Yêu Họa Giang Hồ

Chương 46: Không quen biết




Nhắc tới Lưu Bích Đề, Phong Linh Hiểu không tự chủ được mà liên tưởng đến sự kiện ảnh chụp cùng đoạn clip mấy bữa trước.Cô chậm rãi nhận ra điểm đáng ngờ trong việc đó.

Đúng rồi .

Vì sao Hàn Thủy Thiển Thiển luôn miệng nói hận Linh Phong Hiểu Nguyệt, nhưng lại chỉ luôn nhằm vào một mình Lưu Bích Đề?

Vì sao Hàn Thủy Thiển Thiển lại biết được thông tin về Lưu Bích Đề rõ ràng tỉ mỉ vậy?

Sơ hở lớn như thế, sao lúc đó cô lại không để ý đến chứ?

Người kia, chắc chắn là một người rất gần gũi với Lưu Bích Đề!

Nghĩ vậy, Phong Linh Hiểu theo bản năng hỏi: “Thanh Lam, lúc nãy mày nói bạn cùng phòng vói Lưu Bích Đề là ai? Còn Lạc Vô Ngôn tìm cô ấy làm gì?”

“Hả?” Thủy Thanh Lam xoay người, có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, “Chuyện này tao cũng không rõ lắm, mày chờ Hỏa Nguyệt về rồi hỏi lại nó xem. Nhưng mà…..”

Cô bỗng chuyển chủ đề, nhìn về phía Phong Linh Hiểu, trong mắt mang theo hứng thú bà tám: “Tiểu Linh Hiểu….Sao tự dưng lại để tâm đến Lạc phú nhị đại vậy chứ? Chẳng lẽ…. “

Phong Linh Hiểu vội vàng cắt ngang cô ấy: “Đừng đoán mò! Tao mới không phải để tâm đến hắn.

“Vậy mày muốn nghe ngóng chuyện về nữ sinh quen thân với hắn làm gì?” Điền Mông Mông đang sửa sang lại giường, cũng dừng công việc trong tay, quay đầu nhìn cô, mặt mang vẻ không tin.

“Tụi mày đừng nói lung tung—” Phong Linh Hiểu tức giận nói, đối với Lạc Vô Ngôn, cô quả thực chưa bao giờ để tâm đến cả, cho nên giải thích cũng có phần hợp lý, “Bà tám là bản tính của con gái. Huống chi những người tiếp xúc với tên Lạc Vô Ngôn ngốc kia chắc chắn….cũng không thường thường–ách, đương nhiên ý của tao là những người tự nguyện tiếp xúc với hắn, cho nên tao mới muốn nghe ngóng thông tin về nữ sinh kia, về sau có nhìn thấy cô ta thì còn vòng đường khác mà đi.”

“Linh Hiểu mày nói rất đúng.” Sự “suôn sẻ” Linh Hiểu gợi lên những kí ức sống động về Lạc Vô Ngôn trước đây của Điền Mông Mông, cô rùng mình một cái, liên tục gật đầu tán thành ý nghĩ của Phong Linh Hiểu, sớm đem những động tác đáng ngờ của Phong Linh Hiểu quăng lên chín tầng mâỵ.

Mà Thủy Thanh Lam cũng không nảy sinh ra nghi ngờ gì, chỉ gật gật đầu, nghiêm mặt nói: “Không sai, Linh Hiểu mày nói rất đúng. Chờ sau khi Hỏa Nguyệt về, tụi mình nhất định phải hỏi rõ ràng.”

“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà không biết lúc nào Hỏa Nguyệt mới-”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Điền Mông Mông còn chưa dứt lời, chợt nghe cửa ký túc xá khép hờ chợt “kẽo kẹt” một tiếng, sau đó bị đẩy ra.

“Ủa? Ai đã về…., ” Giọng nói nghi hoặc của Hỏa Nguyệt vào ngay khi cửa ký túc xá vừa mở ra liền chuyển thành kinh ngạc. Sao mọi người đều về sớm vậy!”

“Ha ha, không ngờ chúng ta đều trở về cùng một ngày, người trong phòng tụi mình thật ăn ý nha.” Điền Mông Mông cảm thán nói.

