Yêu Đúng Người, Đúng Thời Điểm

Chương 3: Những ký ức tươi đẹp nhất thời sinh viên




Tôi sinh viên năm Nhất khoa Qủan Lý Khách Sạn của trường đại học danh giá D.C. Ngôi trường đại học tôi đang theo học là 1 ngôi trường rất có tiếng trên đất nước Việt Nam và cũng có ảnh hưởng khá là lớn đối với Thế Gíơi. Vì thế, những sinh viên nào sau khi tốt nghiệp tại ngôi trường D.C này cùng với bằng tốt nghiệp lọai Ưu thì sau này ra đời sẽ được tất cả các công ty có tiếng liên quang đến ngành mình học thì sẽ mời mọc mình về công ty của họ làm việc với mức lương vô cùng hấp dẫn và to lớn đối với các sinh viên vừa mới ra trường. Ngược lại, đối với các sinh viên vừa mới vào trường đại học D.C với số điểm tuyệt đối thì sẽ được các công ty lớn hòan thành tất cả các thủ tục có liên quan đến học phí và cung cấp đầy đủ thiết bị cho mình từ lúc mình vào trường cho đến khi mình ra trường. Thêm một điêu này nữa, mỗi tháng, họ còn chi trả cho gia đình mình được một số tiền vô cùng lớn để trang trải cuộc sống hằng ngày mà không phải nai lưng ra làm việc cực khổ nữa, chỉ cần ngồi yên vị trên ghế sô-pha mà “xơi nước uống trà” mà mỗi một tháng thì sẽ có thêm một khỏan tiền lớn để tiêu xài ăn chơi trác táng. Các gia đình nào mà có đứa con hiếu thảo nào đậu vào trường D.C này thì những đứa đó là những đứa con Ngoan trò Giỏi, thương ba má cực nhọc nên mới gắng sức mà thi đỗ vào và còn ba má của những đứa đó thì sao nhỉ?! Đương nhiên là họ sẽ luôn luôn nở nụ cười trên môi và cùng nhau tay dắt tay nhau đi mua sắm, đi du lịch với số tiền lớn và “nở mặt nở mày” với làng xóm láng giềng cùng với anh chị em ruột thịt hay không ruột thịt trong họ hàng bên nội lẫn bên ngọai. Và tôi cũng là một trong những đứa ngoan và hiếu thảo với ba má, tôi cũng đậu vào trường đó với số điểm tuyệt đối.

Ngay khi tôi báo tin với ba má là tôi đã đậu được vào trường đại học D.C thì ngay ngày hôm sau trong tài khỏan ngân hàng của gia đình tôi và thẻ ATM của tôi đều được “ai đó” tốt bụng biếu tặng một khỏan tiền rất lớn đối với tôi và gia đình còn đối với người khác thì thế nào tôi cũng không quan tâm cho lắm – 3 nghìnUSD, tương đương tới 67 triệu 500ngàn tiền Vietnamese (1000USD đổi thành tiền Vietnamese là 225nghìn). Ngày thứ hai, tôi thông báo tôi đã đậu vào trường D.C thì tầm khỏang 8 giờ sáng tôi đã nhận được một cuộc gọi từ hai nhị vị phụ huynh của tôi, với nội dung vô cùng ngạc nhiên đối với tôi: “Con gái à, ba mẹ đang đứng đợi con đến đón ba má về tổ ấm của con tại sân bay Tân Sơn Nhất nè! Nhớ ra đón ba mẹ nhanh nhanh nha con yêu! Em trai của con đang rất vô cùng háo hức nè, à có cả ba má nữa đó con yêu! Mau ra đón ba má nhanh nha con yêu! Ba má sẽ luôn luôn đứng đây chờ bóng dáng thân thuộc của con gái mình nên con đừng có mà sợ lạc mất ba má tại nơi đất khách này nha!” - Phỏng theo lời mẹ nói, tôi liền tỉnh ngủ ngay và lập tức. Chạy nhanh vào “trận đấu: World Cup hằng ngày, tôi vội vã làm vệ sinh cá nhân cho thật nhanh và lựa quần áo sao cho thật thơm tho, lịch sự nhất để đón ba mẹ về chuồng heo của tôi. Nhìn xung quanh căn nhà nhỏ, tôi khóc ròng khi hôm qua đã dẫn bạn trai cùng con bạn thân về nhà mình phá một bữa cho đã để chúc mừng cho tôi đã thi đậu vào một trong những trường danh giá nhất nước Việt. Định bụng là sáng nay sẽ cố gắng thức dậy cho thật sớm để dọn nguyện cái đống đó vậy mà… vẫn không thể nào làm được điều đó cả với lí do là mệt và muốn ngủ thêm chút nữa nên công việc dọn vệ sinh nhà cả không tiến hành theo đúng dự đinh được.

