

Bạch Thủy Đình nghe được lời của Bạch Thuật thì cười lạnh, lòng bàn tay ngưng tụ nội lực, không khí bốn phía lội ngược dòng, đại tiểu thư Lê Nguyệt Hoa tuyệt đối không phải phế vật.

Bạch Thuật chau mày, liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tư Thiên Hoán, rồi lại nhìn Truy Vân đã xuất hiện trong tay hắn không biết từ khi nào, nhẹ nhàng thở ra, Bạch Thủy Đình có lợi hại thì cũng không bằng thần khí được, nếu Tư Thiên Hoán hôn mê vì thể lực cạn kiệt thì cứ yên tâm, hắn sẽ chăm sóc hắn thật tốt!

Nghĩ vậy nên nhẹ buông tay, Bạch Thuật chậm rãi dựa vào thân cây, tính đứng xem kịch vui.

Tư Thiên Hoán khinh bỉ nhìn hắn một cái, đứng thẳng người, cầm quạt ngọc trong tay, bạch y tóc đen, phong thần tuấn lãng, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng khí thế lại không hề thua kém.

Bạch Thủy Đình thấy hắn như thế thì đáy lòng vẫn nhịn không được có chút động lòng, nhưng rất nhanh lại bị thù hận che lấp, nàng không chiếm được thì cũng sẽ không để cho người khác có được! Suy nghĩ như vậy nên bàn tay siết chặt, chém một chưởng về phía Tư Thiên Hoán, một chưởng này nàng dùng tới tám phần nội lực.

Bạch Thuật đứng bên cạnh thổn thức không thôi, lúc trước còn thích đến chết đi sống lại, bây giờ lại ra tay ác độc như vậy, tám phần nội lực, như vậy có khác gì muốn mạng của Tư Thiên Hoán chứ? So với Tô Tiểu Vũ còn đáng sợ hơn!

Trong mắt Tư Thiên Hoán xẹt qua chút ý mỉa mai, lúc nâng tay muốn dùng Truy Vân để tức chặn đòn công kích của Bạch Thủy Đình thì đột nhiên sửng sốt, sau đó vui vẻ nhếch khóe môi, đồng thời thu hồi Truy Vân lại, để chưởng lực đó đánh về phía mình.

"Tư Thiên Hoán!" Bạch Thuật bị thế cục đột biến dọa sợ, trầm giọng quát, nhưng không đợi hắn khẩn trương xong thì thế cục lại biến chuyển lần nữa.

Vệt sáng đỏ phá không gian mà đến, thanh kiếm sắc bén màu đỏ trực tiếp xé rách chưởng phong của Bạch Thủy Đình rồi đâm xuống đất, mặt đất cũng chấn động theo, Bạch Thủy Đình cũng bị khí thế cường đại ép lui về phía sau vài bước.

"Võ công bị phế thì thế nào? Chỉ cần ta ở đây thì hắn vẫn có thể tiếp tục kiêu ngạo."

Giọng nói khó phân biệt cao thấp vang lên, một bóng dáng màu đỏ chậm rãi đi ra khỏi màn đêm, khuôn mặt tuyệt thế, má lúm đồng tiền đạm mạc, hơi thở quyến rũ, không phải Tô Tiểu Vũ thì là ai?

"Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Bạch Lê?" Bạch Thủy Đình cảnh giác nhìn Tô Tiểu Vũ, sau khi hết kinh ngạc thì trong lòng lại hoảng hốt, có thể chỉ dùng một đòn mà đã đỡ được tám phần công lực của nàng, lại còn có năng lực tùy ý đi lại trong Lê Nguyệt Hoa thì hắn rốt cuộc là ai?

"Ngươi không phải vẫn muốn giết ta sao? Sao khi ta xuất hiện lại không biết vậy?" Tô Tiểu Vũ lạnh lùng nói, chậm rãi đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, nhíu mày rồi đút một viên thuốc vào miệng hắn.

Tư Thiên Hoán cười dịu dàng, cúi người hôn lên mặt nàng, cảm thấy mỹ mãn.

Hình ảnh hai người vô cùng thân thiết lọt vào trong mắt Bạch Thủy Đình, đâm bị thương mắt của nàng, ghen ghét nhìn Tô Tiểu Vũ, hô lên, "Tô Tiểu Vũ là nam nhân sao?"

