Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)

Chương 8: Mỹ nữ cứu anh hùng




8.1

Năm năm trước.

Khu tập trung các trường đại học vào một buổi tối trăng sáng sao mờ, Diêu Viễn cơm nước no nê xong đi bộ chậm rì rì trở về trường đại học Giang Nính, học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học cô lấy được học bổng hàng đầu, cho nên học kỳ này vừa lấy được tiền liền phải đưa mấy người bạn kêu gào đòi khao đã lâu đi ăn, vốn còn muốn đi hát Karaoke , nhưng cô thật sự quá mệt , tối qua bà dì lại đến , cả đêm làm cách nào cũng không ngủ nổi, đành phải cáo lỗi với các tiểu thư cùng phòng rồi đưa họ tiền tự đi chơi, thừa thiếu gì tính sau còn mình về trước ngủ bù .

Quán ăn nhỏ cách trường không xa, Diêu Viễn tạm biệt bạn học sau đó đi vào đường cái dẫn về cổng sau đại học Giang Nính. Con đường này có lịch sử lâu đời, hai bên đường cây cối cao lớn âm trầm, khi thời tiết tốt còn có rất nhiều học sinh sinh viên hẹn hò qua lại, nhưng hiện là tháng 3, lại còn là buổi tối nên nhiệt độ rất thấp, cho nên trên đường gần như không có người nào lai vãng. Sắp đến nơi thì Diêu Viễn thấy bên đường phía trước có một chiếc xe đang đỗ, mà bên cạnh xe có một bóng người đang dùng sức đá, trong lòng không khỏi hoảng sợ giật thót, đây không phải là… Loại phần tử bất lương trong xã hội đấy chứ? Diêu Viễn nhìn trước ngó sau đều không có người, nghĩ thầm vẫn là đừng nên chõ miệng vào, nhỡ đâu bị gã cho game over thì chẳng biết kêu ai. Đang định vòng lại đi đường khác xa một chút liền thấy người nọ tặng cánh cửa xe thêm một đạp, cô vẫn là không nhịn được lên tiếng: “Này, anh đừng làm chuyện xấu, chỗ này có lắp đặt camera đó.” Nghe nói trước đây có, sau này tháo bỏ rồi nhưng mặc kệ như thế nào, gạt hắn trước tính sau.

Người nọ nghiêng người, cách thật xa mới có một chiếc đèn đường, ánh sáng lại bị tán lá um tùm nhánh cây che đi hơn nửa, cho nên Diêu Viễn nhìn không rõ bộ dáng hắn, chỉ biết thân mình rất thon rất dài, sau đó nghe được hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cút.”

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, nếu như có thể dùng độ ấm làm thước đo ngôn ngữ, thanh âm này đoán chừng phải dưới 0. Ngay sau đó liền thấy người nọ một tay bóp trán một tay vịn vào thân xe ngồi bệt xuống đất, việc ngoài ý muốn này phát sinh quá đường đột nên Diêu Viễn cũng không kịp nghĩ nhiều đã chạy tới, “Này, này, anh không sao chứ? !”

Hắn dường như rất khổ sở, cố sức thở dốc, Diêu Viễn do dự một chút rồi ngồi chồm hổm xuống, đưa tay tới muốn kiểm tra tình hình của hắn, lại bị hất ra,

“Đừng chạm vào tôi, chưa chết được.”

Đây thực sự là lần đầu tiên Diêu Viễn đụng phải loại chuyện này, có chút hoang mang lo sợ, mà chẳng bao lâu sau đối phương đã không còn động tĩnh gì nữa, tựa vào xe như ngất đi.

“Này! Này!”

Không có hồi đáp.