Thủy Thanh Lam mỉm cười hướng về phía cô ấy vẫy vẫy tay: “Hỏa Nguyệt, mày về rất đúng lúc. Tụi tao vừa vặn có chuyện muốn hỏi mày đây.”

“Hả? Chuyện gì?” Hỏa Nguyệt ngẩn người.

“Mấy ngày trước không phải mày đã nhắc tới Lạc Vô Ngôn kia với tao sao? Mông Mông và Linh Hiểu nghe thấy gần đây hắn rất thân với bạn cùng phòng của Lưu Bích Đề, đều muốn hỏi thăm về cô ta để sau này còn cách xa cô ta một chút.” Thủy Thanh Lam giải thích.

Hỏa Nguyệt nghe vậy nhíu mày, quét mắt nhìn Điền Mông Mông một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Phong Linh Hiểu, trong mắt xẹt qua một tia sáng có chút đăm chiêu, mới chần chờ nói: “Chuyện này…..Chỉ nhớ nữ sinh kia tên là Thẩm Thụy Liên, cùng khoa với Lưu Bích Đề, cụ thể tao cũng không rõ lắm…”

“Vậy sao?” Phong Linh Hiểu lên tiếng, dời tầm mắt, che giấu sự thất vọng trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

“Hey, cuối cùng cũng biết được tên cô ta! Vài hôm nữa đi dò la một chút, về sau gặp phải người này phải cố sức vòng đường khác mà đi!” Phía đối diện truyền đến giọng nói kích động của Điền Mông Mông “Có đúng không, Linh Hiểu.”

“Hả? À!” Phong Linh Hiểu phản ứng chậm chạp, nhìn Điền Mông Mông mà giương lên một nụ cười, “Mày nói đúng.” Nhưng mà trong khoảnh khắc cúi đầu xuống lại có một tia quyết chí xẹt qua dưới đáy mắt.

Lần này nhất định phải bắt được hung thủ!

******

Bởi vì chứng cớ cùng tự liệu có được chưa đầy đủ, hơn nữa vẫn chưa chính thức khai giảng, công tác “điều tra” của Phong Linh Hiểu đành phải tạm thời gác lại.

Thoáng cái đã đến ngày khai giảng.

Phong Linh Hiểu rốt cục nhớ lại nguyên nhân cô trở về trường sớm.

Thế mà bi kịch là cô lại quên mất

Mãi đến khi cô và Điền Mông Mông cùng nhau đi trên đường đến căn tin, cô mới đột ngột nhớ lại sự thật đáng sợ này!!!

“Linh Hiểu, mày sao vậy? Tự nhiên lại đứng yên không đi?” Điền Mông Mông nhìn Phong Linh Hiểu đứng thẳng bất động tại chỗ, cảm thấy khó hiểu mà hỏi.

“Không……. ” Phong Linh Hiểu run run một cái, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tòa nhà của hội sinh viên cách đó không xa một cái, “Tao nghĩ…. tao vẫn là không đi thì hơn, Mông Mông mày có thế mang cơm về giúp tao không……. “

Hội sinh viên, là nơi phải đi qua trước khi đến căn tin.

Vậy nghĩa là rất có nguy cơ gặp phải Tư Không Tố ……

Sao cô lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như thế chứ!!!

Điền Mông Mông nhìn biểu hiện kỳ quái của bạn mình, khó chịu chống thắt lưng, bộ dáng như một nữ vương: “Này! Phong Linh Hiểu, rõ ràng mày hứa hôm nay sẽ đi căn tin với tao mà! Có phải muốn thất hứa hay không?”

“Nhưng…. ” Tiếp nhận tia sáng đông lạnh của Điền Mông Mông, Phong Linh Hiểu đang định giải thích, lại bị Điền Mông Mông độc đoán cắt ngang–

“Không có nhưng nhị gì hết! Mau đi với tao!”

Điền Mông Mông không phân biệt phải trái mà nói, túm lấy cô tiếp tục “lên đường”

“A….. “, Phong Linh Hiểu thầm kêu rên trong lòng.

Thấy trốn không thoát, cô chỉ có thế cầu nguyện trong lòng: chắc là….chắc là sẽ không trùng hợp vậy chứ? Chắc là sẽ không gặp phải anh ta chứ?