"Ngu ngốc, nếu Tư Thiên Hoán thích nam nhân thì làm sao Tô Tiểu Vũ có phần được, người ta chỉ thích mặc nam trang thôi." Bạch Thuật đang dốc lòng chăm sóc Tư Thiên Chanh, tâm trạng rất tốt nên trêu chọc nàng ta, sớm biết Tô Tiểu Vũ luôn âm thầm quan sát Tư Thiên Hoán thì vừa rồi đã không lo lắng dư thừa rồi.

Bạch Thủy Đình sửng sốt, không dám tin nhìn Tô Tiểu Vũ, "Sao ngươi có thể tại tùy ý đi lại ở Lê Nguyệt Hoa được!"

" Vũ Nhi nhà ta là đại tiểu thư Vân Thủy Gian, lại là kỳ tài của Y Cốc, đi lại trong cái nơi rách nát này của ngươi đã là nể mặt ngươi rồi." Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng Tô Tiểu Vũ, cười tủm tỉm nói, bộ dáng siểm nịnh khác hẳn thái độ lạnh nhạt vừa rồi một trời một vực.

Bạch Thủy Đình không tiếp nhận được Tư Thiên Hoán thay đổi tính cách nhanh như vậy, đầu cực kỳ đau, hắn vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng vì sao khi đứng trước mặt nữ nhân này lại thay đổi như vậy, Tô Tiểu Vũ, Tô Tiểu Vũ có cái gì tốt!

Tô Tiểu Vũ liếc xéo Tư Thiên Hoán, từ chối cho ý kiến, nhưng đột nhiên vươn tay điểm đại huyệt trên người hắn, âm thầm bắt đầu truyền chân khí cho hắn.

Tư Thiên Hoán phát hiện nội lực nàng trở nên cường mạnh hơn rất nhiều thì không khỏi kinh ngạc.

Tô Tiểu Vũ thấy hắn kinh ngạc cũng chỉ lạnh lùng cười cười, đỡ hắn ngồi xuống bên cạnh Bạch Thuật, nhìn về phía Tư Thiên Hoàng không biết xuất hiện từ khi nào, nói, "Chăm sóc hắn cho tốt."

Tư Thiên Hoàng vuốt cằm.

"Thật không ngờ ngươi cũng là người của gia tộc Lánh Đời, nhưng như vậy thì sao, dù là Vân Thủy Gian và Y Cốc thì cũng không địch nổi Lê Nguyệt Hoa ta!" Bạch Thủy Đình ngăn chặn cảm xúc phức tạp, nâng cằm lên cao ngạo nói, mười Vân Thủy Gian cũng đều kém một Lê Nguyệt Hoa, đây là sự thật.

"Sao lại gãy?"

Tô Tiểu Vũ bước từng bước một, chậm rãi đi về phía Bạch Thủy Đình, dừng trước mặt nàng, nàng cao hơn Bạch Thủy Đình một chút, thân thể cao hơn tuyệt đối áp bách Bạch Thủy Đình, thấy sắc mặt nàng ta càng lúc càng khó coi thì nhẹ nhàng cười, cúi người nhặt cay trâm gỗ đã bị gẫy làm hai trên đất lên, tỏ vẻ đáng tiếc hỏi.

"Ta bẻ gẫy, thế nào?" Bạch Thủy Đình bị nàng liếc mắt thì lạnh cả sống lưng, trong lòng chột dạ, giọng nói không tự chủ được giương cao.

"Ai cho ngươi cái quyền đụng đến đồ của ta." Mắt đẹp của Tô Tiểu Vũ cong thành một đường, nở nụ cười, ngón tay như ngọc nâng cằm Bạch Thủy Đình lên, bức nàng nhìn vào hai mắt của mình, trong con ngươi đen lưu chuyển màu đỏ máu, toát ra vẻ nguy hiểm.

Bàn tay trong ống tay áo của Bạch Thủy Đình nắm chặt thành quyền, vì ánh mắt của Tô Tiểu Vũ mà trán toát đầy mồ hôi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị một nữ nhân vô danh làm cho sợ hãi, nhưng một người luôn cao cao tại thượng như nàng ta sẽ cảm thấy không phục.

"Ta là vị hôn thê của hắn, ta có quyền trừ khử sạch những gì nữ nhân khác để lại cho hắn!"

"Ngươi thật sự muốn chết." Tô Tiểu Vũ thương hại nhìn nàng, buông cằm nàng ra, nhanh chóng vươn tay đè lên vai của nàng.