Thay quần áo xong, tôi cầm điện thoại lên để gọi cho con bạn chí cốt bấy lâu nay.

- Alô?! - Giọng ngái ngủ vẫn còn xuất hiện trong tiếng “Alô” của nó.

- Tao nè! Mày tỉnh ngủ chưa vậy? - Ân cần hỏi thăm nó trước đã rồi lúc sau nhờ vả sau cho nó “lành”

- Vẫn chưa. Có chuyện gì mà mày gọi cho tao sớm vậy? Mọi hôm đâu có như vậy đâu ta?! Bộ đang có chuyện gì muốn nhờ vả tao à? - Vẫn còn đang ngái ngủ mà vẫn còn đú trí thông minh để phán đoán được mọi chuyện đang xảy ra ư?! Giỏi, thân nhau lâu rồi nên nó đã biết được những chiêu nhờ vả của tôi rồi.

- Mày qua giúp tao dọn dẹp nhà cửa đi, tao cũng sẽ rủ cả anh ấy qua nhà tao dọn dẹp cùng với mày luôn. Nha!

- Được, nhưng tại sao mày không dọn dẹp mà lại kêu tao dọn dẹp vậy? Nhà mày chứ đâu phải nhà tao cơ chứ.

- Tại vì…- Tôi ngập ngừng không dám nói ra lí do đó, tôi vẫn cứ nghĩ là nó sẽ biết chứ ai dè nó lại đi hỏi tôi nữa cơ chứ.

- À, tao biết tại sao rùi, mày không cần phải nói ra nữa đâu- Phù! Cuối cùng là nó cũng đã hiểu ra rồi, không cần mình phải mớm lời nào cho nó luôn.

- Cám ơn mày đã hiểu rõ lòng tao nha!- Tôi cám ơn nó thật lòng trong tâm can. Nhưng nó vẫn không chịu tha cho tôi nữa cơ…

- Tao chỉ mới nói là tao đồng ý thui chứ vẫn chưa nói hết lời mình cần truyền đạt cho mày đâu. - Cái con nhỏ này, ngày càng không biết thương con bạn thân của nó luôn, cứ coi bạn thân của nó là người ngoài vậy.

- Rồi. Mày còn điều gì muốn nói với tao nữa không vậy?- Tôi uể oải nói ra câu nói đó với hi vọng là nó sẽ hiểu ra.

- Tao giúp mày dọn dẹp nhà thì mày cũng phải cho tao một điều ước nữa cơ chứ!?- Lại là cái đó nữa. Mệt nó thiệt.

- Ừm, được rùi. Mày nói lên điều ước của mày đi.

- Giờ này chưa phải là giờ lành để tao nói ra…- Con nhỏ này còn bày đặt màu mè ra dáng nữa cơ chứ. Xức.

- Chứ khi nào thì mày mới nói ra vậy?

-Hì hì, mày cũng hiểu tính tao mà. Khi Nào Thích Thì Tao Sẽ Nói Ra Cho Mày Nghe.- Lại còn bày đặt nhấn giọng từng chữ “khi nào thích thì tao sẽ nói ra cho mày nghe” nữa cơ chứ.

- Ừkm, cứ vậy đi. Giờ mày phải lập tức qua nhà tao đó nghe chưa?! - Trao đổi xong tôi liền nói mấy câu để kết thúc cuộc gọi này cho thật sớm để không làm lỡ mất giờ lành của tôi.

