Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 50




Đầu gối Giản Tuỳ Anh như nhũn ra, lấp tức nửa quỳ nửa bò đi đến trước mặt cậu, nâng tay sờ sờ mặt cậu.

Vẫn còn ấm, hắn thở hắt ra một hơi.

” Lý Ngọc..”

“Anh đến rồi?” Lý Ngọc nhỏ giọng nói.

Giản Tuỳ Anh “Ừ” một tiếng, lau nước mưa cùng bùn trên mặt, “Vẫn có thể nói chuyện, không chết người rồi.”

Lý Ngọc nâng cằm lên nhìn hắn, lẩm bẩm: “Anh thật sự đến đây…”

Giản Tuỳ Anh cảm thấy đầu cậu bị đập đến hâm rồi; nhanh chóng dựa vào ánh sáng yếu ớt, từ trong túi lấy ra đồ cứu thương.

Hắn lật mãi mới mở được hộp cứu thương, sau đó phát hiện ở trong đó có một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ, mở thử, tuy rằng phạm vi chiếu sáng hơi nhỏ nhưng lại cực kỳ sáng.

Việc này đối với hai người ở trong bóng đêm suốt một thời gian mà nói, không thể nghi ngờ đây là một loại an ủi.

Giản Tuỳ Anh nhét đèn vào tay cậu: “Lý Ngọc, cậu giơ lên để tôi nhìn đầu cậu bị đập vào chỗ nào.”

Lý Ngọc từ từ nhấc tay đưa đèn pin nâng lên, lúc chiếu đến Giản Tuỳ Anh thì dừng lại.

Biết Giản Tuỳ Anh đã hơn một năm, nhưng cậu chưa từng gặp người đàn ông này chật vật như vậy.

Anh ta luôn chỉnh tề đến chói mắt, hăng hái, tóc tai cẩn thận, quần không tìm được một nếp nhăn, nếu quần áo phối không hợp sẽ không ra ngoài.

Còn người trước mắt trên mặt đều là bùn đất cùng vẻ mặt mệt mỏi, quần áo so với khăn bàn còn bẩn hơn, cậu thật sự không thể tin đây là Giản Tuỳ Anh.

Sau gáy bị sưng nóng lên khiến cậu đau đớn, không xa ở ngoài kia là mưa rên gió dữ cùng với sấm chớp điên cuồng, sau nhiều giờ cô độc cùng với bóng tối, hiện tại khiến cho cậu lần đàu tiên không biết phải làm sao.

Lúc Giản Tuỳ Anh nói “Chờ tôi”, cậu cũng không có hy vọng gì đến trước trời sáng sẽ nhìn thấy hắn, nhất là khi điện thoại bị gián đoạn, cậu lại rơi vào chờ đợi cô độc, cậu biết bản thân phải tự trải qua đêm tối dài đằng đẵng.

Nhưng Giản Tuỳ Anh thật sự đã đến đây.

Vượt qua mưa gió bão bùng, vượt qua mọi khó khăn nguy hiểm khôn cùng, thực sự  đến bên cạnh, dùng bàn tay lạnh lẽo sờ khuôn mặt cậu.

Trong nháy mắt đó cậu cảm thấy bàn tay này cực kỳ cực kỳ ấm áp.

Giản Tuỳ Anh nhíu nhíu mày nhìn cậu: “Cậu nhìn tôi làm gì, để tôi xem đầu cậu bị đập kiểu gì rồi? Bị cái gì đập vào vậy.” Hắn cầm cổ tay Lý Ngọc chuyển qua sau đầu, cố gắng phân biệt trên tóc Lý Ngọc chỗ nào là máu chỗ nào là nước.

Lý Ngọc không nói gì, lắc lắc đầu.

Giản Tuỳ Anh từ từ đẩy đám tóc dính máu của cậu ra, nhìn thấy một viếc rách khoảng bốn năm cm có máu chảy ra, xem ra không sâu, nhưng hắn không thể chắc chắn được, tóm lại Lý Ngọc vẫn trả lời với cử động được thì chắc là không nặng lắm, lúc này hắn mởi yên lòng hơn một chút, vừa lấy bông tẩm cồn vừa nói: “Cậu nói chuyện này xem, bình thường không đội mũ cũng chẳng sao, một… không… mang chuyện này ra nói, cậu cũng thật là, sao cậu không đi theo đốc công mà còn chạy đi đâu? Tất cả mọi người đều đã quay về còn cậu lại rớt lại, mọi người còn nghĩ cậu đã về từ lâu, nếu tôi mà không phát hiện….”