Diêu Viễn nóng nảy, dù có thế nào, dù hắn có phải là “Phần tử bất lương của xã hội” hay không, đầu tiên cũng phải đưa đến bệnh viện đúng không? Hôm đó cũng coi như may mắn, Diêu Viễn vừa đứng dậy sau lưng đã có taxi chạy qua, cô lập tức vẫy tay gọi lại , nhưng tự thấy nếu dùng sức của chỉ một người để xốc người kia từ đất lên ấn vào xe thì rất không thực tế, vì thế cô iền đi qua nhờ tài xế hỗ trợ. Tài xế kia cũng dễ nói chuyện, xuống giúp Diêu Viễn đem người nhét lên xe. Trong lúc đó người nọ lặng lẽ mở mắt, nhưng không nói gì thêm nữa.

Vừa lên xe Diêu Viễn lập tức nói: “Bác tài, phiền bác đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất, nhanh một chút, anh ta sắp không ổn rồi!”

Người đàn ông chiếm hai phần ba băng ghế sau đã phần nào khôi phục ý thức, lãnh đạm cố sức mở miệng: “Ai sắp không ổn?”

(bên Trung 不行 –không ổn còn có một tầng nghĩa ý chỉ đàn ông yếu sinh lý =))))))))))) phải giải thích ngay tại nó buồn cười)

Diêu Viễn quay đầu nhìn hắn, xe chạy, trong chiếc taxi tranh tối tranh sáng, Diêu Viễn lúc này cuối cùng cũng mơ hồ nhìn được một chút diện mạo của người này, rất xuất chúng , có điều cung cách nói chuyện thì ngược lại, rất khó nghe. Diêu Viễn không nói gì, nghĩ thầm thôi hôm nay cứ coi như tích đức cho chính mình đi.

Dưới ánh sáng không ngừng chuyển động, người đàn ông cũng nhìn cô một lát, cuối cùng quyết định nhắm nghiền hai mắt.

Xe đến bệnh viện, Diêu Viễn xuống trước, vừa vòng sang cửa bên kia định dìu người nọ thì nghe thấy hắn thong thả nói: “Tôi không đi được, cô vào gọi người đẩy xe lăn ra đây, còn nữa, tôi để tiền trên xe, không mang theo người.”

Thế nên, Diêu cô nương lại phải lật đật chạy đi gọi người đến đẩy vị quan lớn xa lạ tính tình không được tốt lắm này, sau đó lại cho hắn làm thủ tục nhập viện, học bổng trong ví vèo một cái tiêu còn không tới 500 tệ. Chờ mọi việc giải quyết xong xuôi, Diêu Viễn đã muôn phần mệt mỏi chán nản rồi, đương nhiên cũng không chờ hắn, ngồi trên ghế bệnh viện nghỉ ngơi một lúc liền đi ra bắt xe trở về trường học.

Lúc nằm vật xuống ở ký túc xá, Diêu Viễn mới mơ mơ màng màng nghĩ, đây có khi nào là một hình thức lừa đảo không? Nhưng việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng chẳng ăn thua gì , bèn ôm túi chườm nóng vào bụng ngủ thiếp đi.

Giang An Lan ở bệnh viện một đêm, ngày hôm sau liền trở về trường, vừa về túc xá, cởi áo khoác ngã xuống giường liền ngủ tiếp, Ôn Trừng đang nghiên cứu chọn đề tài làm luận văn quay đầu nhìn: “Về rồi đấy à An Lan, tối qua đi đâu chơi vậy?” Hai người bạn cùng phòng đang ngồi chơi game cũng phụ họa hỏi: “Đúng vậy đúng vậy, đi chỗ nào tiêu dao rồi?”

Giang An Lan không trả lời, anh nhắm hai mắt nằm mãi một lúc sau mới đột nhiên ngồi dậy nói với Ôn Trừng: “Hot girl, hoa khôi của trường mình có những ai? Tìm ảnh tôi xem một chút.”

Cậu bạn béo đang chơi game sợ ngây người, “Oa, An Lan cậu rốt cuộc cũng muốn ra tay với những bông hoa của tổ quốc rồi sao?”