"A!"

Bạch Thủy Đình kinh hô, muốn trốn tránh nhưng lại phát hiện khi ở trước mặt Tô Tiểu Vũ thì võ công mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo lại vô dụng, thậm chí nàng ta còn không kịp phản ứng đã bị nàng giam cầm, dienxdafnleequysdoon muốn vận công chống cự nhưng lại phát hiện ngay cả sức lực vận nội lực cũng không có, trong lòng cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, giờ phút này nàng ta có cố cũng không làm gì được, kinh hoảng nhìn nữ nhân mà mình từng miệt thị, "Ngươi, ngươi muốn làm gì, nơi, nơi này là Lê Nguyệt Hoa..."

"Hai ngày sau các ngươi đại hôn, đưa ngươi một viên thuốc bổ quý hiếm coi như là lễ vật, được không?" Tô Tiểu Vũ giơ một viên thuốc trong suốt có màu hồng óng ánh tới trước mặt Bạch Thủy Đình, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Không cần! Không có đại hôn, ngươi dẫn theo Bạch Lê cút đi!"

Bạch Thủy Đình bị người ta quản chế không giãy dụa được, khí thế cũng yếu đi rất nhiều, nàng biết đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại nàng chỉ hy vọng bọn họ nhanh rời đi, sau đó nàng sẽ tốt...

"Ta đã có thể tùy ý đi lại trong Lê Nguyệt Hoa, ngươi cho là đám phế vật nhà các ngươi có thể ngăn được ta sao?" Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, ngón tay vừa động liền thừa dịp Bạch Thủy Đình há mồm nói chuyện mà bỏ viên thuốc vào miệng nàng, sau đó liền buông tay ra, đẩy nàng ngã xuống mặt đất.

Bạch Thủy Đình quỳ ngồi dưới đất, ôm cổ mình liều mạng ho khan, hốc mắt dần dần đỏ lên, phát hiện viên thuốc đó vừa vào miệng đã tan thì kinh hoảng hô lên, "Tô, Tiểu, Vũ, ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì!"

"Tiếc cho Lê Nguyệt Hoa các ngươi có nhiều thiên linh dị bảo như vậy, ta cũng chỉ vừa mới chế tạo ra viên thuốc đó thôi, còn chưa có đặt tên, ngươi là người đầu tiên ăn nó đó, vậy cứ gọi nó là Mỹ Nhân Hồng đi được không?" Tô Tiểu Vũ chà lau thân kiếm Huyết Uyên, thản nhiên liếc nàng một cái, tà tứ nhếch môi, cười nói, "Đây chính là đồ tốt, sau hai ngày sắc mặt ngươi sẽ trở nên hồng nhuận, sẽ xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, hai ngày sau ngươi sẽ vĩnh viễn ngủ say trong bộ dáng mỹ lệ nhất..."

"Ha ha, hai ngày sao? Tô Tiểu Vũ, ngươi nghĩ rằng phụ thân ta không cứu được ta sao?" Mắt Bạch Thủy Đình đỏ lên, dốc cạn sức hô, hai ngày sao? Cho dù chỉ có một canh giờ nàng cũng có thể bầm thây những người này thành vạn đoạn!

Tô Tiểu Vũ phối hợp gật đầu, nâng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Đình, mỉm cười, hai tròng mắt bỗng chốc biến thành màu đỏ, từ từ nói, "Tối nay ngươi tới cây nhân duyên tạ thần, vô ý té ngã, ngươi không hề thấy Bạch Lê và Bạch Thuật."

"Dạ." Bạch Thủy Đình đờ đẫn nói, sau đó tay chân cứng ngắc sửa sang lại dung nhan mình rồi xoay người, bước từng bước một rời đi.

Tô Tiểu Vũ nhìn nàng rời đi, sau đó lắc mình đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoán, "Hai ngày này đừng dùng võ công."

"Biết rồi." Tư Thiên Hoán gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Tư Thiên Hoàng, "Hoàng huynh, sao huynh có thể đến đây?"

Tư Thiên Hoàng hơi có chút vô tội nói, "Ta cũng không biết, Tiểu Vũ đến đây nên ta đi theo."

Tư Thiên Hoán sửng sốt, sau đó nheo mắt lại.