- Ok. Tao sẽ qua ngày đây, mày cứ đi đi, cứ để nhà cửa của mày tao lo giùm cho, chứ không mày phải nghe papa của mày nói tiếng miên cho mày nghe mất. Chắc lúc đó sẽ tôi cho mày lắm đây. Chậc. - Tôi còn nghe tiếng nó tặc lưỡi qua điện thoại nữa cơ chứ. Nó cũng biết thương tôi àk?! Thương người ta thì cũng phải thương cho trót cớ sao còn bày đặt nửa người dưng nửa bạn thân với tôi nữa cơ chứ.

- Ừm, vậy mọi việc ở nhà tao nhờ mày giải quyết chung với “gấu” của tao nha.- Tôi mỉn cười khi đã có người làm giúp tôi một trong những gánh nặng nhỏ nhoi trong những gánh nặng to lớn hơn rồi.

- Ok! Mày cứ việc đi đi nhưng nhớ là sau khi quay về nhà phải có đồ ăn sáng cho tao nha?!

- Hả? Để làm gì cơ chứ? Bộ nhà mày phá sản rùi hay sao mà lại đi nhờ tao mua đồ ăn sáng cho mày vậy?!- Hoang mang khi nghe nó nói như vậy.

- Ê, ê… mày đừng có mà mới sáng sớm lại đi trù ẻo cho gia đình nhà tao phá sản à nha! Tất nhiên là phải có phần thưởng cho việc tao giúp mày chứ, không có cái đó tao làm không vừa ý mày đâu.

- Ủa? Vậy đó là điều kiện mà mày muốn tao làm gìum cho mày ư?! Được thui, tao sẽ giúp cho mày được toại nguyện theo ý muốn của mày luôn. Tao sẽ mua cho riêng mày 5 suất bánh bèo, 5 ly trà sữa hương sôcôla và 5 bịch bán tráng trộn ăn tráng miệng, nhá?!- Ôi con bạn tôi! Giờ tôi mới biết là nó thương tôi thật lòng.

- Mày mơ à? Điều kiện ta dành cho mày đâu có đến mức dễ dàng như vậy đâu cớ chứ? Cái phần thưởng đó chỉ là dùng để cám ơn tao vì đã giúp cho mày. Hiểu không?- Cứ tưởng nó thương mình thật lòng, ai dè nó lại… làm cho mình té một cái rất đau vì cái tội là tưởng tượng quá lố.

- Sao nào? Mày có chịu mua đồ ăn sáng cho tao không nào?!

- Ờm, để cho tao suy nghĩ đã…

- Ờ, thì mày cứ việc mà suy nghĩ đi rối chốc nữa mà có bị nghe chửi thì đừng có bảo là tại tao mà mày bị nghe chửi à nha!- Hiu hiu, nó bắt được điểm yếu của mình rồi. TT

- Ôi thôi được rồi, tao sẽ mua đồ ăn sáng cho mày vậy.

- Vậy thì tốt quá rồi, mà mày nhớ mua loại đắt tiền nha!? Vì tao là con nhà giàu cần được ăn đồ đắt tiền chứ không thể nào mà bụng tao có thể chứa được đồ rẻ tiền cả, lỡ mà ăn đồ rẻ tiền thì tào tháo sẽ dượt tao mất.- Giời ạ, nó lại dở chứng nữa rồi. Tôi lại “tiền mất tật mang” nữa rồi.

- Thui thui mày ạ. Mày phải biết thông cảm cho cô bạn thân nghèo khổ của mày cơ chứ mà chèn ép nó quá sợ nó không đủ tài chính để đáp ứng nổi cái yêu cầu man rợ đó đâu mày ạ.- Tôi thuyết giảng một cách dài dòng phức tạp cho nó nghe với hi vọng lẻ loi là nó có thể hiểu được tôi đang muốn truyền đạt cái gì cho nó.