Giang An Lan cao quý lãnh diễm lườm cậu ta một cái rồi đứng dậy đi ra sau lưng Ôn Trừng, “Tìm đi.”

Ôn Trừng cười: “Muốn nhanh thì phải từ từ.” Miệng nói tay đã rất nhanh chóng mở ra diễn đàn đại học Giang Nính. Riêng chủ đề hoa khôi của trường, khoa, tổ lớp thì không phải nghĩ, nhất định sẽ được oanh oanh liệt liệt dán ngay trên trang chủ, cho nên loáng một cái đã tìm được.

Ôn Rừng click vào, Giang An Lan nhìn thoáng qua tấm hình đầu tiên hiện ra, lắc đầu nói: “Không phải cô ấy, kéo xuống.”

Sau đó Ôn Trừng kéo xuống, ảnh chụp từng tấm từng tấm hiện ra, Giang An Lan từng lần từng lần phủ định: “Không phải, không phải,…”

Khi chỉ còn lại đúng một tấm, Giang An Lan không khỏi cau mày , “Chỉ có thế thôi à?”

“Ừ, ở đây hết rồi .” Ôn Trừng thật sự tò mò, “Thế cuối cùng là cậu muốn tìm ai?”

Giang An Lan nói: “Tìm một người.” sau đó hơi khựng lại, “Vấn đề nợ nần.”

Ôn Trừng trong lòng khinh bỉ: “Ai chẳng biết là tìm ‘Người’, nhưng mà là người nào?” Có điều thấy bảo là vấn đề nợ nần, Ôn Trừng liền cảm thấy không thể tin nổi , “Ai thiếu cậu tiền à? Bây giờ không chỉ nam sinh, chẳng lẽ còn có mỹ nữ mày dạn mặt dày đến vay Giang thiếu tiền sao?”

Giang An Lan cau mày: “Là tôi nợ cô ấy.”

Lần tiếp theo Giang An Lan gặp được Diêu Viễn là khi anh vừa chọn xong đề tài luận văn, sáng hôm đó đang định buổi chiều bay về Bắc Kinh. Vừa từ phòng vị giáo sư hướng dẫn đi về phía ký túc xá, anh liền nhìn thấy Diêu Viễn cùng bạn vừa nói vừa cười bước vào một dãy phòng học bên cạnh.

Giang An Lan chỉ suy nghĩ trong hai giây, sau đó đi theo, thấy cô bước vào một phòng học ở tầng dưới, do dự mãi rồi cũng vào trong.

Khoảng thời gian này tình trạng sức khỏe của anh vẫn luôn không tốt lắm, ngồi xuống cạnh cô, nhắm mắt lại nghĩ xem phải mở miệng thế nào về chuyện tiền nong liền nghe được câu nói kia. Bởi vì cô nói không quen anh, anh có chút không vui, giận dỗi một hồi tiền cũng không buồn trả, đi mất luôn.

Mà về sau mỗi lần nhớ lại một màn này, nam chính cũng đều nghiến răng nghiến lợi.

Tối hôm đó anh về nhà ở Bắc Kinh, đem tiền vốn định trả cô ném vào tủ đầu giường, cho đến năm năm sau cũng không hề động tới.

Mà trong năm năm này, anh cùng cậu em họ người Mỹ gốc Hoa, đã sinh sống ở Mỹ 7,8 năm Triệu Tử Kiệt thành lập một công ty, thành tích không tồi. Ngoại trừ việc sức khỏe không được tốt, bản thân Giang An Lan có thể coi như một bông hoa của tổ quốc, sinh ra trong danh môn, thông minh hơn người, hơn nữa diện mạo quả thực cũng xuất sắc, phụ nữ có ý với anh nhiều không đếm xuể, cho dù chỉ là ra ngoài ăn cơm cũng có thể có cô nương đánh bạo tới xin số điện thoại.