Bạch Thuật cười không nể mặt, "Tư Thiên Hoàng, ngươi nói như vậy không sợ Tư Thiên Hoán ghen sao." Dứt lời liền nhìn Tư Thiên Hoàng đầy hàm xúc, lúc Tư Thiên Hoàng và chanh nhi dùng võ công trên người đều có ánh sáng xanh, Tư Thiên Hoàng nói như vậy chỉ sợ có liên quan đến ánh sáng xanh đó.

Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, cảnh cáo nhìn Bạch Thuật.

"Đừng dong dài nữa, chính ngươi chú ý một chút, lúc đại hôn ta sẽ dẫn Hoàng tỷ đi trước, chúng ta sẽ hội họp ở cửa ra vào Lê Nguyệt Hoa." Tô Tiểu Vũ chen ngang mọi người đang trao đổi ánh mắt rồi thản nhiên nói, ánh mắt đột nhiên nghiêm trọng nhìn về phía Tây.

Tư Thiên Hoán lo lắng nhìn Tô Tiểu Vũ, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhếch môi, lắc đầu, "Không có gì."

Tư Thiên Hoán nhíu mày, còn muốn hỏi gì đó nhưng xa xa đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ.

Tô Tiểu Vũ híp mắt lại, liếc bảo Tư Thiên Hoàng và Tư Thiên Chanh, cơ thể ba người chợt lóe lên, mang theo Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật, năm người nhanh chóng biến mất dưới tàng cây nhân duyên, gió nhẹ thổi qua cũng làm tan biến mất hơi thở của bọn họ.

Không bao lâu sau Bạch Tùng Lĩnh phi thân tới, nghiêm túc đứng dưới cây nhân duyên, ánh mắt nhìn thấy dấu vết Huyết Uyên để lại trên mặt đất thì sửng sốt, kích động vọt qua, vương tay sờ vào vết kiếm kia, sắc mặt luôn trầm ổn đột nhiên có chút kích động.

Quả nhiên đúng như vậy, vừa rồi hắn cảm nhận được vùng xung quanh đây có hơi thở như có như không, thật sự là của Huyết Uyên, tương truyền thần khí Huyết Uyên có thể giúp người ta thành thần, chủ nhân của Lánh Đời gia tộc đều biết Huyết Uyên là thanh trường kiếm màu đỏ máu, nhưng hắn thì khác, sâu trong Thánh đường của Lê Nguyệt Hoa thờ phụng vỏ kiếm của Huyết Uyên, phía trên cũng có hơi thở của Huyết Uyên...

Không ngờ Huyết Uyên đã xuất thế, lại còn xuất hiện ở Lê Nguyệt Hoa... Nhưng xem tình hình thì có lẽ Huyết Uyên đã bị người khác khống chế, hơn nữa người kia còn có thể tùy ý đi lại trong Lê Nguyệt Hoa.

"Người đâu!" Bạch Tùng Lĩnh cao giọng kêu.

"Chủ nhân!"

Một bóng dáng màu trắng xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Bạch Tùng Lĩnh.

"Có người lẻn vào Lê Nguyệt Hoa, phải tìm cho ra hắn bất chấp thủ đoạn." Bạch Tùng Lĩnh trầm giọng nói, sau đó phất tay cho hắn lui xuống rồi thả người nhảy lên, bay lên đỉnh cây nhân duyên, đứng ở trên cao nhìn về phương xa, mục tiêu của hắn, chính là đạt tới độ cao của tổ tiên, hiện tại trong tay hắn có Bạch Lê, Huyết Uyên lại xuất thế, xem ra trời không phụ người có lòng, mặc kệ hiện tại Huyết Uyên đang ở trong tay ai thì hắn đều phải có được nó.

Bên kia.

Tư Thiên Hoàng ở lại để tạm thời bảo vệ Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật "Tay trói gà không chặt", Tô Tiểu Vũ vội vã đưa Tư Thiên Chanh trở về, sau đó một mình quay về chỗ cây nhân duyên thụ, thấy Bạch Tùng Lĩnh đã đi rồi thì mới thả người nhảy lên đỉnh cây.

"Tiểu Bạch, cảm nhận được không?" Tô Tiểu Vũ lôi Tiểu Bạch từ trong tay áo ra, nhíu mày nhìn về phía Tây, từ khi đến Lê Nguyệt Hoa nàng cảm thấy nơi này có một sức mạnh rất quen thuộc, nhưng mỗi lần nàng sắp tìm được chỗ của nó thì thứ sức mạnh đó lại biến mất không thấy đâu, tuy rằng tối nay sức mạnh đó dao động như có như không nhưng so với trước kia thì rõ ràng hơn nhiều, xem ra sức mạnh đó ở phía Tây của Lê Nguyệt Hoa.