- Hô hô, dĩ nhiên là tao có biết mày nghe nhưng đó là cái giá mà mày phải trả khi nhờ đến một tiểu thư danh giá như tao đi làm mấy công việc không nên làm đối với danh phận của tao. Ahihi! Thông cảm cho tao nha!- Nghe cái giọng mà no’ nói kìa thấy mà dễ ghét ghê nhưng không thể ghét nó được. Vì nếu như ghét nó thì ai sẽ là người giúp tôi làm việc nhà đây… nên tôi không thể nào ghét nó được. Do đó tôi muốn ghét, muốn trả thù nó thì phải đợi qua sáng hôm nay đã rồi tôi muốn đánh, muốn làm gì nó đều không phải lo sợ bất kì điều gì cả, chỉ ngoại trừ nó kêu vệ sĩ nó ra bảo kê thì tôi xin chấp nhận thua nó một bước vậy… rồi tìm kiếm cơ hội để trả thù lại sau.

- Sao nào? Đồng ý hay không đồng ý vậy?!- Trời trời nhìn nó giở cái giọng giang hồ ra với tôi kìa! Thôi… đây cũng là đường cùng vậy thì tôi phải đồng ý vậy. Coi như là chấp nhận tháng này chỉ ăn mì gói thay cơm vậy, nếu vẫn thiếu thốn nữa thì… thì uống nước qua bữa vậy, vừa hay mình cũng đang béo lên vậy thì đây cũng là cách để mình giảm cân vậy. Đồng ý! Nhất định là phải đồng ý thôi! Đây cũng là chuyện “một mũi tên mà bắn trúng hai con nhạn” vậy.

Đang trong hồi suy nghĩ mông lung của bản thân thì nó vẫn tiếp tục lên tiếng vừa để phá đi suy nghĩ mông lung của tôi và vừa để làm cho tôi khiếp sợ nó thêm một lần nữa:

- À mà nè, mày đã tính tổng tiền ăn sáng dành riêng cho tao sáng nay chưa? Nếu vẫn chưa tính thì… tao tính dùm mày nha?! Vị chi cho tất cả mọi thứ đều là phần đặc biệt là 250ngàn, những món ăn đó cùng với số tiền đã chi thì chỉ mới được… bằng nửa số tiền ăn sáng bình dân nhất của tao thôi, nhưng vì thương và nể tình mày là bạn tri kỉ của tao nên tao… mới đem tổng số tiền ăn sáng mà mày mua cho tao đi so sánh với giá tiền bình dân mà tao ăn chay vào những ngày rằm á! Mày thấy tao thương mày hông?!

Trời, công nhận là nó thương mình ghê! Dám đem số tiền mà mình mua đồ ăn sáng cho nó so sánh với số tiền của mấy cái món mà nó ăn chay vào những ngày rằm. Hờ hờ, nó thương mình thiệt.

- À… ừm, cám mơn tấm lòng cao cả rộng lớn của mày nha!

- Hổng có chi đâu, người bạn tri kỉ ạ! Hì hì.

“Hì hì “ cái đầu nhà nó á! Mình thì đang tiếc đứt ruột vì bị “mất tiền” một cách quá ư là lãng xẹt luôn.

-Mà nè mày nhớ qua nhà tao lẹ nha?! Chứ không là… tao sẽ lại bị “xử án treo” ngay lần gặp đầu tiên luôn á. Hic!

- Ok! Tao sẽ qua nhà mày ngày và luôn đây, mày cứ việc mà đi đi.

- Tao cám mơn mày thêm một lần nữa nhé!

Ôi! Vui quá là vui luôn! Có người đồng ý giúp mình dọn dẹp nhà cửa rồi và người đó chính là nó, giờ phải rủ thêm “gấu” qua dọn chung với nó luôn, một phần là mình giúp cho nó đỡ buồn cộng với một chút tủi thân khi bị bơ vơ một mình trong căn nhà nhỏ luộm thuộm của mình và một phần nữa là giúp cho nhà của mình thêm sạch sẽ hơn ngày hôm qua mà mình cũng vừa dọn dẹp để tổ chức tiệc mừng.

Gọi điện thoại nhờ nó “giúp đỡ” xong, ăn tạm một cái gì đó rồi phóng bay ra khỏi nhà. Khóa cửa, lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi thì chiếc dế yêu của tôi đã và đang “lên tiếng” trước:

“Oh my boy, nhớ anh thật nhiều hôm nay biết trái tim em đã lỡ yêu rồi.”

