Yêu Em Đến Phát Điên

Chương 25




Sáng sớm, cả căn biệt thự của Hoàng Trung đã bị náo động bởi giọng cười man rợ của Thiên Hương.

Cô ta đi ra từ nhà vệ sinh, tay cầm một que thử thai có hai vạch đỏ, hét lên trong sung sướng:

– Có rồi! Cuối cùng, cũng có rồi! Con à! Con đến thật đúng lúc! Nhờ có con, rồi ba con sẽ chấp nhận mẹ thôi! Haha!

Ngay lúc cô ta đang vui mừng, giọng Hoàng Trung từ ngoài cửa vang lên:

– Thiên Hương! Mày có trong đó không? Ra phòng khách nói chuyện!

Không được! Thiên Hương nhất định không được cho ông ta biết cô ta có con với Dương Phong. Nếu không, chưa gặp được mặt anh đã phải bỏ mạng nơi này.

Cô ta nén lại niềm sung sướng kia, mở cửa đi xuống lầu. Thì một gương mặt vô cùng quen thuộc khiến cô ta tắt ngấm nụ cười, mặt nổi những đường gân máu. Là Thiên Nhã. Cô ta đã đoán được ngày này sẽ đến. Nhưng không sao, cô ta có đứa con của Dương Phong rồi. Chuyện biến thành rùa vàng chỉ nay mai thôi.

– Vào chuyện chính đi! Bây giờ, mày mau thu dọn hành lí cút khỏi đây cho tao! Tao cảnh cáo mày! Nếu mày dám làm hại Thiên Nhã thêm một lần thì đừng trách tao! – Hoàng Trung rút ra một tấm thẻ ném vào mặt Thiên Hương – Số tiền này coi như đền bù cho năm năm mày sống ở đây!

Tấm thẻ rớt xuống đất, Thiên Hương cúi xuống lượm lên, phủi bụi sạch sẽ, nở nụ cười đắc ý:

– Cảm ơn ông! Giờ tôi đi ngay! – Cô ta quay sang phía Thiên Nhã trưng ra cái bộ mặt xảo quyệt của mình – Sao lại rời xa Dương Phong vậy? Không phải hắn yêu mày lắm sao?

Thiên Nhã khép đôi mi, khẽ nhếch miệng:

– Tôi làm vậy mong anh ấy có thể hiểu ra mọi chuyện, rồi tha thứ cho ba tôi!

– Ha ha! Cảm ơn mày vì đã rời xa anh ấy nhé! Đồ của tao trên phòng nhờ mày đem đi đốt hết! Giờ tao đi kiếm Phong của mày đây!

Nói xong, cô ta đứng dậy, bước từng bước uốn éo ra khỏi cửa biệt thự, tay vẫn nhởn nhơ cầm tấm thẻ, không ngừng cười điên dại.

Hai bàn tay Thiên Nhã nắm chặt lấy tấm nệm ở sofa. Anh cũng thật là đa tình! Cô vừa đi đã có người phụ nữ khác háo hức đến tìm. Vậy là mấy đêm tiếp theo, anh chắc có người để phát tiết rồi. Chắc anh sẽ quên cô nhanh thôi.

Hoàng Trung đặt bàn tay lên tay cô:

– Con không sao chứ? Con yên tâm, ba không để con thiệt thòi! Con Thiên Hương đó...

– Hãy cứ để số phận quyết định đi ba! Con lên phòng cũ của con đây!

Cô vừa đứng lên, từ phía ngoài cổng biệt thự đã vang lên tiếng chuông inh ỏi cùng tiếng thét lớn của Dương Phong:

– Hoàng Thiên Nhã! Em ra đây cho tôi! Tôi cho phép em về nhà chưa mà em dám về! Ra đây!

Sáng nay vừa thức dậy, anh không thấy cô đâu cả, chỉ thấy một tấm giấy ghi chữ trên bàn có nội dung: cô đã về nhà, nói khi nào anh chịu tha thứ cho ba cô, cô mới chịu quay lại với anh. Chết tiệt! Đọc xong, anh chỉ muốn lôi cô về nhà, đập cho một trận cho bớt ngây thơ tin tưởng người khác đi. Cô làm anh tức chết rồi.

