Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy

Chương 5




Sở Minh trơ mắt nhìn Lâm Tĩnh bị người khác mỉm cười ôm vào lòng, trong lòng dâng lên một tia khó chịu, giờ này khắc này tâm tình chỉ có một câu có thể biểu đạt: vết thương em cho tôi, chỉ có thể dùng nụ cười che dấu.Đau đến khắc cốt ghi tâm, cũng vì nụ cười của em mà tan biến.Sở Minh hai tay ôm lấy chính mình, tha thiết mong chờ nhìn sang, Tĩnh Tĩnh, làm sao em còn không buông ra? Đến tột cùng còn muốn ôm bao lâu? Mình hiện tại cần làm như thế nào? Là làm bộ như bắt gian tại giường, xông lên trước tách hai người ra sau đó cho cô ta một cái tát, lên giọng thét chói tai "Cút", hay vẫn là oán phụ như hiện trạng cắn răng yên lặng đau khổ rời đi?

Sở Minh trong lòng bất ổn cân nhắc, cùng lúc đó, hai người bên kia hoàn toàn bỏ qua cô.

Hai mỹ nữ gắt gao ôm cùng một chỗ, biểu tình vui sướng,nước mắt vui vẻ, cùng một khí chất cao quý, cùng một dáng người hoàn mỹ, tóc dài dây dưa cùng một chỗ, khăng khít, hình ảnh cần bao nhiều duy mỹ liền có bây nhiêu duy mỹ.

Ôm một hồi lâu, Lâm Tĩnh mới nhớ lại Sở Minh, nhìn qua cánh tay Mộ Mộ, thấy ai kia vẻ mặt như bánh bao ngâm nước, biểu lộ đau khổ nhăn nhó. Lâm Tĩnh nhịn cười nhẹ nhàng đẩy ra Mộ Mộ, đi lên trước, đưa tay kéo Sở Minh đến, cười giới thiệu:

"Minh, đây là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của em, Mộ Diêu."

"Mộ Diêu, đây là Sở Minh, người yêu của tớ."

Sở Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một người bạn, sao em không sớm nói a, để cho tôi thương tâm nửa ngày, cười cười vươn tay muốn làm quen. Kết quả Mộ Diêu người ta mặt biến đổi, cũng không thèm để ý cô, quay sang nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh:

"Tĩnh Tĩnh, tớ nhớ được tớ từng nói qua, nếu cậu thích cùng giới tính, cậu chỉ có thể yêu tớ."

" >"< *&##@@??!!!" Sở Minh đen mặt, xoay người, híp mắt xem xét nhìn sang Lâm Tĩnh. Thực nguy hiểm, Lâm Tĩnh, em lại có thể dám ở sau lưng tôi yêu đương vụng trộm?

Lâm Tĩnh bị Sở Minh trừng có chút xấu hổ, không được tự nhiên lắc đầu:

"Mộ Mộ, chuyện này cậu đừng nói giỡn. Khi đó chúng ta quá nhỏ."

Mộ Diêu lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn lên Lâm Tĩnh.

"Tớ không có nói giỡn, chuyện này lúc nào cũng là thật."

Sở Minh cùng Mộ Diêu song phương mùi thuốc súng dần dần nồng đậm lên, ánh mắt liếc nhau, ánh lửa bùm bùm bắn ra, nếu theo như tính khí trước kia của Sở Minh thì đã sớm xông lên trước bắt lấy Mộ Diêu lý luận, chính là hiện giờ cô không thể, cô cần lo lắng Lâm Tĩnh cảm thụ, có thể nhìn ra Lâm Tĩnh thực để ý trước mắt nữ nhân này, không muốn Lâm Tĩnh khó chịu, cho nên chỉ có ủy khuất chính mình.

Sở Minh nhịn xuống trong lòng chua xót cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, Mộ Diêu xinh đẹp rạng rỡ, tóc dài nhuộm nâu uốn sóng lớn bồng bềnh, váy đen liền thân bó sát càng làm nổi bật dáng người uyển chuyển, cổ dài nhỏ,xương quai xanh tinh xảo, bộ ngực đầy đặn, giống như tiên tử bước ra từ trong tranh, chính là vẻ đẹp làm cho người khác sôi trào, mà hàn khí làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không dám khinh nhờn. Sở Minh cúi đầu nhìn xem chính mình, dép lê trong nhà hở ngón, quần bò rộng thùng thình, áo T-shirt thoải mái, đầu tóc lộn xộn như nhím, Sở Minh nhếch nhếch miệng an ủi mình, không sợ, ta còn nụ cười khuynh thành. Vừa vặn ngay lúc này, Mộ Diêu chăm chú nhìn Lâm Tĩnh khóe miệng gợi lên một nét thoáng hiện mỉm cười, làm chói mắt Sở Minh, mẹ ơi! nụ cười này, so với đèn chớp flash máy ảnh còn con mẹ nó sáng ngời hơn nữa!

