Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 117: Đứa con của nàng




Edit: susublue

"Vật nhỏ, vất vả lắm mới được thoải mái một chút mà lại bắt đầu muốn chạy loạn rồi hả?"

Tô Tiểu Vũ mới ra khỏi Phượng Nghi cung, tính đến Yên Hà cung xem thử, lười đi bộ nên tính thi triển khinh công thì chợt nghe thấy một giọng nói âm u, thân thể cứng đờ, quay đầu lại thì thấy Tư Thiên Hoán đang đứng ở góc tường nở nụ cười.

"Hoán, không phải chàng đã đến quân doanh rồi sao?" Tô Tiểu Vũ thấy hắn chậm rãi đi về phía mình, nhịn không được lui về phía sau, nhu nhược nói.

"Nếu ta đến quân doanh thì sao biết được mấy ngày nay lúc ta không ở đây thì nàng đã làm cái gì chứ!" Tư Thiên Hoán hừ lạnh, kéo nàng vào trong lòng, tức giận nói.

Đã có thai rồi thì nên học theo Hoàng tỷ, không có việc làm thì cứ nằm trên ghế nghỉ ngơi là được rồi, nàng thì ngược lại, từ khi thân thể tốt lên liền chạy loạn hết cung này đến cung khác, nếu không phải trong lúc vô ý Hoàng tỷ nói ra hết thì hắn thật sự không biết năm sáu ngày qua vật nhỏ thoải mái như vậy.

"Không phải chàng đã nói lúc ta nhàm chán có thể đến Phượng Nghi cung tìm Tiểu Khúc Nhi sao?" Tô Tiểu Vũ bị hắn trừng mắt thì rụt vai lại, uất ức nói.

Mấy ngày trước Hoán đã chạy đến quân doanh, một khi đã đi thì mất cả một ngày, buổi tối mới trở về, vốn hắn nên đi từ sớm, nhưng khoảng thời gian trước nàng ăn cái gì cũng ói, hắn không yên lòng, cho nên mới hoãn lại, mấy ngày nay lúc Tiểu Bạch tỉnh ngủ thường xuyên truyền chút ánh sáng xanh cho nàng nên khi ăn uống nàng cũng không ói nữa, dienxxdafnllequysdoon ngoại trừ mỗi buổi sáng cảm thấy buồn nôn giống Hoàng tỷ thì những lúc khác đều rất tốt cho nên hắn mới yên tâm đi làm chuyện của mình, nhưng vì sợ nàng không chịu ngồi yên nên trước lúc đi đã cảnh cáo chỉ cho đến Phượng Nghi cung, còn hai tẩm cung của Vương gia khác... Phù Liễu và Đổng Trường Dạ sẽ tự tìm đến Phượng Nghi cung hoặc Hoán Vân cung, vốn không cần đi tìm các nàng.

Thật ra tuy rằng lúc trước hắn không cho phép nàng mệt nhọc, nhưng lại không hạn chế hành động của nàng, nhưng hôm sau khi hắn trở về từ quân doanh nghe nói lúc nàng ra khỏi cung tìm người thì bị động thai khí, bởi vậy mới cấm túc, nhưng nàng thật sự muốn nói đó là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, nở nụ cười không đứng đắn, "Tô Tiểu Vũ, ta đã nói là nàng có thể đến Phượng Nghi cung, nhưng ta cũng từng nói chỉ cho phép nàng đến Phượng Nghi cung."

Mắt liếc nhìn hướng nàng vừa muốn đi, điều này rất rõ ràng, hướng đó tuyệt đối không phải hướng về Hoán Vân cung.

"A, hình như ta đi nhầm, Tiểu Khúc Nhi đang ở đây..." Tô Tiểu Vũ chớp mắt, chuẩn bị giả ngu.

"Vũ Nhi, Tiểu Khúc Nhi của nàng đang ở đâu, nàng từ từ nhắm hai mắt lại cũng có thể tìm được, vậy mà còn đi nhầm sao?" Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, hơi híp mắt, ánh mắt đầy nguy hiểm.