– Để ba ra nói chuyện với con rể!

– Không cần! Một mình con ra là được!

Vừa thấy bóng dáng Thiên Nhã bước ra, cả lòng anh đang nóng bực, bỗng nguội lại dần:

– Thiên Nhã! Mau quay về với anh!

Cô rầu rầu nhìn anh:

– Dương Phong! Anh vẫn không hiểu sao? Cứ thù oán mãi chỉ làm anh và ba em thêm khổ sở. Trừ phi anh tha thứ cho ba em, em mới về với anh! Huống hồ, chính anh là người đuổi em đi!

Tay anh đang nắm chặt vào song cửa, chợt buông ra, ánh mắt tràn trề thất vọng, hụt hẫng:

– Em không hiểu sao? Hoàng Trung kêu em quay về là vì muốn biến em thành con tin điều khiển anh! Em có hiểu không?

– Em biết rất khó để tin ba em! Nhưng mà xin anh cho ông ấy một cơ hội! Nếu anh cứ khăng khăng không chịu thì em đành...đành ly hôn với anh vậy!

Cô nói xong, quay trở lại vào nhà.

Hai chữ "ly hôn" đè nặng lên trái tim anh. Cô dám ly hôn với anh. Đừng hòng! Trừ phi anh hết yêu cô, nếu không kiếp này, cô chỉ có thể làm vợ của Đoàn Dương Phong anh. Bây giờ, điều anh lo nhất là Hoàng Trung sẽ đưa ra mấy điều kiện phi lí nào bắt anh làm đây. Càng nghĩ, anh càng thấy bực cô. Hình như anh chữa xong bệnh điên cho cô mà quên mất không chữa luôn bệnh ngốc cho cô.

Thiên Nhã từ trên lầu nhìn xuống cổng thấy Dương Phong vẫn chờ cô ở đó thật lâu, miệng không ngừng gọi tên cô. Lòng cô khẽ run rẩy. Đến bây giờ, cô vẫn chưa hoàn hồn sau khi tự mình nói ra hai chữ "ly hôn" một cách nhẹ nhàng với anh, cô phải đi thật nhanh để ngăn không cho mình khóc trước mặt anh.

Và rồi, anh lái xe bỏ đi. Cô liền chạy nhanh ra ban công, tiếc nuối nhìn theo bóng chiếc xe quen thuộc xa dần rồi biến mất. Lâu nay, cô ở bên anh vì anh tốt với cô, còn có yêu không, cô không biết. Nhưng giờ phút này, cô nhận ra anh quan trọng đến nhường nào, cô muốn quay về bên anh, lại sợ anh trả thù ba cô khiến ông mất tất cả.

Còn Dương Phong không còn tâm trạng nào để làm việc nữa, anh lái xe về nhà. Tưởng chỉ có nơi đó mới khiến anh bình tĩnh suy nghĩ. Nào ngờ trước cổng nhà xuất hiện thêm một ả tiện nhân chọc tức mắt anh.

– Cô đi đi! Cậu chủ không muốn gặp cô đâu! Cả căn nhà này không ai chào đón cô!

Bà Mười liên tục đuổi Thiên Hương đi.

– Này cái bà già này! Bà không biết đứng trước mặt bà là nữ chủ nhân tương lai của nhà này sao?

– Ai nói với cô, cô là nữ chủ nhân tương lai của cái nhà này hả? Cút khỏi nhà tôi ngay lập tức! – Giọng anh lãnh khốc vang lên.

Bà Mười vừa thấy anh, vội vàng mở cửa, hỏi cuống quýt:

– Cậu chủ! Thiên Nhã...

Thấy gương mặt nhăn nhó không chút vui vẻ của anh, bà tính hỏi rồi lại thôi, không ai muốn chọc vào cơn tức giận của anh.