Nhưng mà trên đời lại không có nhiều cái “chắc là” như vậy.

Cái gọi là “oan gia ngõ hẹp” chính là một ví dụ như thế.

Vừa đi đến chỗ tòa nhà hội sinh viên, Phong Linh Hiểu liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người quen thuộc đi từ tòa nhà ra, sợ tới mức xoay người định trốn.

Nhưng mà cô lại bị Điền Mông Mông túm chặt kế hoạch chạy trốn – thất bại

Chẳng lẽ chỉ có thể đối mặt ư?

Phong Linh Hiểu tâm loạn như ma, trong bối rối mà chống lại một đôi con ngươi đen sâu thẳm như đêm khuya.

Phong Linh Hiểu bống dưng run lên! Tuy rằng cặp mắt lạnh như băng của anh ta vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng lại giống như một mũi tên nhọn, gần như xuyên thấu lòng cô

Phong Linh Hiểu nhanh chóng chuyển tầm mắt qua một bên, cắn chặt răng.

Không có cách nào, chỉ có thể ngược dòng mà đi!

Cô chấn chỉnh suy nghĩ, cố gắng giữ bình tĩnh đi tới phía trước.

Phong Linh Hiểu vẫn tưởng rằng Tư Không Tố nhìn thấy cô, nhất định sẽ ngăn cô lại, chất vấn cô vì sao lại chạy trốn! Ngay cả lý do ngụy biện cô cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ chờ đến giờ khắc tình huống đó xảy ra

Thế những

Vào lúc bọn, họ chạm mặt nhau!

Tư Không Tố lại giống như không quen biết cô, một mạch đi qua bên người cô!

Cặp mắt lạnh như băng kia dù liếc cũng không liếc cô một cái!

Giống như cô……. chỉ là một người xa lạ.

Bọn họ, lướt sát qua nhau.

Phong Linh Hiểu đột nhiên cảm thấy, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu.

Vì sao Tư Không Tố lại giả vờ không quen biết cô?

Chẳng lẽ anh ta giận cô ư?

Hay là…

Không đúng — vấn đề phải nên là: Rốt cuộc cô làm sao vậy?

Ngày kế tiếp, Phong Linh Hiểu đều ở trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, ăn cũng không biết mùi vị gì.

Mãi cho đến buổi tối trở lại ký túc xá, cô theo thói quen đăng nhập 《 Huyễn Kiếm Giang Hồ 》, khung cảnh cùng âm nhạc quen thuộc vang lên bên tai, Phong Linh Hiểu mới hơi hơi tỉnh táo lại, chợt cảm thấy buồn cười vì tình trạng của mình trước đó.

Hôm nay rốt cuộc mình làm sao vậy?

Sao lại vì anh ta giả vờ không quen biết mình mà khó chịu chứ?

Khó chịu? Đó nhất định là ảo giác!

Anh ta không quen biết cô, cô cũng không quen biết anh ta, đây không phải điều cô vẫn luôn muốn thực hiện sao?

Bây giờ quả thực được như vậy.

Cô phải vui mừng mới đúng chứ!

Không sai! Cô phải vui mừng!

Nghĩ như vậy, Phong Linh Hiểu lại hết sức phấn khởi mà say mê nhập hồn vào thế giới trò chơi.

Vong Xuyên Hà.

Cửa vào U Thâm Minh Phủ.

Nơi luyện cáp của những người chơi từ cấp 125 trở lên.

Phong Linh Hiểu một đường càn quét dọc theo con sông, lúc đi đến khu vực Vong Xuyên Hà 2, cô lại gặp phải một đám người mà dù thế nào cô cũng không muốn thấy

Hàn Thủy Thiển Thiển đang lãnh đạo thành viên của Hàn Thủy Tiểu Tạ!!!

Cô theo bản năng nhìn lướt qua thanh máu, nhanh chóng nhấn chọn tự động tiếp thêm bình thuốc xanh và đỏ, xoay người muốn trốn.

Nhưng mà, hành tung của cô sớm đã bại lộ trước mắt các thành viên Hàn Thúy Tiểu Tạ.

Gần nhu cùng một thời điểm, bọn họ nhanh chóng xông tới, chặn đường đi của cô.