"Hoán, hình như nhi tử của chàng bị giật mình." Tô Tiểu Vũ đột nhiên che bụng, hô nhỏ một tiếng, muốn đẩy hắn ra nhưng lại phát hiện lực hắn ôm mình không hề thả lỏng.

Trên trán Tư Thiên Hoán nổi gân xanh, ngoài cười nhưng trong không cười, "Tô Tiểu Vũ, con ta phải hơn ba tháng mới có thể cử động, phu quân ta đã tự mình đi hỏi Hoàng tỷ rồi."

Nụ cười của Tô Tiểu Vũ cứng đờ, ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mặt không chút thay đổi đứng thẳng, hừ nhẹ, "Ta làm loạn thì thế nào, ta chỉ mang thai không phải ngồi tù, chàng quản ta đi đâu làm gì?"

"A, còn rất kiêu ngạo." Tư Thiên Hoán hung hăng nhắm mắt, nở nụ cười bất định, đột nhiên ôm lấy nàng, đen mặt đi về phía Hoán Vân cung.

Tô Tiểu Vũ nằm trong lòng hắn, cảm nhận được hắn tức giận, lập tức không còn lá gan náo loạn với hắn nữa, cẩn thận liếc hắn một cái, phát hiện sắc mặt hắn đen đến mức sắp nặn được thành mực thì lại chột dạ, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Hoán, đưa ta đến Yên Hà cung đi."

"Cái gì?" Tư Thiên Hoán trừng nàng, không biết tại sao gần đây lá gan của vật nhỏ này lại trở nên lớn như vậy, biết hắn tức giận còn dám nói ra lời này.

"Ta nói đến Yên Hà cung, hai ngày nay Phong Như Yên không có chút động tĩnh gì cả, ta muốn đi xem thử." Mắt Tô Tiểu Vũ hơi do dự nhưng vẫn nói ra.

"Là kế hoạch của nàng quan trọng hay là con của chúng ta quan trọng." Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn nàng, giọng điệu bình thản.

Trong lòng Tô Tiểu Vũ thấp thỏm, cười gượng hai tiếng, nghiêm mặt nói, "Hoán là quan trọng nhất."

Mắt Tư Thiên Hoán lại lạnh thêm chút nữa, không nói lời nào.

"Mấy ngày nay ta đều rất ngoan ngoãn ở trong Phượng Nghi cung, hôm nay là lần đầu tiên tính đến chỗ khác, Hoán, chàng tha thứ cho ta đi." Tô Tiểu Vũ cúi người cầu xin.

"Khi không có Hoàng tẩu đi cùng thì nàng không được đi đâu hết, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo nàng, nếu như có lần sau thì xung quanh Hoán Vân cung sẽ được đặt một tầng trận pháp." Tư Thiên Hoán đột nhiên lạnh lùng nhếch khóe miệng, thản nhiên uy hiếp.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, sắc mặt rất khó coi, trận pháp, tên chết tiệt này còn có thể bày trận, thiếu chút nữa nàng đã quên rồi.

"Yên Hà cung ở đâu?" Tư Thiên Hoán nhìn thấy mắt nàng u oán, tâm trạng tốt lên một chút, nhẹ giọng hỏi, Yên Hà cung mới được đặt tên lại, có quỷ mới biết Hoàng huynh đưa các nàng đi đâu.

"Ở hướng Bắc." Tô Tiểu Vũ chỉ về phía Bắc, Tư Thiên Hoàng rất có tâm tư, xếp cho bốn nữ nhân kia ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, tất cả đều cách xa nhau, sau này nếu muốn thông đồng làm bậy, đối phương còn chưa tới thì người hắn đi nghe lén đã tới rồi.

--- susublue ~ diendanlequydon ---

Tư Thiên Hoán gật đầu, nụ cười không biết có ý gì, "Nàng thật rành đường."