Tiểu Bạch gãi quai hàm, mắt to híp lại một chút, nhìn về phía Tây, kích động dựng cả lông lên, một cái móng vuốt kéo ống tay áo Tô Tiểu Vũ, móng vuốt khác chỉ về phía Tây.

Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi cười cười, lắc mình bay về phía Tây, không phải nàng muốn có được sức mạnh đó, nhưng mà ở chỗ làm cho nàng chán ghét như Lê Nguyệt Hoa thì khó có thể tìm được một chỗ làm cho nàng cảm thấy thân thiết, không hiếu kỳ mới là lạ.

Đi về phía Tây, xuyên qua rừng cây lê lớn, Tô Tiểu Vũ dừng lại trước một cái đầm nước lớn, mặt nước rất yên tĩnh, không có chút gợn sóng, mà hơi thở quen thuộc đó cũng biến mất.

"Không thấy nữa?" Tô Tiểu Vũ khuất mặt nước theo bản năng, nhẹ nhàng nhíu mi, thấy Tiểu Bạch giãy dụa muốn đi vào trong nước, xoay xoay vùng vẫy trông đáng yêu không chịu được nên nàng cũng liền thỏa mãn nó, nhẹ buông tay quăng nó vào trong nước.

Tiểu Bạch đi vào đầm nước, giống như là cá gặp nước, vui sướng bơi lội một lúc, vui vẻ không chịu được.

Tô Tiểu Vũ thấy nó vui vẻ cũng không quan tâm nó nữa mà chỉ chậm rãi khuấy động mặt nước, một bóng đen hiện lên làm cho nụ cười của nàng cương cứng lại trên mặt.

Quanh người Mặc Vân Vũ nồng đậm khói đen, cả người tỏa ra mùi tanh hôi, nhìn Tô Tiểu Vũ cười lạnh.

"Mặc Vân Vũ." Sao Mặc Vân Vũ lại có thể đến Lê Nguyệt Hoa?

"Các ngươi giết Sở Thiên Hữu, ta sẽ không để cho các ngươi sống tốt." Mặc Vân Vũ cười âm trầm, đờ đẫn nhìn đầm nước một cái, nụ cười càng quỷ dị, thân hình chợt lóe lên, bây về phương xa.

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo.

Tiểu Bạch du ngoạn trong nước một lúc rồi trồi lên mặt nước, trên người chậm rãi toát ra ánh sáng xanh, ánh sáng xanh lan tràn sâu trong đáy nước, không bao lâu sâu đầm nước bắt đầu chấn động mạnh, Tiểu Bạch hưng phấn nhảy lên bờ, nhưng lúc nó không tìm thấy Tô Tiểu Vũ thì hoàn toàn ngây người.

Mới chỉ trong chốc lát mà Tiểu Vũ đã đi đâu rồi?

Ánh sáng xanh lấp lóe trong đầm phía sau Tiểu Bạch biến mất, mặt nước cũng im bặt.

——

Chuyện hai ngày trước, Bạch Thủy Đình bị bí quyết Huyết Đồng không chế nên đã quên, vì vậy vui vẻ chuẩn bị làm tốt vai trò tân nương, mà khi nàng phát hiện ra mình càng lúc càng đẹp thì lại kích động không thôi.

Ngày đại hôn đã đến, cho dù không mặc hỉ phục màu đỏ thì hỉ phục màu trắng cũng vẫn làm Bạch Thủy Đình xinh đẹp kinh hồn bạt vía như trước, bởi vì Bạch Thủy Đình và Tư Thiên Hoán đều vô cùng tôn quý nên hôn lễ của bọn họ được cử hành ở Thánh đường. 

Người có địa vị trong Lê Nguyệt Hoa đều đã tới Thánh đường, Bạch Tùng Lĩnh cười nhạt đứng ở bên trái Thánh đường, nhìn Tư Thiên Hoán và Bạch Thủy Đình chậm rãi đi vào Thánh đường.

Tư Thiên Hoán thản nhiên liếc nhìn xung quanh một cái, ánh mắt nhìn ngọc khí hình hoa Lê ở giữa trung tâm Thánh đường, hôm nay là lần đầu tiên khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên.