Nhưng anh sống đến 28 tuổi lại chưa từng có bạn gái.

Hai năm trước trong gia tộc Giang gia đã có người sốt ruột hỏi anh đến mấy lần, cuối cùng là thích kiểu phụ nữ thế nào? Giang An Lan mỗi lần trả lời đều là, “Gặp một lần, làm cho cháu nhớ mãi không quên là được.”

Làm cho cháu nhớ mãi không quên? Nhóm hương thân phụ lão nghĩ đến to đầu, thằng nhóc này làm người ta nhớ mãi không quên còn đơn giản, nhưng ngược lại thì… càng nghĩ càng vô vọng.

Chỉ có tự Giang An Lan biết, anh mấy năm này chưa bao giờ quên một bóng hình.

Năm Giang An Lan 25 tuổi lại gặp được Diêu Viễn, là tại một nhà hàng có tiếng ở Bắc Kinh. Anh cùng Lý Cao ăn xong cơm trưa bước ra khỏi nhà hàng, ngoài cửa có không ít người đang xếp hàng chờ đến lượt, anh cau mày đi xuyên qua, gần tới cổng thì không khỏi dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía bên tay phải.

Nói xem có trùng hợp không? Tối qua anh vừa nghĩ tới người này, tuy rằng một năm cũng chỉ hai ba lần gì đó, bởi nghĩ đến người nọ chính là đồng nghĩa với nhăn nhó, kết quả mới đến lần thứ hai, ra ngoài ăn bữa cơm đã gặp phải cô, sống sờ sờ . Hai người ở thành phố khác nhau thì không nói, cho dù là cùng một thành, tỷ lệ đụng mặt kiểu này thực sự là ít hơn cả ít.

Giang An Lan lúc ấy “Soạt” một tiếng, xoay người lại nói với Lý Cao: “Tôi ra ngoài trước, cậu vào trong nói một tiếng với giám đốc, tạm thời cứ sắp xếp chỗ ngồi cho hai vị bên kia đi đã.”

Lý Cao men theo tầm mắt của sếp nhìn qua nhìn thấy hai cô gái đang cúi đầu cười nói thì kinh ngạc một hồi rồi lập tức lập tức xoay người đi làm việc . Giang An Lan mặt mũi lớn, người ta vừa nghe là vị đại thiếu này yêu cầu liền lập tức điều nhân viên phục vụ đi an bài ổn thỏa. Lý Cao đi ra báo cáo kết quả, Giang An Lan ngồi phía sau xe nghe xong “Ừ” một tiếng. Lý Cao lại không nhịn được buồn cười hỏi: “An Lan, hai mỹ nữ kia là ai thế?”

Giang An Lan đương nhiên không tán dóc với Lýi, vẫn im lặng sau đó xuống xe, để Lý Cao về công ty trước.

Lúc đó Giang An Lan chú mục vào người đang ngồi trong chiếc xe ở rất gần. Diêu Viễn không biết, lần ấy gặp nhau ở Bắc Kinh, cô và chị họ ăn xong cơm cùng nhau đến một trà quán uống trà nghe hát, anh thì ngồi ở ngay bàn phía sau, thong thả ung dung cắn hạt dưa, bình tĩnh nhìn cô. Từ đó anh hiểu, hóa ra, được nhìn thấy cô so với nghĩ về cô còn thoải mái hơn nhiều.

Lúc này Giang đại thiếu gia cũng đang bình tĩnh nhìn cô, sau đó mở miệng: ” Nói ra thì, Diêu học muội, anh còn nợ em tiền bút nhỉ.”

“Dạ?”

“Nhưng anh không có ý định trả.”

“…”

“Có phải là rất hiếu kỳ không?”

Diêu Viễn liên tục gật đầu. Kết quả đại thần nói: “Vậy anh càng không nói cho em. Nhưng nếu đêm nay em mất ngủ thì có thể gọi điện thoại cho anh, anh cùng em giải sầu.”