"Chàng còn châm chọc khiêu khích nữa, ta sẽ tức giận." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nâng tay lên, trừng mắt nhìn hắn, nam nhân thúi, sao gần đây tính tình lại giống y như Tư Thiên Hoàng rong khoảng trước vậy, Tư Thiên Hoàng châm chọc khiêu khích Tiểu Khúc Nhi, Tiểu Khúc Nhi ăn cay cố ý ép buộc bản thân, hay là ngày mai nàng cũng đi ăn hai miếng cá rồi ói nó ra?

"Còn dám uy hiếp sao." Tư Thiên Hoán dừng chân, ánh mắt mê ly kỳ lạ, trong đôi mắt màu hổ phách chậm rãi xuất hiện chút lạnh lẽo.

"Sao chàng lại đến quân doanh, chỉ kiểm tra chuyện quân lương thôi mà lại mất nhiều ngày như vậy sao?" Tô Tiểu Vũ thông minh nói sang chuyện khác, vô cùng thân thiết tựa vào vai hắn, tò mò hỏi.

"Luyện binh." Tư Thiên Hoán nhếch môi, trong mắt đầy ý lạnh, tướng lĩnh trong quân đều là tâm phúc của hắn, gạt Trưởng Tôn Úc Phong để luyện binh cũng không có gì khó khăn.

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhăn mày lại, "Yên quốc và Lăng quốc... Thật sự sẽ liên hợp lại tấn công Phong quốc sao?"

"Không phải nàng đã sớm đoán được rồi ư?" Tư Thiên Hoán bật cười, công chúa hai nước đến gả cho Phong quốc, không phải đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành chuyên gia sao.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, giọng nói buồn buồn, "Hoán, Phong quốc có rất nhiều người..." Nàng không muốn để Hoán đi lâu như vậy, nếu nàng đi theo hắn nhất định sẽ đưa nàng về, dù sao hiện tại nàng không còn là một người.

Tư Thiên Hoán thấy vẻ không vui trong mắt nàng, có chút bất đắc dĩ, "Vũ Nhi, hai nước liên minh, trận này rất lớn, ngoại trừ ngự giá thân chinh, cũng chỉ có ta đi mới có thể ủng hộ tinh thần binh sĩ thôi, tuy rằng Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh cũng là Vương gia, nhưng bọn họ chưa từng có công trạng trong quân đội, cũng không hề thân thiết với quân đội."

"Nếu ta muốn đi theo chàng thì sao?" Tô Tiểu Vũ híp mắt, giấu đi vẻ phức tạp trong mắt, thấp giọng hỏi.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đó là chiến trường, là chỗ để nàng làm xằng làm bậy sao?" Tư Thiên Hoán cũng hơi híp mắt, giọng điệu có chút nghiêm khắc, nàng chưa nói thì thôi, vừa nói ra thì lại nhắc nhở hắn đến lúc đó nên đặt một trận pháp ở Hoán Vân cung, tuyệt đối không thể để cho nha đầu mưu mô này đi theo.

Tô Tiểu Vũ giận dỗi nghiêng mặt qua một bên, không nói gì nữa.

Tư Thiên Hoán cũng không quan tâm, thi triển khinh công bay đến Yên Hà cung, vững vàng đứng trên mái nhà, giật cánh tay, "Vũ Nhi, đến Yên Hà cung rồi."

Tô Tiểu Vũ “Ừ" một tiếng, mắt liền nhìn vào bên trong, thấy Liên Nhi vội vã đi vào tẩm cung thì hơi híp mắt, ý bảo Tư Thiên Hoán buông mình ra rồi thi triển khinh công bay qua đó, Tư Thiên Hoán lại bám theo sát phía sau nàng.

"Liên Nhi, thế nào?" Phong Như Yên nhàn nhã uống trà, thấy Liên Nhi trở về thì lập tức buông chén trà xuống hỏi.