Lâm Tĩnh nghiêng nghiêng đầu né tránh Mộ Diêu nóng rực ánh mắt, quét mắt qua Sở Minh, thấy cô một bộ mặt yếu ớt, biểu cảm giống bị bỏ rơi, trong lòng có chút buồn cười, rót chén trà, chỉ hướng Mộ Diêu đến ghế sa lon ngồi.

"Mộ Mộ, làm sao cậu đột nhiên về nước, lúc trước không phải nói ngay tại Mỹ định cư sao?"

Mộ Diêu ôn nhu nhìn Lâm Tĩnh:

"Tim gan ở chỗ này, làm sao có thể không trở lại?!."

Sở Minh ở một bên nắm nắm tay, thả thính bà ngoại cô, tôi cũng không tin cô người ở Mỹ tim gan có thể chạy về ở Trung Quốc, kể chuyện thần thoại sao? Hừ ~

Mộ Diêu hé miệng, nhìn chằm chằm vào Lâm Tĩnh:

"Tĩnh Tĩnh, cậu có nhớ tớ hay không?"

Lâm Tĩnh cúi đầu, mặt ửng đỏ, không biết như thế nào, nhưng luôn có cảm giác Mộ Mộ lần này trở về là lạ, trước kia nàng không phải như vậy.

"Ừ, có."

Mộ Diêu im lặng, bên môi xuất hiện nụ cười thỏa mãn, ngón tay nhỏ nhắn nắm chén trà, gõ gõ nhẹ.

Sở minh liếc nàng một cái, đại tỷ, cô cười cái rắm, cho dù là một con chó nhỏ ở nước ngoài nhiều năm như vậy không gặp, Tĩnh Tĩnh nhà tôi cũng sẽ nhớ nó,cô nói cô cao hứng cái quái quỷ gì a!

Sở Minh đang tự mình an ủi như vậy, Lâm Tĩnh lại bị Mộ Diêu kéo vào trong ngực, lần này nụ hôn thiết thực dừng ở bên môi Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh muốn kháng cự, lại bị Mộ Diêu gắt gao ôm chặt.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta trước kia cũng như vậy không phải sao? Chẳng lẽ bởi vì tớ xuất ngoại vài năm lại không thể sao?"

Ta kháo!* Sở Minh nhịn không được, nhanh bước lên trước, đem Lâm Tĩnh từ trong lòng nàng kéo ra ngoài.

* (một câu chửi thề kiểu TMD hay Đậu xanh rau má.:)) )  

"Mộ đại tiểu thư, cô có biết người cô hôn là ai không?"

Mộ Diêu khinh thường:

"Cô cho là cô là ai?"

"Đây là vợ của tôi." Sở Minh trả lời một cách đương nhiên.

"Hai người kết hôn rồi?" Mộ Diêu tuy là cùng Sở Minh đối thoại, cũng không nhìn cô, mắt đẹp nheo lại, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh.

Sở Minh biểu tình không thể tưởng tượng nổi chỉ vào ngón tay Lâm Tĩnh.

"Cô nhìn không thấy nhẫn trên tay Tĩnh Tĩnh sao?"

Mộ Diêu không thèm để ý chút nào nhìn lướt qua, thản nhiên:

"Cái kia sao, tôi cũng có thể đưa cho cô ấy."

"Cô có ý tứ gì?"

Sở Minh híp mắt, cảm giác mình giống như là đang chuẩn bị phun ra lửa, toàn thân đều là lửa giận.

Mộ Diêu nhàn nhã uống một ngụm trà, nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh hơi biến đổi, cười nói:

"Sở Minh, tôi cho cô biết, Mộ Diêu tôi lần này về nước mục đích chính là mang đi Lâm Tĩnh. Chuyện của hai người các cô, tôi cũng rất rõ ràng."

"Rất rõ ràng?"

"Cô cho là cô cùng nàng cùng nhau 9 năm cũng đã là rất dài? Tốt, tôi cho cô biết, chúng tôi cùng nhau từ trẻ con đến hiện tại, cô cho là cảm tình của cô cùng Lâm ba, Lâm mẹ tốt lắm, vậy tôi cho cô biết,cảm tình của họ đối với tôi, hơn kém là điều mà cô không thể so sánh."

"Mộ Mộ, đủ rồi!" Một bên Lâm Tĩnh mặt lạnh cắt đứt nàng.

"Tớ không hi vọng cậu vừa trở về ngày đầu tiên tất cả đều không thoải mái."

Mộ Diêu buông chén trên tay cười đến thực sáng lạn:

"Tĩnh Tĩnh, cậu vẫn là cùng trước đây giống nhau không đổi, tớ rất vui vẻ."

Nói xong ngẩng đầu nhìn Sở Minh:

"Tiểu bằng hữu, thật ngại, tôi mới vừa về nước không có chỗ ở, cho nên cần tạm thời mượn chỗ ở của Tĩnh Tĩnh, cô không để ý đi?"