- Câu chuyện ngày mưa -

Tôi đang định gọi cho anh thì anh đã gọi trước mất rồi, anh hiểu ý mình ghê, nhấn nút “Mở khoá” rồi quét ngang qua từ trái sang phải vào thanh trượt “Reply” và nói:

- Alô!

- Em dậy chưa vậy?

- Dạ, em dậy rồi ạ! – Hạnh phúc quá đi, mới sáng sớm đã được anh ấy hỏi thăm rồi.

- Vậy anh qua nhà em nha?!

Cái gì cơ?! Anh ấy muốn đến nhà mình ngay bây giờ ư?! Mình… mình có nghe lầm không đây ta ơi!?

- Được không? – Yeah! Sao đúng ý mình ghê! Ôi vui quá là vui, mai em vào em đi xe hơi! Khỏi phải tốn tiền điện thọai mà có thể lôi kéo anh ấy đến nhà mình được luôn. Chắc chắn là Ông Trời đang thương hại mình đây nè.

- Alô… Em có còn nghe anh nói nữa không đấy?!

- A… Dạ dạ, em vẫn còn đang nghe anh nói mà. Anh… Anh cứ nói tiếp đi ạ! – Tôi luýnh quýnh khi ảnh hỏi như vậy. Tôi phải nắm bắt cơ hội mà Ông Trời đã cho tôi chứ, ohải nắm thật chắc để bảo tòan cho tài khỏa điện thọai không bị mất một đồng nào, dù là rất nhỏ cũng không được đánh mất đồng nào trong tài khỏan điện thọai được.

- Vậy khỏang một giờ nữa anh sẽ có mặt tại nhà em nha?

- Ừm, thế nào cũng được ạ nhưng em sẽ rất vui khi anh qua nhà em sớm ạ!

- Thôi, anh cúp máy đây.

- A, khoan… Khoan đã, em… Em có một chuyện muốn nhờ đến anh, được không ạ? – Tôi ngập ngừng hỏi anh.

- Ừm cũng được thôi. Vậy em muốn nhờ anh việc gì? – Anh đáp lại lời nói của tôi một cách thản nhiên như đang muốn nói với tôi rằng: “ Em muốn gì thì anh cũng muốn có cho bằng được cái đó. Chiều em đã là một thói quen khó bỏ từ xưa cho đến tận bây giờ rồi.”

- Cũng… Cũng không có gì to tát đâu ạ. Em chỉ là muốn nhờ anh mua… À mà thôi, chỉ tại dạo này em khá là thèm ăn vặt nên em muốn nhờ anh mua cho em 5 suất bánh bèo, 5 ly trà sữa hương sôcôla và 5 bịch bán tráng trộn ăn tráng miệng,nhá!? Hết bao nhiêu em sẽ trả tiền sau.

- Được rồi, anh sẽ mua về đầy đủ tất cả mọi thứ cho em.

- Yêu anh nhất trên đời luôn á.

Tôi hạnh phúc khi anh đồng ý giúp tôi mua những thứ như vậy cho con bạn thân, mặc dù tôi lại nói dối anh là mua cho tôi. Tí nữa – sau khi đón ba mẹ về, tôi sẽ giả bộ lơ ảnh luôn rồi tiện thể không trả tiền cho anh luôn. Hô hô hô! Mình thông minh quá mà, mình cũng có thể được ăn ké luôn, vừa được ăn ké lại khỏi phải trả tiền luôn. He he he!

- Thôi đi cô nương, cô nương nhờ được tôi nên mới nói yêu tôi thôi đúng không?! – Anh lại bắt bẻ tôi nữa rùi.

- Âu có đâu, ngày nào em cũng yêu anh cơ mà lị. – Tôi yêu anh thiệt, mà anh lại không tin tôi.

- Chỉ có những lúc như vậy thì cô nương mới nói yêu tôi thôi.

- À thui! Bye anh! – Hu hu! Tôi lại bị anh nắm thóp mất rồi.Cúp máy lẹ rồi phải bắt taxi ra sân bay đón ba mẹ nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.