“…”

Xe rốt cuộc cũng về đến nhà Diêu Viễn, Giang An Lan chào cô rất bình thường, Diêu Viễn thì đến chữ tạm biệt cũng cảm thấy vô lực .

Mà chiều hôm đó Giang An Lan trước khi lên máy bay chạy lấy người còn gửi cho cô tin nhắn: “Ngủ không được thì gọi cho anh.”

Nói xem nói xem, người này hư đến cái mức độ nào?!!!

Trước đây chưa gặp mặt, đại thần này cho cô ấn tượng là một người hào phóng, vị tha, vô địch.

Hiện tại, cách nghĩ “Hào phóng” cùng “Vị tha” trở nên có chút quỷ dị , về phần vô địch, tự nhiên vẫn là vô địch.

Hình tượng Giang sư huynh trong truyền thuyết Diêu mỹ nhân được nghe đã sụp đổ hoàn toàn, mà khi xây lại, trên viên gạch đầu tiên viết: “Boss phúc hắc, PK phải coi chừng.”

Ảnh hưởng của lần offline này cũng rất lớn, trên kênh đồng minh hai ngày liền chữ bay đầy màn hình bất kể ngày đêm, nào là Giang Nính thú vị như thế nào, bang chủ khí thế anh tuấn vô địch như thế nào, Phó bang chủ nghìn mắt nghìn tay xử lý hết mọi chuyện như thế nào, Ôn trưởng lão mỗi lần cười đều khiến người ta như được tắm gió xuân nhưng lại cảm thấy có sát khí như thế nào, quan trọng hắn là danh nhân đó danh nhân đó, mỹ nữ có N người, nhất là Đại tẩu, nhưng mà Đại tẩu là của lão Đại mất rồi vân vân và vê vê.

Có điều hai đó Diêu Viễn vì mất ngủ mà không có tinh lực vào trò chơi, cho nên tránh được trận bát quái này, không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh đây… Mãi cho đến ngày thứ ba Diêu Viễn mới bị chị họ kéo lên game, bởi vì Ngạo Thị Thương Khung đang chiêu mộ nhân lực đi đánh phó bản 20 người Tiên Nữ Phong, Diêu Hân Nhiên rất hứng thú, cho nên lôi theo Diêu Viễn đến báo danh .

Vừa vào kênh đồng minh, Ôn Như Ngọc đã rất hiếu khách chào hỏi trước: “Chào Đại tẩu, chào Thủy bang chủ.”

Thủy Thượng Tiên: “Biến.”

Ôn Như Ngọc: “Hờ hờ.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Ta nói này Thủy Thượng Tiên bang chủ, ngươi kết oán gì với Ôn trưởng lão nhà chúng ta rồi mà giọng điệu sặc mùi thù địch vậy?”

Thủy Thượng Tiên: “Nhìn không thuận mắt thôi.”

Ngạo Thị Thương Khung: “Hiểu, chúng ta đều nhìn hắn không thuận mắt.”

Ôn Như Ngọc: “Hờ hờ… Sau này vẫn sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của quần chúng”

Ngạo Thị Thương Khung: “Được rồi, đủ người rồi, hôm nay chúng ta đánh Tiên Nữ Phong, 2 ngày này lão Đại hơi ốm, cho nên lần này ta chỉ huy.”

Mọi người chỉ định tọa độ tập hợp xong, Ngạo Thị Thương Khung tổ đội, đương nhiên Quân Lâm Thiên Hạ không ở trong đó, anh không online.

Trước khi vào phó bản, Diêu Viễn lên QQ đã add lúc muốn video call tìm anh. Cô muốn hỏi xem anh thế nào rồi, dù sao… Khụ, cũng coi như là có quen biết. Lúc cô gửi tin nhắn đi, biểu tượng của anh đang hiện “Bận rộn” .