Giản Tuỳ Anh cũng không chuyên xử lý vết thương, nhưng hắn dựa vào thường thức bình thường thì chắc là cứ khử trùng trước, cũng chẳng quan tâm việc dùng bông thấm cồn chà thẳng vào miệng vết thương hay không.

Lý Ngọc không kịp đề phòng, bị đau đến mức kêu thành tiếng, đầu cúi về phía trước.

Giản Tuỳ Anh sợ hãi: “Ôi, đau lắm sao…. Cố gắng đi, giờ cũng không có ai thay cho cậu được.” Nói xong lại xuống tay tiếp.

Miệng vết thương chảy máu bị cồn xát qua, sẽ không như bình thường, Lý Ngọc đau đến mức nghiến chặt răng.

Giản Tuỳ Anh có hơi lóng ngóng chân tay, lại đâm chọc thêm hai câu: “Cậu có phải đàn ông không sao mà yếu ớt như vậy, đau có chút thôi, ai bảo cậu không chú ý an toàn chứ.”

Cơ thể Lý Ngọc ngả về phía trước, đầu dần dần nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.

Từ lúc Giản Tuỳ Anh biết Lý Ngọc đến bây giờ,  Lý Ngọc chưa từng có hành động dịu dàng như vậy, thật sự khiến Giản Tuỳ Anh khiếp sợ, ngay cả động tộng tác cũng dừng mất một lúc lâu.

Nói con người khi bị bệnh rất yếu ớt nghe lời, quả nhiên đúng là thật, Lý Ngọc chủ động dựa vào vai hắn, có phải là do đầu bị đập đến thủng rồi, không thì sao có thể như vậy được!

Thái độ của Giản Tuỳ Anh cũng tự nhiên nhẹ dịu hơn một chút, dùng giọng điệu dỗ con nít nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, nhịn một chút nào, không thể để miệng vết thương nhiễm trùng, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Lý Ngọc không nói gì, vẫn im lặng dựa vào hắn.

Giản Tuỳ Anh nhanh chóng cộng thêm không lưu tình lau qua một lần miệng vết thương, nhưng có rát nhiều máu đông nên hắn cũng không thể xử lý tốt, chỉ có thể lau được bao nhiêu thì cố gắng lau, sau đó quấn băng lại.

Sau khi cuốn xong hắn đặt mông ngooig luôn xuống đất, thở hổn hển nửa ngày, sau đó lấy thức ăn cùng nước uống: “Đến, uống nước, sau đó ăn một ít.”

Hắn mở chai nước khoáng ra, đưa chai kề đến bên miệng Lý Ngọc, Lý Ngọc ngẩng cổ uống hai ngụm.

Giản Tuỳ Anh xé mở gói bánh quy, nhét vào miệng cậu.

Lý Ngọc rất đói nên cũng phối hợp ăn.

Giản Tuỳ Anh thừa dịp cậu đang ăn, lấy quần áo ra đưa trước mặt cậu: “Cậu thay đi.”

Lý Ngọc mặc quần áo ẩm ướt như vậy rất dễ cảm mạo.

Lý Ngọc cầm lấy quần áo, rồi lại nhìn bộ quần áo chẳng thể nhìn nổi của Giản Tuỳ Anh: “Anh không thay sao?”

Giản Tuỳ Anh nhìn nhìn bản thân, sau đó cởi luôn áo vứt sang một bên: “Tôi không mặc.” Nói xong cũng cởi luôn cái quần ướt sũng.

Lúc hắn khom thắt lưng cởi quần, tay cầm đèn pin của Lý Ngọc chợt loé lên, liếc nhìn thì thấy trên cánh tay của hắn có máu chảy xuống.

Lý Ngọc cầm lấy tay hắn: “Anh bị sao vậy/”

Giản Tuỳ Anh ngẩn người, nhìn nhìn cánh tay của mình, sau đó giật giật vài cái: “Đệch… Hơi đau….” Hắn muốn quay đầu lại muốn nhìn cả lưng nhưng không nhìn tới được.

Lý Ngọc xoay người hắn lại, thì thấy từ sau lưng đến cánh tay hắn có hai vết rách đang há mồm, miệng vết thương không sâu nhưng rất dài, gần như chiếm cả nửa lưng, không biết là bị gì cứa qua.

Lý Ngọc gần như không thở nổi: “Sau lưng anh bị chảy máu.”

“Tôi cũng biết bị rất nhiều thứ quẹt qua người, cậu không nói tôi cũng chẳng thấy dau, nếu cậu không nhắc tôi thì tốt rồi, hư… bây giờ đau quá.”

Giản Tuỳ Anh nhún vai, trong lòng đang tự hỏi bản thân tại sao lúc đó lại không có cảm giác gì.