Thiên Hương thấy anh thì mừng rơi nước mắt, lập tức ôm lấy anh:

– Phong! Cuối cùng cũng gặp được anh rồi!

– Tránh ra đi! Đồ dơ bẩn!

Anh đẩy cô ta ra khỏi người, toan bước vào trong, bỏ mặc ả điên này ngoài cửa. Nhưng không, giọng Thiên Hương vang lên rõ mồn một...

– Phong! Anh thật vô trách nhiệm! Anh muốn từ bỏ đứa con của mình sao?

Ngay lúc này, anh thật muốn điên lên với tất cả. Bị vợ chối bỏ còn chưa đủ mệt mỏi nữa hay sao? Còn xuất hiện thêm một ả tiện nhân nói có con với anh. Thiên Nhã mà biết, thể nào cũng sẽ càng kiên quyết ly dị với anh cho xem.

– Cô có bằng chứng gì mà dám nói cô có con với tôi?

Thiên Hương đưa cho anh phiếu siêu âm chẩn đoán xác nhận thai nhi đã được hai tuần tuổi.

– Em vừa đi kiểm tra xong! Kết quả vẫn còn nóng hổi trên tay đây!

Anh cầm lấy, đảo mắt qua, đứng hình vài giây, rồi thản nhiên xé bỏ, giọng nói không chút hơi ấm:

– Phá thai đi! Tôi sẽ đền bù thỏa đáng cho cô! Đứa trẻ này không nên có trên đời. Nếu nó được sinh ra, chỉ sống trong đau khổ thôi!

Thiên Hương trừng mắt nhìn anh. Chính cô ta cũng bất ngờ trước thái độ của anh đối với đứa trẻ. Đoàn Dương Phong bề ngoài lịch thiệp, nho nhã, hóa ra là kẻ bạc tình, nhẫn tâm vậy sao. Không thể được! Đây là con đường cuối cùng của cô ta rồi. Nếu thất bại nữa, cô ta sẽ phải quay lại cái cuộc sống nghèo khổ trước đây.

– Không! Anh không thể đối xử với em như vậy được! Dương Phong! – Cô ta cúi xuống như muốn van nài anh rút lại lời nói.

– Cô không thể làm mẹ của con tôi được! Chỉ có Thiên Nhã mới đủ tư cách này!

Cả người Thiên Hương hoàn toàn run rẩy, cô ta khóc lóc thảm thiết dưới chân anh.

Bà Mười chạy tới đỡ cô ta đứng lên. Lần này, Dương Phong cũng thật vô tình quá rồi.

– Cô mau đứng lên rồi rời khỏi đây!

– Không được! Tôi phải ở đây!

Tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, là bệnh viện gọi đến báo người đàn ông trung niên kia tỉnh lại.

Dương Phong không thiết lấy bàn tay Thiên Hương đang nắm chặt chân anh, vung ra, vô tình bước lên xe, đi khỏi. Nghe nói, vừa tỉnh dậy, người đàn ông đó đòi gặp anh ngay lập tức.

Mười lăm phút sau, anh có mặt tại phòng bệnh, thấy một người đàn ông yếu ớt nằm trên giường với đầy thiết bị y tế xung quanh.

– Cậu...cậu chính là Đoàn...Đoàn Dương Phong của D.C!

– Là tôi! Ông có chuyện gì cứ nói!

– Tốt quá! Cuối cùng tôi cũng được cứu! – Ông ta ngưng một lúc, lấy toàn bộ sức lực nói tiếp với anh – Làm ơn cứu tôi! Hoàng Trung muốn giết tôi! Chỉ cần cậu cứu tôi, tôi sẽ cho cậu toàn bộ thông tin tham nhũng cũng như chứng cứ việc ông ta ngầm buôn lậu ma túy!

Dương Phong nghe xong, không khỏi ngạc nhiên, liền đóng chặt các cửa phòng bệnh lại, hỏi cho rõ:

– Ông là ai?

– Tôi là Lý Hùng, tôi từng là cánh tay phải đắc lực của Hoàng Trung!

__________________________

Buổi tối an lành nhe bà con:vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.