"Bạch Lê, sau hôm nay ngươi chính là chủ nhân của Lê Nguyệt Hoa, ta tin tưởng ngươi có thể trở nên giống như lời tiên đoán, phát triển Lê Nguyệt Hoa ngày càng rực rỡ."

Bạch Tùng Lĩnh cười nói.

Bốn phía cũng vang lên âm thanh chúc mừng.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, từ chối cho ý kiến, đột nhiên hắn buông lỏng tay đang nắm tay Bạch Thủy Đình ra, đi tới trước mặt Bạch Tùng Lĩnh, xung quanh nhất thời yên ắng hẳn đi.

"Ngươi muốn làm gì?"

Bạch Tùng Lĩnh nhíu mày, sắp phải bái đường thành thân rồi mà đột nhiên chạy lên đây làm gì?

"Làm gì sao? Ngươi cho là ta thật sự sẽ cưới nữ nhi của ngươi sao?" Tư Thiên Hoán cười lạnh, khinh miệt nhìn hỉ phục màu trắng của mình.

Sắc mặt Bạch Tùng Lĩnh lập tức trở nên khó coi, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy bên kia vang lên tiếng động lớn, rồi sau đó cơ thể của Bạch Thủy Đình mềm nhũn ngã về phía sau, khăn hỉ rơi xuống để lộ dung nhan đẹp đến kinh người của nàng, nhưng khuôn mặt lại không hề tức giận.

"Đình Đình!" Bạch Tùng Lĩnh bước lên đỡ lấy Bạch Thủy Đình rồi la lớn, vươn tay thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện nàng đã chết thì liền tức giận, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hung tợn nhìn về phía Tư Thiên Hoán, "Ngươi đã làm gì nàng?"

"Ngươi cứ nhất định cho rằng là ta làm sao, vậy nếu ta không làm gì hết thì chẳng phải là sẽ có lỗi với ngươi sao?" Tư Thiên Hoán lạnh lùng cười, giang hai tay ra, một miếng ngọc bội xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

"Cửu Long ngọc!" Có người kinh sợ hô.

Bạch Thuật đã đi đến bên cạnh Tư Thiên Hoán không biết từ lúc nào, buồn cười nhìn đám người đang kinh sợ, tức giận, tò mò ở dưới, có lòng tốt giải thích, "Bạch Tùng Lĩnh, ngươi nên biết trong bí kỹ có một loại trận pháp có thể bao vây người của Lê Nguyệt Hoa, vĩnh viễn sẽ không thoát ra được, mà cái giá của trận pháp này chính là toàn bộ linh khí của Lê Nguyệt Hoa, đúng không?"

"Các ngươi muốn làm gì!" Bất chấp nỗi đau mất đi Bạch Thủy Đình, Bạch Tùng Lĩnh khiếp sợ nhìn khuôn mặt hai thiếu niên kia, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thời đại huy hoàng của Lê Nguyệt Hoa sẽ kết thúc trong tay hai người này.

"Ngươi dám dùng người ta quan tâm để uy hiếp ta thì còn có gì mà ta không dám làm." Tư Thiên Hoán cười lạnh, lật tay một cái đẩy Cửu Long ngọc vào mắt trận, mặt đất cũng rung động theo.

Mọi người ở đây đều trắng bệch mặt, nếu không có linh khí thì bọn họ vốn không có gì hơn người bên ngoài, đi ra không được thì bọn họ sẽ chết ở cái nơi không có linh khí này...

"Các ngươi dám làm như vậy, các ngươi nghĩ rằng các ngươi làm như vậy mà còn có thể đi ra ngoài sao?" Bạch Tùng Lĩnh rống giận, cuối cùng hắn cũng biết vì sao bọn họ lại trở về, vì sao Bạch Lê lại đồng ý cưới Đình Đình... Không ngờ chủ ý của hắn lại hại chết Đình Đình, hại toàn bộ Lê Nguyệt Hoa, hại cả chính hắn! Không có linh khí thì tu vi của hắn sẽ không bao giờ có thể tăng lên được nữa, giấc mộng thành thần của hắn...

Bởi vì tức giận nên ánh mắt Bạch Tùng Lĩnh càng lúc càng hung ác, vận đủ mười phần nội lực, đánh về phía Tư Thiên Hoán, nếu hắn ta đã muốn hủy Lê Nguyệt Hoa thì hắn sẽ khiến cho cái tên bị phế toàn bộ võ công này phải hồn phi phách tán!