Có lẽ là do quần áo bẩn thỉu dính vào người cũng đã không thoải mái, rất nhiều cảm giác không thoải mái tập hợp lại nên không hề có cảm giác gì nữa.

Tay Lý Ngọc hơi run rẩy sờ sờ xung quanh miệng vết thương dính đất: “Đem hộp thuốc cho tôi.”

Giản Tuỳ Anh đưa lưng về phía cậu rồi ngồi xuống, đưa hòm thuốc cho cậu.

Lý Ngọc bắt đầu dùng cồn xử lý miệng vết thương, còn hắn thì bắt đầu hối hận vì lúc nãy cười nhạo người khác, thật sự là quá đau, cảm giác như da muốn thiêu cháy luôn.

Nhưng dù sao vẫn có thể chịu đựng được, cắn răng không rên một tiếng nào để cho Lý Ngọc khử trùng, sau đó băng lại cho hắn.

Lý Ngọc băng xong bảo Giản Tuỳ Anh mặc quần áo vào, Giản Tuỳ Anh không chịu mặc: “Cậu mặc đi, cậu bị thương nặng hơn, tôi sẽ không tranh cướp với cậu.”

Cuối cùng Lý Ngọc không lay chuyển được Giản Tuỳ Anh, chỉ còn cách đem một bộ quần áo khô duy nhất mặc vào.

Giản Tuỳ Anh lấy ra một cái chăn đôi từ túi.

Bọc chăn plastic chất lượng rất tốt, bị hắn tha kéo từ ngoài kia vào mà vẫn chưa bị rách, cùng may mà nó không rách, không thì ở nơi không chăn không chiếu này mấy giờ nữa sẽ rất khổ sở.

Giản Tuỳ Anh trải chăn sang bên cạnh khô ráo, sau đó đỡ cậu lên: “Nằm úp sấp xuống, rất ấm đó.”

Lý Ngọc cũng chậm rãi ghé nằm vào chăn, phút chốc có thể cảm thấy được một chút ấm áp hơn, đây đúng là sự hưởng thụ to lớn.

Giản Tuỳ Anh cũng nằm nghiêng ở bên cạnh, sờ sờ đầu cậu: “Cậu ngủ một giấc đi, Minh Phong đã gọi xe cứu thương rồi.”

Lý Ngọc với tay đặt đèn pin ở trên đầu hai người, ánh sáng trở nên tối hơn một chút, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mặt của đối phương.

Lý Ngọc do dự mở miệng thở dốc, cuối cùng cũng nói: “Tôi thật sự không nghĩ anh sẽ tới.”

Giản Tuỳ Anh cười hừ hừ: “Nếu cậu không tức tôi, có khi tôi còn đến sớm hơn một chút.”

Lý Ngọc trừng mắt nhìn, dùng ánh mắt sâu hút không chút kẽ hở đem Giản Tuỳ Anh tiến vào thế giới của mình.

Hai người dựa vào nhau quá gần, lúc này lại nhìn nhau rất chăm chú, không khí trở nên cực kỳ mờ ám, Giản Tuỳ Anh khàn giọng nói: “Lúc cậu nhìn thấy tôi, có phải cực kỳ cảm động không.”

Lý Ngọc hé miệng, không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn không chớp mắt.

Giản Tuỳ Anh tựa như bị một nguồn lực nào đó dẫn dắt, không tự chủ được tiến lại gần hơn nữa với Lý Ngọc, sau đó chậm rãi hôn nhẹ lên bờ môi cậu.

Lý Ngọc không né không tránh, hơi thở ấm áp phả lên mặt cả hai người.

Giản Tuỳ Anh nhẹ nhàng chạm, sau đó yên lặng nhìn cậu.

Cơ thể Lý Ngọc hơi dịch chuyển, đột nhiên đảo khách thành chủ ngậm lấy bờ môi hắn, tỉ mỉ mút vào.

Tuy rằng đây không tính là một nụ hôn kịch liệt, nhưng hai người lại cảm nhận được tim của cả hai chưa bao giờ gần nhau như thế.

Loại sống nương tựa lẫn nhau, khi rét lạnh run chỉ muốn ỷ lại nhiệt độ cơ thể của đối phương, còn hơn cả tình ái điên cuồng, cho bọn họ rung động mà trước nay chưa từng có.

Lý Ngọc đem chăn phủ lên người cả hai, ôm chặt thân thể trần trụi của Giản Tuỳ Anh, Giản Tuỳ Anh cũng vong tay ôm lấy eo cậu.

Hai người nhắm chặt mắt ngủ, ở trong hoàn cảnh tồi tệ, thân thể mang thương tích khác nhau, nhưng lại ngủ cực kỳ yên tâm và lòng ở nơi như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.