Sau đó Diêu Viễn tự nói với chính mình, lúc người ta đang bận thì đừng có đi quấy rầy!

Diêu Viễn: “Sức khỏe của anh không sao chứ?”

JAL: “[ Tự động trả lời ] Anh yêu em.”

JAL: “Không có gì to tát cả”

Diêu Viễn: “Gì??”

JAL: “[ Tự động trả lời ] Anh yêu em.”

JAL: “Anh nói không có việc gì, không cần lo lắng.”

Diêu Viễn: “Không, em đang nói dòng trả lời tự động của anh ấy…”

JAL: “[ Tự động trả lời ] Anh yêu em ”

JAL: “À, cài đặt đặc biệt”

Diêu Viễn: “… …”

JAL: “[ Tự động trả lời ] Anh yêu em.”

Cài đặt “đặc biệt” này là cái khái niệm gì vậy??

Chiếu theo cách làm người của Giang An Lan hẳn là chưa đến nỗi có thể dung thứ việc ai lên QQ tìm anh cũng được tự động trả lời là “Anh yêu em” chứ?

Nếu quả thật đúng là chỉ cài cho cô, QQ có loại cài đặt này sao?

Cho nên anh nhất định là tự gõ?!

Đại thần anh một ngày không trêu em là không thoải mái không chịu được đúng không??!!!

Nghĩ đến hai ngày trước không vào trò chơi, hai người cũng có “Trao đổi”, cụ thể tình huống là như vậy : Buổi sáng đúng 8 giờ, Diêu Viễn nhận được tin nhắn của Giang An Lan, “Chào buổi sáng.” Buổi trưa đúng 12 giờ, “Ăn chưa?” Buổi tối đúng 6 giờ, “Nhớ ăn tối.”

Đối phương là người bận như vậy, thế nhưng lại không quên quan tâm đến ba bữa mỗi ngày của cô, thật sự là khiến đương sự thụ sủng nhược kinh*, nhấn mạnh chữ “Kinh”!

(Đột nhiên được quan tâm chưa thấy sướng thấy kinh hoàng trước =)) )

Diêu Viễn tiến vào phó bản, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu “Anh yêu em” kia.

Anh nói xem, đại thần, em không thiếu anh tiền, không đúng, là em cho anh mượn tiền cơ mà, có cần phải cực lực sáng tạo phương pháp hành hạ em như vậy không? Chẳng lẽ đúng như câu châm ngôn kia nói , nợ tiền mới là Đại gia sao?

Nhưng lúc cô thiếu anh vàng thì Đại gia vẫn là anh có được không?!!!…

Quả nhiên là vấn đề về thái độ…

8.2

Diêu Viễn quay lại trò chơi, bắt đầu đánh Tiên Nữ Phong nhưng không đến một phút sau tất cả chết sạch. Nguyên nhân không phải tại Diêu cô nương mất hồn mất vía, trình độ thao tác của cô vẫn là không có gì để chê trách, cho dù tư tưởng không quá tập trung cũng không thể đến mức hại cả nhóm bị diệt đoàn được.

Nguồn cơn tội ác chính là nội chiến giữa Ôn Như Ngọc cùng Thủy Thượng Tiên…

Trước khi bị diệt đoàn, Thủy Thượng Tiên: “Ôn Như Ngọc! Trị liệu! ! Ngu quá vậy??”

Ôn Như Ngọc: “Ngu bằng ngươi sao? Đã gà thì đừng cố xông lên trước ^_^ ”

Thủy thượng tiên: “Gà? Ngươi có tư cách nói ta sao?? Đồ mục sư còn không bằng con gà!!”

Ôn Như Ngọc: “Nói nữa tự trị liệu nhaa ^_^ ”

Tóm lại là bị diệt đoàn .