Nhưng ngay sau đó hắn lại bị một sự thật khác dọa sợ, Bạch Lê không hề bị mất võ công.

"Làm sao có thể?" Bạch Tùng Lĩnh khiếp sợ nhìn hai người hủy diệt Thánh đường, không dám tin nói.

"Cho nên mới nói ngươi ngu xuẩn." Bạch Thuật liếc mắt xem thường, "Ngươi nhìn hắn lớn lên từ nhỏ mà lại còn tin hắn là người ngoan ngoãn nghe lời người khác sao, ngu xuẩn!"

Tư Thiên Hoán nhảy lên không trung, châm chọc nhìn người đang đuổi theo, rồi cũng lắc mình rời đi theo Bạch Thuật.

Bạch Tùng Lĩnh tức giận đến mức phát cuồng, những người tham gia hôn lễ đều không phải người tầm thường, diễn daffnlê quysdôn cộng thêm cơn tức giận nên võ công lại càng cao hơn bình thường, mọi người truy đuổi theo hai người Tư Thiên Hoán không rời, tuy rằng không đuổi kịp nhưng khoảng cách cũng không quá xa.

"Này, chúng ta chạy trốn như vậy có phải quá dọa người không?" Bạch Thuật nhanh chóng đi trước đồng thời cũng nhịn không được chế nhạo chính mình một chút.

Tư Thiên Hoán quay đầu nhìn đám lão gia đang đuổi theo mình, cười nhạo, "Chờ chúng ta giết hết bọn họ thì trận pháp cũng đã bị lấp lại, ngươi muốn chết già theo bọn họ sao?"

Bạch Thuật ngậm miệng, nhanh chóng tăng tốc.

Cửa của trận pháp cách cửa ra vào Lê Nguyệt Hoa không xa, nhìn thấy sắp đến gần lại có một bóng đen đột nhiên xuất hiện, khói đen cường đại lượn lờ chặn đường đi của Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật.

"Mặc Vân Vũ?"

Bạch Thuật kinh ngạc nhìn rõ chủ nhân của đám khói đen là Mặc Vân Vũ, võ công của nàng ta còn cao hơn lúc trước vài lần.

Mặc Vân Vũ cười lạnh, không cho bọn họ nhiều lời, lập tức xông về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán lạnh mặt hẳn đi, xông lên đấu với nàng, phát hiện sức mạnh của nàng có thể đánh ngang tay với hắn, dù là người bình tĩnh như hắn cũng nhịn không được hơi mở to hai mắt.

Ngay lúc ba người đang giao đấu với nhau, người phía sau cũng đã vượt qua, gia nhập vào trận đấu, hợp lực vây công hai người.

"Tư Thiên Hoán, xem ra người hận ngươi rất nhiều, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Mặc Vân Vũ lạnh lùng cười nói, đòn tấn công ở tay cũng càng lúc càng sắc bén.

Bạch Thuật giúp Tư Thiên Hoán ngăn cản đòn tấn công của đám người Bạch Tùng Lĩnh, không rảnh phân thân, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, cửa trận pháp sắp bị lấp lại rồi mà Mặc Vân Vũ lại khó chơi như vậy!

Mặt Tư Thiên Hoán lạnh như hàn băng, Truy Vân đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nội lực của Lê Nguyệt Hoa và bí quyết Huyết Đồng trong cơ thể ngưng tụ lại một chỗ, cất cao thân hình, cây quạt chuyển động vung về phía mọi người, sức mạnh thần khí cường đại khiến tất cả mọi người chấn động lui về phía sau, hơn nữa là đã có nhiều người phun ra máu.

"Thần khí?" Bạch Tùng Lĩnh khiếp sợ nhìn Tư Thiên Hoán, tiểu tử này đã gây cho hắn quá nhiều kinh hãi.

Tư Thiên Hoán cười lạnh, lại chém ra một chưởng phong, kéo Bạch Thuật chạy vội về phía cửa trận.

Tất nhiên Mặc Vân Vũ sẽ không cho hai người cơ hội này, khói đen ở lòng bàn tay bay ra, đồng loạt bay về phía cửa trận, sức mạnh hắc ám cường đại sinh sôi cản trở bước chân của hai người, cũng ngay vào giờ phút đó, cửa trận đã đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.