"Giờ ngọ chiều nào Vân tần cũng đều đến Tường Vân cung tìm Lăng phi uống trà nói chuyện phiếm, từ sau lần trước nương nương ăn lẩu cay thì cứ như vậy, thật ra Lăng phi không thường ra ngoài, Kính tần cũng không có động tĩnh gì." Liên Nhi nói, mua chuộc thái giám tốn không ít bạc mới có được tin tức này.

Phong Như Yên cười lạnh, khinh thường hừ nhẹ, "Vân tần thật sự rất tích cực, nàng nghĩ rằng hợp tác với nữ nhân yếu đuối của Lăng quốc đó thì có thể đấu với bản cung sao?"

Buồn cười, thật là buồn cười!

"Vậy nương nương, phải làm sao bây giờ?" Liên Nhi chần chừ hỏi.

"Làm sao? Lúc ở Yên quốc còn chưa đủ phiền, đến Phong quốc rồi còn muốn bám theo ta, lúc này sắc trời không tệ, chúng ta đến chỗ nàng ta đi dạo, thế nào?" Phong Như Yên thản nhiên nói, giở trò sau lưng, không chừng sau này sẽ càng càn rỡ, không bằng gặp mặt dạy dỗ nàng ta, cho nàng ta nhớ kỹ ai mới là chủ tử thật sự.

"Nương nương, như vậy thật sự không sao chứ? Tuy rằng lúc trước người là công chúa, nàng là quận chúa, nhưng hiện tại các ngươi đều là cung phi..." Liên Nhi nhíu mi, nơi này không phải Yên quốc, không có hoàng đế và đám hoàng tử chăm sóc, công chúa như vậy không đúng lắm.

Biểu cảm của Phong Như Yên nhạt dần, nhìn Liên Nhi một cái, lần đầu tiên tỏ ra vẻ uy nghiêm của công chúa, "Liên Nhi, ngươi cho là không có phụ hoàng và hoàng huynh thì ta không có gì cả đúng không?"

"Nương nương, nô tỳ không có ý này." Liên Nhi vội vàng quỳ xuống, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch, tâm ý công chúa từ trước tới bây giờ nàng đều không thể thăm dò, có lẽ nhìn nàng ta vô hại quá lâu nên nàng đã quên mất nàng ta đáng sợ cỡ nào.

Phong Như Yên thản nhiên nhìn nàng một cái, sau đó lại nở nụ cười, vuốt cây trâm cài trên đầu, đứng dậy, "Liên Nhi, chúng ta đi thôi."

“Dạ, nương nương." Liên Nhi bò lên, nơm nớp lo sợ liếc nàng một cái, thấy nàng không có tức giận, mới nhẹ nhàng thở ra, bước theo phía sau.

Chờ hai người đi ra khỏi cửa lớn Yên Hà cung, Tô Tiểu Vũ mới hiện thân, trầm ngâm nhìn cửa lớn, hơi nheo mắt lại, "Hoán, có vẻ Phong Như Yên không hề ngu xuẩn."

"Thiên chiết cung cũng không phải nơi yên ắng gì, nàng ta có thể ở đó một năm, cuối cùng còn lừa gạt mọi người, giả chết để rời đi thì tất nhiên không đơn giản." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, dien;daffn*lle#quyssdo0n nghe nói mặc dù Thiên Tâm ác độc nhưng lại không thông minh, có thể đã lừa gạt nàng ta cũng là bình thường.

"Hoán, chàng đi gọi Tư Thiên Hoàng tới, ta tự đi theo nàng ta." Tô Tiểu Vũ đi về phía trước hai bước, đột nhiên lui về, ngẩng đầu nhìn Tư Thiên Hoán, "Chàng đi tìm hay là ta đi?"

Tư Thiên Hoán nhếch khóe miệng, gõ nhẹ lên trán nàng một cái rồi lắc mình rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.