Sở Minh nhếch nhếch miệng:

"Mộ tiểu thư, nếu lúc ăn cơm, trên bàn có bãi phân cô sẽ không để ý sao?"

**********************************************************************************

Vô luận Sở Minh không vui như thế nào, Mộ Diêu cuối cùng cũng chuyển vào nhà mình, tuy rằng Lâm Tĩnh lần nữa giải thích Mộ Diêu chỉ là từ nhỏ đến lớn hảo tỷ muội, tình cảm bằng hữu, ngoài ra không còn chuyện gì nữa, chính là Sở Minh trong lòng luôn không vui vẻ thoải mái được, thấy Mộ Diêu như thế nào cũng đều khó chịu.

Mỗi buổi tối lúc tắm rửa xong, Mộ Diêu đều cũng mặc một chiếc áo choàng mỏng manh ở trước mặt Lâm Tĩnh đi tới đi lui, tinh thần câu dẫn trắng trợn làm Sở Minh muốn điên, trong cơn tức giận ngày hôm sau lập tức đem Vô Lương* từ Lâm gia mang về, tên này nhắc đến lại hay rồi, tên kia vừa vô lương tâm lại trọng sắc khinh chủ này vừa nhìn thấy Mộ Diêu liền sáng mắt tiến đến, liếm đến khi mặt Mộ Diêu đầy nước miếng mới bằng lòng bỏ qua, Sở Minh lại không ngừng cố gắng, vào ban đêm liền làm tổ yến cho mọi người ăn, Mộ Diêu trong cơn tức giận, bỏ bát chạy lấy người, Lâm Tĩnh che miệng cười đến run run, kết quả Mộ Diêu người ta càng trâu bò hơn, ngày hôm sau liền từ bên ngoài lại mua về đến chó mẹ.

*chó Lâm Tĩnh nuôi từ khi còn đi học - đọc thêm "Bất yếu kiểm, lại định nhĩ" để biết lịch sử  trọng sắc khinh chủ của tên tiểu cẩu này!:v

Đương nhiên, để cho Sở Minh thẹn quá hoá giận tuyệt sẽ không là điểm này. Lâm Tĩnh cùng Mộ Diêu hai người vô luận là ở-ăn-mặc hay là phương diện sở thích đều có được độ tương thích kinh người, Lâm Tĩnh thích đàn Piano, Mộ Diêu thích sáng tác nhạc, Lâm Tĩnh thích hội họa, Mộ Diêu thích bình tranh, hai người trong nhà khăng khít tâm sự cùng thảo luận điển cố, âm nhạc, còn có thể cùng nhau ngâm thơ sáng tác vô cùng cao hứng. Sở Minh từng cố gắng tham dự qua, Lâm Tĩnh đàn Piano nàng hát, phá lệ đem Lâm Tĩnh sợ hãi đánh sai nốt, cầm màu nước cùng bút giả bộ cũng đi theo vẽ tranh, thật vất vả vẽ ra phượng hoàng lại đau khổ bị Mộ Diêu nói thành chim sẻ, làm bộ như hưng trí dạt dào cùng các nàng cùng nhau nghe điển cố vui, còn không nghe được mấy câu đầu liền ngu ngốc mấy ngày liền. Tất cả chuyện này Sở Minh cũng có thể xem nhẹ, nhưng để cho nàng chịu không nổi vẫn là Mộ Diêu đối với Lâm Tĩnh như có như không khiêu khích.

Gần đây công ty bề bộn nhiều việc, Sở Minh luôn tăng giờ làm việc mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, đau lòng Lâm Tĩnh, không chịu để cho nàng chờ đợi mình, trăm phương ngàn kế đem nàng dụ dỗ về nhà, luôn luôn bận đến tối muộn mới thu dọn đồ đạc vội vàng đi về nhà. Ở trên đường về lại mua bánh trứng mà Lâm Tĩnh thích ăn nhất, ôm vào trong ngực, tâm tình vui vẻ cùng mong chờ về nhà, lúc mở cửa, lại để cho cô xem được một màn kích thích không thể nhận.

Mộ Diêu hai tay chống lên sô pha đem Lâm Tĩnh áp dưới thân thể, tràn đầy thâm tình chăm chú nhìn nàng, Lâm Tĩnh tay phải ôm đầu Mộ Diêu, mắt chứa ý cười nhìn lại nàng, áo ngủ của hai người lỏng lẻo suy sụp dây dưa cùng một chỗ, biểu cảm của Sở Minh là không thể tin gắt gao nhìn chằm chằm, cũng không nghĩ tới hai người chuyên chú đến mức một người sống sờ sờ đứng bên cạnh cũng không phát hiện, Sở Minh hít sâu, cắn chặt môi dưới cố gắng ngăn chặn nước mắt sắp chịu không được mà rơi xuống, hơi cúi xuống đem bánh đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người chạy ra ngoài.

Chuẩn bị ngược, cũng hơi đau lòng, đúng tinh thần tiêu đề "Yêu, không đơn giản..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.