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: A ha, xem tôi gặp được ai đây? Yêu nữ nha

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Nè! Yêu nữ, phu quân của cô đâu? Sao chỉ có mình cô vậy? Không lẽ…..cô bị bỏ rơi rồi?

Phong Linh Hiểu suýt nữa theo bản năng mà trả lời lại một câu “Cô mới bị bỏ rơi, cả nhà cô đều bị bỏ rơi”, nhưng khi đánh được một nửa, cô liền xóa hết dòng chữ.

Trong lòng vô cớ thấy mất mát.

【Lân cận】[Hàn Thủy Tiểu Ngư]: Sao không nói gì vậy, yêu nữ! Không lẽ, thật sự giống như chị Thiển Thiển nói à? [biểu tượng/ cười to]

【Lân cận】[Hàn Thủy Yên Nhiên]: Ha ha, vậy thì đúng là chúc mừng rồi!

【Lân cận】[Hàn Thủy Mộng Kỳ]: Chị Thiển Thiển! Đừng nói lời dư thừa với cô ta nữa, nếu cô ta không có Tố Dạ Mặc Ảnh làm chỗ dựa, nhanh chóng hội đồng cô ta đi! Tránh để cô ta làm ô nhiễm mắt chúng ta!

Không đợi Hàn Thúy Thiển Thiển ra lệnh, Phong Linh Hiểu đã không nhẫn nại được nữa rồi, điểu khiển “Linh Phong Hiểu Nguyệt”, một kỹ năng tất sát (giết hết), đem ba thành viên của Hàn Thủy Tiểu Tạ vừa nói chuyện kia giết chết hết toàn bộ.

Nhìn trên màn hình lóe lên ba luồng ánh sáng tử vong, các thành viên còn lại của Hàn Thủy Tiểu Tạ dường như đã nổi giận!

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Linh Phong Hiểu Nguyệt cô vậy là có ý gì! Chúng tôi còn chưa ra tay mà!

【Lân cận】[Hàn Thủy Phái Phái]: Đáng hận a! Chị Thiển Thiển, đừng nói lời dư thừa với cô ta nữa, giết cô ta rồi nói sau!

Phong Linh Hiểu cũng lười nói lời dư thừa tiếp đem tất cả những kỹ năng công kích đánh về phía đối phương!

Nhưng mà lần này thành viên của Hàn Thủy Tiểu Tạ đã có chuẩn bị, tuy rằng cô đánh trúng vài người, nhùng lại bị họ né tránh được, điểm thương tổn chỉ còn 30% mà thôi!

Hậu quả của việc bọn họ không chết chính là Phong Linh Hiểu sắp bị vây đánh! Huống chi đây lại là nơi luyện cấp của người chơi từ cắp 125 trở lên a …

Không còn cách nào khác, chỉ đành kiên trì đến cùng.

Phong Linh Hiểu gian nan né tránh công kích của Hàn Thủy Thiển Thiển, dùng kỹ năng thạch hóa (hóa đá) ném tới một thành viên của Hàn Thủy Tiểu Tạ, thừa dịp thời gian rảnh mà bổ sung thêm máu

Thế nhưng, thời hạn thanh máu khôi phục làm sao nhanh bằng mức độ HP (đơn vị máu) bị giảm do chịu thương tổn chứ!

Ngay lúc này, một thành viên nào đó của Hàn Thủy Tiểu Tạ đột nhiên gửi một câu kinh hô ở kênh Lân cận!

【Lân cận】[Hàn Thủy Tiểu Yến]: Không ổn rồi! Chị Thiển Thiển! Tố Dạ Mặc Ảnh đến kìa!

Hàn Thủy Thiển Thiển có lẽ luống cuống nên tạm dừng công kích.

Phong Linh Hiểu may nhờ lúc này đã bổ sung đầy thanh máu và thanh năng lượng, sau đó dời tầm mắt về phía trước, quả nhiên cô nhìn thấy một bộ áo lông màu trắng quen thuộc, đang đi thẳng đến trước mặt các cô.

Tim Phong Linh Hiểu bỗng nhảy lên, suy nghĩ nhất thời rối loạn.

Anh ta…..tới để giúp cô sao?