Mọi người sau khi thoát khỏi phó bản đểu chen chúc lên kênh đồng minh không làm việc gì khác ngoài khinh bỉ hai kẻ kia .

Diêu Viễn nhìn một lát, sau đó lại thấy Quân Lâm Thiên Hạ cũng login : “Quay lại đánh Tiên Nữ Phong.”

Lạc Thủy: “Lão Đại người tới rồi! Thương Khung vừa lôi bọn ta đi, 15 phút liền game over chết hết văng ra, thật mất mặt.”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ta vừa báo cáo với bang chủ rồi, lần này thảm bại cũng không phải tại ta không biết lãnh đạo OK? Tại hai người nào đó mắng là thương đánh là yêu không phải lối OK??? ”

Ôn Như Ngọc: “Ai mắng là thương đánh là yêu ^_^ ”

Thủy Thượng Tiên: “Ai mắng là thương đánh là yêu? !”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Mau chơi lại đi lão Đại, vừa rồi ta hoàn toàn không phát huy được thực lực!”

Tẩu Na Thị Na: “Tiên Nữ Phong một ngày chỉ có thể đánh hai lần, ta buổi sáng cùng bạn đánh một lần, hôm nay không có cơ hội cùng lão Đại đánh tiếp rồi.”

Cuối cùng tổ đội lại, thành viên so với lúc trước chỉ là đem Tẩu Na Thị Na thay thế bằng Quân Lâm Thiên Hạ.

Trước khi vào phó bản, Giang An Lan nói chuyện riêng với Diêu Viễn: “Chúng ta cũng lên YY mắng là thương đánh là yêu đi.”

Diêu Viễn ụp luôn mặt lên bàn phím, gõ ra một hàng “dgsdfghjklfghghj”, còn đè luôn vào phím enter.

Giang An Lan: “Vui quá không nói nên lời ?”

Diêu Viễn: “…”

Sau khi tiến vào phó bản, mọi người nghe theo Quân Lâm Thiên Hạ chỉ thị đi thẳng một mạch, so với lần trước thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.

Lạc Thủy: “Quả nhiên theo bang chủ có thịt ăn!”

Bảo Bối Ngoan: “Bang chủ uy vũ, sùng bái bang chủ!!!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Khụ, theo như sự hiểu biết của ta đối với bang chủ, hắn lúc này nhất định là đang vừa uống hồng trà vừa nói lời ngon tiếng ngọt với Đại tẩu , các ngươi tin không? (≧▽≦)/~ ”

Diêu Viễn dở khóc dở cười, chuẩn không chỉnh được.

Bảo Bối Ngoan: “Thế sao? Thật muốn biết bang chủ đại nhân đang nói chuyện gì với tẩu tử! Vì sao ta lại cảm thấy buôn dưa lê về bang chủ còn hấp dẫn hơn cả đánh phó bản thế này??”

Lạc Thủy: “Ai, ta cũng thấy thế, nhất là sau khi offline, biết lão Đại là đại thần cấp bậc cao như vậy, lại mắt thấy Đại tẩu là mỹ nữ kinh diễm như vậy…”

Diêu Viễn lúc này trước máy tính tóc tai bù xù, lôi thôi nhếch nhác co hết chân lên ghế chơi điện tử có chút không dám nhìn thẳng vào màn hình, mà về vấn đề Giang An Lan hiện đang nói chuyện phiếm với cô này…

Nhược Vi Quân Cố: “Anh ấy chỉ gợi ý phim cho ta xem thôi, không nói chuyện gì khác”

Ngạo Thị Thương Khung: “Phim? Sếp mà cũng xem phim? Hắn từ khi nào thì có tế bào văn nghệ vậy?”

[ hệ thống ] Ngạo Thị Thương Khung bị cấm phát ngôn.

Mọi người không hề ngạc nhiên.

Ngạo Thị Thương Khung nói chuyện riêng với Diêu Viễn: “Đại tẩu ~~~~(>____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.