Nhưng mà kết quả lại làm cho cô hoàn toàn thấtt vọng, Tố Dạ Mặc Ảnh lại giống như buổi sáng hôm đó vậy, lạnh lùng lướt qua sát bên nguời cô!

Áo trắng giữa khung cảnh màu đen nổi bật lạ thường, lại như kim châm làm đau đớn đôi mắt cô.

Anh ta đi rồi, không chút lưu luyến mà đi rồi.

Thôi được, dù sao cho tới bây giờ bọn họ vẫn luôn là người dưng mà

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Ha ha! Tôi nói đúng mà, yêu nữ quả nhiên bị bỏ rơi rồi! Mọi người không cần để ý nữa. Giết yêu nữ này không còn một mảnh giáp đi.

Phong Linh Hiểu nhìn thân hình màu trắng dần đi xa cùng những lời giễu cợt trên kênh Lân cận, thì cười tự giễu, tiếp tục đi tới đón nhận!

Thôi, dù sao cho đến bây giờ, đều chỉ là cuộc chiến của mình cô mà thôi! Cần gì phải liên lụy đến người không liên quan chứ!

Nhưng mà cô cũng không đủ sức để giết hết tất cả những người ở đây!

Khi cô đã giết hết, cuối cùng chỉ còn lại một mình Hàn Thủy Thiển Thiển, cô phát hiện— mình đã chống đỡ không nổi nữa!

Bình thuốc xanh đỏ gần như đã dùng hết!

Thanh máu của cô, chỉ còn lại chưa đến một phần năm….

Mà thanh máu cua Hàn Thúy Thiển Thiển vẫn còn đầy!

Với thanh máu ít ỏi kia, chỉ cần Hàn Thủy Thiển Thiển dùng một chiêu tất sát, cô chắc chắn không nghi ngờ sẽ chết!

Phong Linh Hiểu cắn răng một cái, điều khiển Linh Phong Hiểu Nguyệt xông lên

Kỹ năng phấn quang (ánh sáng bột phấn) tỏa ra trên người Hàn Thủy Thiển Thiển, cô đương nhiên cũng phát hiện ra chuyện này!

Tại khoảnh khắc đó, Phong Linh Hiểu chấp nhận số phận nhắm hai mắt lại!

Cô đã biết trước kết quả rồi

Nhưng mà vì sao, khi cô mở mắt ra, người chết lại là —Hàn Thủy Thiển Thiển?!

【Lân cận】[Hàn Thủy Thiển Thiển]: Cái đồ tiện nhân Thử Khứ Kinh Niên!!!

Nói xong một câu, thi thể của Hàn Thủy Thiển Thiển đã biến mất trước mắt.

Mà đứng trước mặt cô lại là thân hình màu tím duyên dáng của Thứ Khử Kinh Niên.

【Trò chuyện riêng】[ Thử Khứ Kinh Niên]: [biểu tượng/cười to] ha ha, chị buổi tối tốt lành ~

Phong Linh Hiểu kinh ngạc một lúc, không biết vì sao, nhìn thấy Thứ Khử Kinh Niên xuất hiện, trong lòng cô bỗng dâng lên một cơn tức!

Vì vậy sau khi Linh Phong Hiẻu Nguyệt ngồi xuống tĩnh tọa để hồi phục lại xong (ngồi xuống nghỉ có thể tăng lại đẩy máu và năng lượng), cô nổi giận đùng đùng trả lời lại một câu:

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thằng nhóc đáng chết kia!!! Dạo này mày đi đâu vậy hả!!! [biểu tượng/ huyết đao]

【Trò chuyện riêng】[Thứ Khử Kinh Niên]: = =

【Trò chuyện riêng】[Thứ Khử Kinh Niên]: Chị đừng tức giận. Em có cái này cho chị xem nè.

Dường như ngay lập tức, khung chat của Phong Linh Hiểu bị buzz.

Cô nghi hoặc kích chuột mở lên.

Là tin nhắn Phong Lăng Vân gửi đến.

Đó là bức hình chụp lại đoạn trò chuyện, trên đó chỉ có hai câu nói đơn giản -

Anh rể 17:57:53

Đoạn thứ hai Hà Minh, đi cứu cô ấy.

Anh rể 17:57:55 Nhanh lên một chút!

TaT Mọi người đừng bá vương a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.